[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 25 : Tiến cung




Thời điểm, Thập Bát Nương tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày hôm sau.

Quyên nhi vẫn luôn luôn chú ý đến tiểu thư của nàng, vừa thấy tiểu thư tỉnh lại, lập tức mang theo nước mắt, nước mũi bổ nhào đến. Cố Thập Bát Nương bị mê man lâu lắm mới tỉnh lại,đầu óc có chút choáng váng, thấy thế liền hoảng sợ.

Nàng bởi vì luôn mệt mỏi số lần té xỉu cũng không ít, cũng chưa bao giờ nhìn thấy Quyên nhi có bộ dạng như vậy. Nghĩ đến người đàn ông gọi là Lan Phượng Thương kia.Thập Bát Nương giật mình. Nàng vội vàng bảo Quyên nhi đứng lên để nàng kiểm tra xem, có phải hay không bị hắn ta gọi người đến đánh nàng ấy.

Kiểm tra nửa ngày cũng không thấy trên người Quyên nhi có thương tích gì, lại đến gần nàng ấy an ủi, hỏi nàng ấy tủi thân chuyện gì?

Quyên nhi vội vàng lau nước mắt, lắc đầu, trong lòng lo lắng tiểu thư của nàng sẽ không thể chấp nhận được nên cũng không dám nói lại cho Cố Thập Bát Nương những lời mà Thường Thái y nói hôm đó.

Thấy nàng ấy có dáng vẻ như vậy.Thập Bát Nương thở dài, nói với nàng ấy: nếu em có chuyện gì tủi thân thì cố gắng nhẫn nhịn một chút, coi như cho qua. Đợi quốc yến xong xuôi chúng ta sẽ trở về Thiên Trạch, không cần thiết phải cùng bọn họ so đo.

Quyên nhi gật đầu đồng ý, sau đó giúp đỡ tiểu thư đứng lên, giúp nàng đi tắm,rửa mặt, chải đầu,mặc quần áo.

Lúc đang rửa mặt, chải đầu. Cố Thập Bát Nương hỏi nàng là lão vương phi đã tỉnh chưa ?

Quyên nhi gật đầu nói sáng nay đã tỉnh rồi. Nói bà còn tự mình lại đây thăm tiểu thư một lần, chỉ là lúc ấy tiểu thư hôn mê nên không biết mà thôi.

Cố Thập Bát Nương nghe xong gật đầu, ngồi ở trong thùng tắm nhắm mắt lại, để Quyên nhi lau người giúp nàng.

Lúc này,có nha hoàn đưa thuốc và đồ ăn đến đây,đứng ở bên ngoài nói :Vương phi đã tỉnh lại thì nên ăn một chút gì đó.

Quyên nhi bảo các nàng đem đồ ăn đặt lên bàn. Sau đó, nàng quay lại giúp đỡ Thập Bát Nương tắm rửa xong xuôi, mới đỡ Thập Bát Nương ra đến đại sảnh.

Trên bàn có đặt một chén cháo và một đĩa dưa cải nhỏ, rất thích hợp cho những người thân thể không khoẻ dưỡng dạ dày.

Tuy rằng Thập Bát Nương không muốn ăn uống gì nhưng bụng nàng thật sự rất đói, hơn nữa chờ một lát còn phải tiến cung, không thể không bổ sung thể lực cho tốt để còn đối đáp với người khác, cho nên mấy đồ ăn đó cũng đều vào bụng của nàng.

Ăn xong, Thập Bát Nương liền mang theo Quyên nhi đi ra cửa .

Hôm nay, nàng không giống với mọi ngày.Vì che dấu vẻ tái nhợt trên mặt nên nàng để cho Quyên nhi đánh cho nàng một chút phấn son.

Môi hồng răng trắng, mặt phấn má đào.

Trên người nàng là bộ váy dài màu xanh như làn nước, nhẹ nhàng mà không mất cao nhã, trang sức cũng rất đơn giản giống như hôm qua, mái tóc đen dài cũng được búi lên bằng chiếc trâm ngọc xanh biếc, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài mà trắng noãn, càng tăng thêm vẻ thuần khiết.Cả người thoạt nhìn đơn giản nhưng lại luôn luôn lộ ra một vẻ cao quý, không tầm thường chút nào.

