[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 27 : Trở về




Chuẩn bị đến giờ tiến hành yến hội, Lan Phượng Thương cùng vị Hạ Hoàng cao cao tại thượng kia đương nhiên là diễn viên chính, những người khác chỉ là diễn viên phụ.

Lan Phượng Thương thì nàng đã gặp qua, thậm trí là rất gần gũi.

Về phần vị hoàng thượng ngồi trên long ỷ kia, vì khoảng cách quá xa nên nàng không thể nào nhìn rõ.

Ngay lúc Thập Bát Nương đang thầm tiếc nuối việc nàng không thể có cơ hội một lần nhìn rõ phong thái của vị hoàng đế cổ đại, thì một đạo ý chỉ truyền xuống.

Hoàng thượng cho phép vương gia cùng vương phi thay ngài ấy chúc các chư vị ái khanh một ly.

Thập Bát Nương vừa nghe được tin tức này liền nghĩ : vị hoàng đế này cùng với người đàn ông kia rốt cục là tình cảm tốt đến đâu?

Tại trường hợp như thế này mà hoàng đế còn muốn để cho người đàn ông kia gây dựng oai nghiêm. Thay mặt đại hoàng đế kính rượu các đại thần ? Hoàng thượng nhìn rất khỏe mạnh cần gì phải có người thay mặt. Hơn nữa ngài ấy cũng không phải không uống được rượu.

Mặc dù không hiểu chính sự nhưng qua hành động này của hoàng thượng đối với Lan Phượng Thương, Thập Bát Nương cũng có thể lờ mờ cảm nhận được ngài ấy là muốn tăng thêm tước vị cho Lan Phượng Thương.

Lan Phượng Thương nghe thấy hoàng thượng đang ở bên cạnh đột nhiên đưa ra chỉ dụ này, thân mình liền ngẩn ra. Hoàng Thượng coi trọng hắn, dĩ nhiên là hắn cũng tự cảm nhận được nhưng. . . ánh mắt hắn khẽ nhìn về phía đám người xiêm y lộng lẫy, trang điểm rực rỡ xinh đẹp kia, đã thấy bóng dáng ăn mặc có chút đơn giản nhưng không mất đi cao quý là Cố Thập Bát Nương, vốn dĩ muốn cự tuyệt việc phải cùng nàng đi kính rượu nhưng lời nói tới bên miệng lại nuốt xuống .

Cố Thập Bát Nương cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn nàng, liền liếc mắt nhìn lại hắn một. Lúc này, lão vương phi ở bên cạnh liền cười vỗ vỗ tay nàng, nói đây là vinh quang màhoàng thượng ban cho, bảo nàng mau đi đến bên cạnh Vương nhi, giúp hắn duy trì thể diện.

Thập Bát Nương khẽ gật đầu khiến cho Sở trắc phi cùng với các di nương ở bên cạnh vừa hận, vừa ghen tị,lại vừa hâm mộ.Ghen tị, hận càng chiếm phần nhiều hơn khi ánh mắt của Lan Phượng Thương chầm chậm liếc qua.

Thân ảnh của nàng vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm trong tầm mắt của mọi người.

Chiếc váy lá sen màu xanh biếc theo từng bước chân của nàng tựa như lan ra một làn sóng nhẹ, gió nhẹ nhẹ phe phẩy qua, làm cho toàn thân nàng thoạt nhìn tựa như đóa phù dung vừa mới nở ra từ trong nước, xinh đẹp đến cực điểm, cao quý vô cùng.

Toàn thân trên dưới, trang sức cũng chỉ có duy nhất một chiếc trâm ngọc màu xanh biếc, cây trâm nhẹ nhàng đung đưa như muốn theo gió bay múa cùng với mái tóc đen huyền, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài trắng muốt. Tuy rằng có vẻ đơn giản tùy ý, nhưng trong đó vừa ẩn chứa vẻ thoát tục tươi mát lại vừa có một vẻ ôn tĩnh ý nhị cao sang không gì sánh được.

Lão vương phi nhìn thấy con dâu như vậy, giống như nhìn thấy đứa con gái yêu đang đứng ở bên cạnh Vương nhi, trong lòng cực kỳ vừa ý, thầm nghĩ, trước hết lên kéo dài thời gian với Vương nhi mới tốt, để cho Vương nhi có thêm một chút thời giam ở chung với vương phi. Bà tin tưởng rằng ngay cả mình khi nhìn con dâu của bây giờ cũng cảm thấy vô cùng thoải mái thì nhất định con dâu cũng sẽ không làm cho Vương nhi thất vọng. . . . . .

