Bên trong xe ngựa.
Cố Thập Bát Nương ngồi đối diện với người đàn ông kia cũng không có lời nào để nói, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là trong lòng có chút bùi ngùi. Chiếc xe ngựa này quả thực rất xa hoa, so sánh với chiếc xe ngựa dùng để đón nàng trở về thì chiếc xe ấy quả thật là lụp xụp, rách nát.
Mà Lan Phượng Thương ngồi đối diện với người phụ nữ này, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, cũng không nói chuyện.
Nhìn qua nàng một sau, sau đó nhắm mắt lại, chỉ là hắn không có chú ý tới, lúc này mơ hồ truyền vào chóp mũi của hắn một mùi hương nhè nhẹ tự nhiên, khiến cho tinh thần của hắn thả lỏng rất nhiều.
Đã quen ngửi mùi son phấn trên người trắc phi và nhóm di nương, đột nhiên lại bay đến một mùi hương thoang thoảng làm cho hắn cảm thấy rất đặc biệt.
Hắn hoàn toàn không có chú ý tới, bên cạnh hắn lúc này chính là người phụ nữ hắn vẫn luôn chán ghét, ước gì có thể cách nàng thật xa. Hiện tại, nàng đang ngồi ở ngay bên cạnh hắn thế nhưng hắn lại không thấy phản cảm một chút nào.Trong lòng còn có một ý nghĩ rằng : nàng chính là vương phi của hắn đương nhiên phải ngồi ở bên cạnh hắn rồi. . . . . .
Cứ như vậy, hai người quen thuộc nhất nhưng cũng xa lạ nhất, cả quãng đường không hề nói chuyện cho đến tận hoàng cung.
Hoàng cung tường cao, nguy nga, trang nghiêm. Trước cửa cung là hai bức tượng đá trang nghiêm khí thế,đứng chầu ở phía trước hai bên cửa chính, như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào tất cả những lực lượng tà ác, để ngăn ngừa những lực lượng tà ác này tiến vào hoàng cung gây nhiễu loạn rật tự hoàng cung.
Đứng ở hai bên cửa cung là hai nhóm thị vệ. Một nhóm đang ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt tràn đầy thái độ nghiêm túc. Một nhóm đứng thẳng hàng, thẳng lối ở một bên cùng đảm nhiệm trọng trách bảo hộ hoàng cung.
Lan Phượng Thương kêu đám người đánh xe ngựa dừng lại đây.
Đại hạ đệ nhất vương gia Lan Phượng Thương cùng đoàn người phía sau xuống xe, cũng không cần phải thông cáo hay kiểm tra gì, khiến cho người ta nhìn vào bằng ánh mắt thèm muốn, cũng muốn được hưởng thụ quyền lợi đặc biệt là trực tiếp tiến cung giống như vậy.
Cố Thập Bát Nương lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung cổ đại, đặc biệt sau khi vào hoàng cung liền giống như ông lão quê mùa ở nông thôn lần đầu tiên vào thành phố nhìn thấy cái gì cũng hiếm lạ có chút gì đó giống nhau, cặp mắt hoàn toàn không đủ để nhìn.
Thời điểm ở ngoài cung cảm thấy hoàng cung thật uy nghiêm cao quý nhưng vào cung rồi mới phát hiện,khi nhìn từ ngoài cung với khi ở trong cung so với nhau đúng là giống như đồ đệ gặp sư phụ.
Nhìn thấy như vậy nhưng nàng lại không biết phải hình dung như thế nào để miêu tả được một tòa tòa cung điện, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, người ở trong cung thật là rất biết hưởng thụ . . . Đương nhiên là bỏ qua việc cung đấu trong cung, ngươi lừa ta gạt tất cả mọi thứ, chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài. . . . . .
Quyên nhi nhìn thấy tiểu thư thất thố, lén lút lôi kéo góc áo của Thập Bát Nương.
Thập Bát Nương nhìn lại thấy trắc phi cùng ba vị di nương đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía nàng, ánh mắt tựa hồ như muốn nói chưa nhìn thấy bao giờ hay sao, cũng không phải chưa tiến cung lần nào.
Kỳ thật cái làm cho các nàng khó chịu chính là khi nhìn thấy trên người Cố Thập Bát Nương toát ra vẻ thanh nhã tự nhiên. Người đàn bà này mặc dù các nàng không thích nhưng cũng không thể không thừa nhận dung mạo của Cố Thập Bát Nương đúng là tuyệt mỹ. Phục sức trên người nàng tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ thuần khiết tao nhã bất phàm tựa như tiên tử. Trong khi đó, các nàng đều trang điểm sắc sảo diễm lệ, xiêm y nhìn đã thấy cao quý hơn người, lại mang theo một vẻ trần tục thế gian.