Lão vương phi đã tự mình qua đây thăm nàng. Lúc này, nàng đã tỉnh, thân thể cũng tốt hơn rất nhiều, dĩ nhiên là phải đi hỏi thăm đáp lễ lão vương phi.

Tới viện của lão vương phi, nàng liền đi vào thỉnh an bà, nói tạ ơn.

Lão vương phi nhìn cách ăn mặc của con dâu, rồi lại nhìn đến cặp mắt bình thản kia của nàng, còn cảm nhận được cả hơi thở trên người nàng cũng mang vẻ tĩnh lặng không tranh với đời, trong lòng cảm thấy hỗn loạn ngổn ngang trăm mối.

Bà không phải là người bảo thủ cố chấp, không biết quan tâm để ý tới mọi chuyện, trái lại bà rất để tâm, chú ý tới mọi việc.

Hiện tại, bà cũng nhìn ra được con dâu thật sự là thay đổi không ít, cũng không phải bởi vì nàng cứu đã cứu chữa cho lão vương phi nên bà phải dựa vào nàng, nguyện ý ở trong lòng coi nàng là con dâu.Mà vì bà thật sự nhìn ra được con dâu bây giờ đã không giống như trước kia, chỉ là đáng tiếc nàng lại cùng Vương nhi vô duyên.

Thấy được chút tình cảm trong ánh mắt của lão vương phi.Thập Bát Nương cúi đầu, làm bộ như nhìn không thấy. Người đàn ông kia không phải là đối tượng nàng có thể trêu chọc.Hiện tại, lão vương phi đã hứa hẹn sẽ đem tòa nhà ở Thiên Trạch cho nàng.Nếu như nàng có thể cùng người đàn ông kia hòa ly thì đó là kết cục tốt nhất. Vậy nên,nàng cũng không muốn trong quá trình đó sẽ xuất hiện biến cố gì.

Nói nàng chán ghét hắn cũng không phải. Nàng cũng không thể nêu ra lý do chán ghét hắn.Ngoại trừ chuyện, hắn bởi vì hiểu lầm mà muốn đánh chết Quyên nhi thì hắn cũng không có làm chuyện gì khác đắc tội với nàng.

Nhưng nói nàng thích hắn thì việc đó lại quá xa xôi, khó có thể xảy ra.Nếu như không có ba đứa con, nàng với hắn ngay cả người xa lạ cũng không phải.Hiện tại,ý trời khó đoán, nàng có ba đứa con còn hắn là phụ thân của ba đứa con của nàng, tạm thời coi hắn là một người xa lạ đã là tốt lắm rồi nhưng ngoài việc là một người xa lạ, cũng không bất cứ việc nào khác.

Nhân lúc, Quyên nhi nhỏ giọng nói thời gian không còn sớm, Thập Bát Nương cũng truyền đạt lại với lão vương phi .

Lão Vương phi cười nói ”tốt ”. Sau đó,để Thập Bát Nương đỡ bà đi ra ngoài. Trong lòng nghĩ thầm rằng : coi như trong lúc còn là mẹ chồng – nàng dâu, cuối cùng mình và nàng cũng có một lần thân mật đi. Tuy bà cũng muốn tha thứ cho con dâu, không muốn lại dùng chuyện trước kia để làm tổn thương con dâu nhưng đối với bà mong muốn của Vương nhi trong lòng lại trọng yếu hơn. Bà không thể vì mình mà khiến Vương nhi phải làm trái với mong muốn của bản thân, khiến hắn chịu tủi thân.

Ra tới ngoài phủ, một hàng xe ngựa xa hoa cùng với nhóm trắc phi và di nương của vương gia đều đang đứng đợi.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Thập Bát Nương đang đỡ lão vương phi đi ra.

Lão vương phi thế nhưng lại để cho vương phi tới gần bà?