Vốn dĩ yến hội vô cùng ồn ào náo nhiệt nhưng vì một bóng dáng tiêu sái bước ra mà trở nên yên tĩnh, Lan Phượng Thương nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đang từ xa xa lại gần, lại nhìn lướt qua mọi người thì đều thấy trong mắt mỗi người đều là vẻ rung động, ở sâu trong đáy mắt lại tồn tại một chút kiêu ngạo.Người phụ nữ kia nhìn qua tưởng chừng như có vẻ mờ mịt không thể nào sánh được với một chiến vương như hắn nhưng khi nàng đứng bên cạnh hắn lại giống như vô cùng ưu tú, giống như là vị vương phi đã được định trước sẽ luôn bầu bạn ở bên cạnh hắn đến già.

Thập Bát Nương ánh mắt bình thản nhìn hắn nên cũng không có chú ý tới ở sâu trong đáy mắt hắn ánh lên một chút khác thường, hướng hắn phúc thân thi lễ, giọng nói nhỏ nhẹ, tôn kính mà lại hàm chứa một chút thản nhiên xa cách nói : ” Vương gia.”

Lan Phượng Thương tùy ý ừ một tiếng, sau đó vươn tay biểu hiện tư thế mời.

Thập Bát Nương quay đầu nhìn về phía lão vương phi ở cách đó không, thấy bà khẽ gật đầu nhìn nàng, lúc này mới an tâm, đưa bàn tay trắng noãn như ngó sen, mềm mại như mầm non mới nhú đặt vào trong lòng bàn tay rộng dày có chút thô nhám, đầy vết chai của hắn.

Tiếp nhận đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương như nhánh hành, Lan Phượng Thương trong lòng giống như có một dòng điện chạy qua. . . . . .

Đó không phải là sự hấp dẫn nhau của hai người khác phái thông thường, cũng không giống như cảm giác do tiếp xúc đối phương mà sinh ra một cách đơn thuần, cảm giác này kỳ lạ vô cùng. Thời điểm Lan Phượng Thương cầm tay Cố Thập Bát Nương cũng khiến cho nàng từ trong sâu thẳm nội tâm sinh ra một chút gợn sóng, muốn rút tay lại nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại không tiếp tục hành động đó.

Ngồi ở phía dưới trắc phi và nhóm di nương nhìn thấy vương gia nắm tay của người phụ nữ kia, ánh mắt nhất thời như nổ tung bắn ra ra từng luồng ánh sáng ghen ghét, lão vương phi ở bên cạnh như là cảm giác được cái gì, lại giả vờ giống như không có chuyện gì khụ khụ mấy tiếng, ánh mắt giống như vô tình quét qua mặt từng người một.

Tạ Linh Sở cùng ba di nương nhận được cảnh cáo của lão vương phi, đồng loạt rùng mình một.

Hít sâu một hơi thật nhanh để khôi phục lại nội tâm đang gợn sóng, vừa rồi bị Thập Bát Nương làm cho tức giận khiến các nàng đều quên trường hợp này là thế nào, quên lão vương phi vẫn đang ngồi bên cạnh, ngàn vạn lần không thể biểu hiện ra vẻ ghen tị, phải rộng lượng, phải biểu hiện thật rộng lượng. Vương gia và lão vương phi thích nhất là những người phụ nữ rộng lượng. . . . . .

Lan Phượng Thương mang theo vương phi của mình kính cẩn thi lễ với hoàng thượng, sau đó tiếp nhận rượu do tiểu thái giám bưng lên.

Hắn giơ cao chén rượu, hướng đến tất cả bá quan văn võ ngẩng cao đầu, giọng nói trầm thấp mà vang vọng nói :” Ngô hoàng vạn tuế ,vạn tuế, vạn vạn tuế ”

Thập Bát Nương hiển nhiên là cũng giơ cao chén rượu, hướng đến tất cả bá quan văn võ, sau đó cung kính nói câu ngô hoàng vạn tuế ,vạn tuế, vạn vạn tuế.