Cố Thập Bát Nương khoác trên người bộ y phục đơn sơ mang theo đôi mắt trong sáng bình thản mở to nhưng lọt vào trong mắt Lan Phượng Thương không biết vì nguyên nhân gì mà trong đầu của hắn lại có một ý nghĩ, hắn cảm thấy cách ăn mặc này của nàng rất hợp với suy nghĩ của hắn. . .
Thời điểm hắn không tự chủ được rảo bước tiến lên từng bước về phía nàng,lại thấy nàng sắc mặt bình thản nghiêm túc cũng đi về phía lão vương phi.
Lan Phượng Thương trong thoáng chốc khẽ ngừng bước chân, sắc mặt hơi hơi mất tự nhiên, nhìn thấy đáy mắt Thập Bát Nương hiện lên một chút vẻ xấu hổ buồn bực. Hắn thầm nghĩ :người phụ nữ này đúng là không biết nhìn ánh mắt người khác.Hắn chẳng qua là muốn cho nàng thể diện.Người phụ nữ này chẳng lẽ lại không biết ?
Thập Bát Nương đúng là không hề biết hắn vừa mới đi về phía nàng. Ở nơi này,ngoại trừ Quyên nhi ra thì người nàng quen thuộc nhất chỉ có lão vương phi, dĩ nhiên là nàng sẽ đi đến chỗ lão vương phi.
Mà lão vương phi dường như cũng không chán ghét hành động này của nàng, từ từ nàng kéo nàng đi.
Vào hội trường, khách mời nam và nữ sẽ tự tách ra.
Lúc này,Thập Bát Nương cảm giác được có một ánh mắt sắc bén như đang xuyên thấu ở trên người nàng.
Nàng thấy nổi hết cả ra gà, là ai mà hận nàng như vậy.
Nàng lập tức quay đầu lại,tầm mắt nhìn qua nơi đó .Quyên nhi vẫn luôn chú ý đến hành động của tiểu thư, cũng nhìn theo, trong lúc nhất thời liền sợ tới mức giật mình một.
Khẩn trương lôi kéo góc áo Cố Thập Bát Nương giọng nói run rẩy : “Tiểu. . . Tiểu thư, đó . . Là lão gia!”
Cố Thập Bát Nương đã sớm nhìn qua bên kia, thấy Quyên nhi nói như vậy mới biết được ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, chính là người đàn ông trung niên mà nàng phải gọi là “Phụ thân”
Trả trách lại có thể sinh ra Cố Thập Bát Nương trời sinh tuyệt sắc như vậy. Nếu như không nhìn thấy hàng lông mày có chút nham hiểm, dữ tợn của Cố tể tướng thì lúc còn trẻ nhất định cũng là một mỹ nam.Chỉ đáng tiếc là cặp lông mày của ông ta mang theo vẻ hiểm độc, bạo ngược đã đem hình tượng con người phá hủy hoàn toàn.
Cố Thập Bát Nương không để ý đến ánh mắt vô tình của ông ta. Từ xa hướng về phía ông ta phúc thân thi lễ.
Cố tể tướng nhìn thấy phản ứng này của nàng, phất tay áo ” hừ ” một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Chỉ có điều là Thập Bát Nương cũng không quan tâm.Nàng biết ông ta là phụ thân của chủ nhân thân thể này, là bề trên nên nàng mới hành lễ với ông ta .Nàng đã hành lễ rồi.Ông ta không nhận đó là chuyện của ông ta.
Mấy năm nay, nàng đã nghe Quyên nhi nói ra không ít chuyện trước kia của mình, đối với việc lúc trước nàng gả vào vương phủ,sau đó, vị phụ thân này nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp cùng nàng chặt đứt quan hệ. Hiện tai, Thập Bát Nương cũng không trông cậy vào việc vị phụ thân này có thể tha thứ cho nàng. Dùng mặt nóng dán vào mông lạnh chẳng thà cứ để như vậy không phải tốt hơn sao. Từ xa hành lễ với ông ta một vậy là đủ rồi. Cho dù hiện tại đã nhiều năm trôi qua nhưng cha con tình cờ gặp lại cũng không thể thân thiết.
Lan Phượng Thương chú ý thấy hành động của Cố Thập Bát Nương và Cố tể tướng.Chẳng qua là nhìn thấy sau khi Cố Thập Bát Nương thi lễ với Cố tể tướng thì sắc mặt Cố tể tướng xanh mặt lại, còn người phụ nữ kia vẻ mặt lại bình thản giống như lúc trước, trong lòng không biết nên nghĩ như thế nào, nhưng thật ra lại cảm thấy hành động của người phụ nữ này có chút buồn cười, mà nhìn thấy cha con nàng dáng vẻ như nước với lửa, trong lòng lại có một chút cảm giác thương xót nhè nhẹ. . . . . .