Cho dù,người phụ nữ này thật sự may mắn cứu được lão vương phi.Dựa theo cách hành xử của lão vương phi nhiều nhất cũng chỉ là thưởng cho nàng một ít châu báu, ngọc ngà linh tinh gì đó. Thế nhưng, bà lại để cho nàng đỡ bà đi ra, xuất hiện ở trước mắt mọi người, việc này chẳng lẽ muốn chứng minh rằng lão vương phi đã tha thứ cho nàng . . . . . .

Lan Phượng Thương đầu đội kim quan, y phục màu đen cùng màu với cẩm bào khoác ở trên vai, càng toát lên vẻ mạnh mẽ tuấn tú, hơn thế nữa còn gia tăng thêm vài phần khí tức trầm ổn trên người hắn, hoa văn ngũ trảo kim long ở trước ngực tượng trưng cho thân phận vương gia, vừa đường hoàng khí phách, lại vừa cân xứng với khuôn mặt ngũ quan đường nét rõ ràng, quả thực là có một không hai từ xưa đến nay.Lúc này, hắn đúng là uy vũ ,tuấn mỹ như vậy.

Vốn là người đứng ở bên ngoài nhưng Cố Thập Bát Nương có muốn không thừa nhận điều này cũng không được. Người đàn ông cao lớn anh tuấn, nắm cả thiên hạ trong tay này, quả thật là tập trung tất cả mọi điểm tốt đẹp trong thiên hạ về mình, xứng với bốn chữa ” thiên chi kiêu tử ”

Hắn tiến lên thỉnh an lão vương phi. Sau đó, mới đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Thập Bát Nương đang đứng phía sau. Nàng cũng hướng hắn phúc thân thi lễ nói : ” Vương gia tốt lành ”.

Sở trắc phi mang theo ba di nương đi qua đây thỉnh an lão vương phi và vương phi.Trong hoàn cảnh như thế này,nhóm phụ nữ kia tỏ ra rất có quy củ, cư xử rất đúng mực.Mặc dù,Lan Phượng Thương đã nói không cần phải hành lễ với Cố Thập Bát Nương nhưng các nàng vẫn là nhìn mặt lão vương phi mà phúc thân thi lễ với nàng.

Đối với việc nhóm trắc phi và phi di nương đến thỉnh an, lão vương phi chỉ khẽ gật đầu, vỗ nhẹ tay Cố Thập Bát Nương, sau đó liền đi lên xe ngựa của mình.Trường hợp quan trọng như thế này, con dâu dĩ nhiên là phải đi cùng với Vương nhi.

Thập Bát Nương nhìn thấy cách ăn mặc và trang điểm xinh đẹp của nhóm trắc phi và di nương, lại nhìn đến bản thân mình so với nha hoàn bên cạnh các nàng cũng không bằng.Trên mặt không khỏi có chút ngượng ngùng, không phải chỉ nói là đi dự một yến hội hay sao, ăn mặc như vậy liệu có vấn đề gì hay không?

Mà Tạ Linh Sở và mấy vị di nương cũng chú ý tới cách ăn mặc của Cố Thập Bát Nương, cố ý tỏ ra quan tâm nói vài câu : ” Văn quản gia thật là…Tại sao lại không đưa y phục,trang sức và son phấn qua chỗ vương phi. Để vương phi phải ăn mặc như thế thật là xót xa?”

Nhị di nương cũng bước lại gần nói một câu : “Vương phi ăn mặc, trang điểm thế này thật không phải. Thể diện của vương gia biết để ở đâu.”

Tam di nương lấy khăn che miệng cười nói : “Chắc là vương gia đắc tội vương phi nên vương phi mới ở trong tình huống như hôm nay làm cho vương gia mất hết mặt mũi.”

Đại di nương cũng ở một bên che miệng cười, trong mắt lóe lên vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Lan Phượng Thương liếc mắt nhìn Cố Thập Bát Nương một, lại quét mắt nhìn nhóm trắc phi và di nương trên người ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, thản nhiên nói một câu, “Như thế này rất đẹp.”

Nhóm trắc phi và di nương vốn đang nhìn Cố Thập Bát Nương cười châm chọc. Nghe vương gia nói như vậy đều ngạc nhiên, nụ cười cũng nghẹn lại, yết hầu giống như có quả trứng chim đang trặn ngang, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía vương gia với vẻ khó tin. Vương gia thế nhưng lại nói đỡ cho người phụ nữ này.