Trường hợp như vậy, phụ nữ đứng ra cũng chỉ là làm nền cho đàn ông mà thôi, nàng thời thời khắc đều ghi nhớ thân phận của mình, tuyệt đối không thể làm trái quy củ, ít nhất không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn theo ánh mắt của người đàn ông bên cạnh mà hành sự là được.

Tất cả bá quan văn võ đều đáp lại vương gia và vương phi. Ngay cả người đã từng từ mặt Thập Bát Nương hiện giờ cũng đứng vô cùng gần là Cố tể tướng, ánh mắt cũng chỉ có chút tức giận khẽ hừ lạnh một tiếng sau đó rất nể tình mà uống cạn một ly. Vương gia và vương phi là thay mặt cho hoàng thượng, rượu này ông ta có thể không uống hay sao?

Lan Phượng Thương vốn là ngàn chén không say, chỉ là uống thêm một chút không có vấn đề gì nhưng Thập Bát Nương sẽ không giống như thế, uống vào một chén rượu nhỏ này, đầu lưỡi liền đau rát, không bao lâu sau trên mặt đã hiện nên một vầng đỏ ửng, khẽ quay đầu nhìn chén rượu của Lan Phượng Thương, nhìn rồi mới thấy người với người đúng là khác nhau, nhắm mắt uống một ngụm rượu, rượu nuốt xuống yết hầu không tự chủ được phát ra tiếng ừng ực .

Thập Bát Nương kính rượu xong, liền hướng về phía hoàng thượng phúc thân thi lễ, sau đó đi xuống. Khi nàng giãy khỏi lòng bàn tay Lan Phượng Thương cũng không hề có một chút lưu luyến nào, thân là vương phi tuân theo ý chỉ cố gắng giúp đỡ cho hắn những việc khác không phải là chuyện của nàng.

Nhìn bàn tay trống trơn, Lan Phượng Thương đáy mắt tối sầm lại. Chẳng qua hắn là người đàn ông kiên cường, một chút mất mác nho nhỏ này rất nhanh đã bị cho qua.

Lão vương phi nhìn thấy con dâu trở về, biểu hiện vừa rồi đúng là tự nhiên hào phóng, bà thấy vừa lòng cực kỳ. Chẳng qua là Vương nhi đối với con dâu dường như vẫn không có một chút cảm giác tốt đẹp nào. . . . . .

Sau khi yến hội kết thúc, Lan Phượng Thương bị hoàng thượng giữ lại trong cung. Cố Thập Bát Nương đi cùng lão vương phi nên biết được chuyện đó nhưng trong lòng cũng không có cảm giác gì. Người đàn ông kia có trở về hay không cũng không liên quan đến nàng. Chẳng qua đối mặt với ánh mắt mang ý cười của lão vương phi, nàng vẫn khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi.

Trở lại trong vương phủ, Cố Thập Bát Nương để cho Quyên nhi đi thu dọn đồ đạc đã mang đến đây để chuẩn bị trở về. Ba đứa con vẫn còn đang ở nhà, hai ngày nay chưa được nhìn thấy bọn chúng. Nàng trong lòng thật sự rất nhớ, nóng lòng muốn trở về ngay.

Một mình nàng đi đến bẩm báo lão vương phi. Lão vương phi biết được nàng muốn lập tức trở về, cảm thấy quýnh lên. Nói thật là bà còn chưa muốn để cho Cố Thập Bát Nương đi ngay, tính toán nói vài câu để giữ nàng lại. Nhưng Cố Thập Bát Nương lại nói nàng không muốn ép buộc vương gia, cũng không muốn dây dưa với vương gia nữa, muốn trả lại cho vương gia một thế giới tự do khiến cho lão vương phi phải bỏ đi suy nghĩ ở trong lòng.

Mặc dù vậy Thập Bát Nương vẫn chưa về được. Vì lão vương phi lo lắng đã quá muộn, trên đường đi sẽ không an toàn. Lão vương phi dặn nàng đêm nay hãy ngủ một giấc thật ngon, sáng mai rồi đi cũng không muộn.

Thập Bát Nương đáp ứng.

Sáng sớm ngày tiếp theo, một chiếc xe ngựa từ vương phủ xuất phát, Thập Bát Nương cũng không quay đầu lại, càng không mang theo một chút quyến luyến nào đối vương phủ, hướng đến chỗ mấy đứa con chạy về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.