Cố Thập Bát Nương nhìn về phía Lan Phượng Thương. Nàng thấy hơi bất ngờ khi hắn lại mở miệng nói đỡ cho mình.

Nhớ Quyên nhi từng nói :người đàn ông này rất coi trọng quy củ, cũng không thể không nói. Tuy rằng nàng không thích người đàn ông này nhưng ít ra ở phương diện lễ nghi,quy củ,đúng là không thể bắt bẻ hắn điều gì.Cho dù hắn chán ghét nàng, cũng không biến nàng thành trò cười trước mặt nhóm trắc phi và di nương mà hắn yêu thích, vẫn coi nàng là Cố vương phi, vẫn là chính phi của hắn, cho dù là một chính vương phi sắp cùng với hắn hòa ly.

Lúc Sở trắc phi và ba vị di nương nhìn về phía Cố Thập Bát Nương bằng ánh mắt ác độc.Thập Bát Nương thầm nghĩ, không biết người đàn ông này có hay không cố ý để cho nàng gây thù chuốc oán nhiều như vậy nhưng chỉ thấy hắn thản nhiên nói : ” Cùng bổn vương lên xe.”

Quyên nhi ở bên cạnh có chút kích động.Tuy rằng nàng ấy đối vương gia đã hết hy vọng nhưng thấy vương gia có thể đối xử tốt với tiểu thư của nàng, điều này lại khiến cho tâm của nàng vốn dĩ đã như tro tàn bỗng cháy lại, giống như cây khô gặp mùa xuân.Chẳng qua là nghĩ đến thời gian vương gia ở cùng với tiểu thư của nàng cũng không có nhiều, mà số lần có thể vui vẻ ở cùng với tiểu thư cũng quá ít. Một chút vui sướng vừa mới lóe lên trong lòng nàng,lập tức giống như bị dội cho gáo nước lạnh, dập tắt toàn bộ.

Lúc này, Cố Thập Bát Nương trong lòng đang nghĩ thầm: Nếu như vương gia không nhiều lời, nói thêm một câu như vậy thì hắn cứ đi lên trước, nàng tự mình lên sau ta, cần gì hắn phải mở miệng mời nàng chứ.

Tưởng tượng đến những ánh mắt thù hận ngập tràn ở phía sau, da đầu Thập Bát Nương khẽ run lên.Mấy người đàn bà này đúng là không thể trêu chọc vào, cũng may qua đêm nay nàng đã có thể rời đi.

Mà nhìn Lan Phượng Thương cùng Cố Thập Bát Nương kẻ trước người sau lên xe sau, đằng sau ba vị di nương tuy trong lòng không phục nhưng nhìn thấy vị Sở trắc phi được sủng ái nhất kia đang tức giận đến xanh mặt. Trong lúc nhất thời ba vị di nương vừa cười vừa nói : ” Haiz! Vương gia đối với vương phi cũng thật tốt.Nếu ta nhớ không lầm, chiếc kim liễn trên xe ngựa của vương gia là do hoàng thượng ngự ban, thế nhưng Sở trắc phi ngay cả chạm cũng chưa chạm vào được nha.”

“Nhìn xem lần sau có thể hay không có cơ hội được ngồi trên đó, biết đâu lại có cơ hội, đừng giống như trắc phi uổng phí một phen ăn mặc, trang điểm lộng lẫy mới tốt.”

Ba di nương vừa cười vừa nói rồi bước đi, giọng nói giống như chỉ vô tình nhắc đến chuyện này

Dư bà bà cùng Thất bà bà chạy nhanh đến bên cạnh Tạ Linh Sở đỡ nàng lên xe ngựa, sợ vị chủ tử này nhất thời tức giận để xảy ra chuyện gì.

Mà sau khi lên xe, Tạ Linh Sở quả thực là hung ác đấm đá lên người đám nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh một trận, lúc này mới khôi phục được tinh thần. Thế nhưng đối với Cố Thập Bát Nương và nhóm di nương vọng tưởng muốn châm ngòi để nàng đấu đá cùng Cố Thập Bát Nương hận ý cũng càng sâu .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.