Ý của Lan Phượng Thương trong câu nói kia là phải đem Quyên nhi kéo xuống loạn côn đánh chết, khiến cho hình tượng của hắn ở trong lòng Thập Bát Nương vốn là một người cũng không tệ lắm bị phá vỡ một cách triệt để! Loạn côn đánh chết Quyên nhi? Quyên nhi có làm cái gì sai? Nàng chẳng qua vì muốn tranh thủ chút thời gian cho mình cứu lão vương phi, ngăn lại hai nha hoàn kia mà thôi.
Người đàn ông này thế nhưng lại không hỏi xanh đỏ đen trắng đã coi mạng người như cỏ giác. Hắn nghĩ hắn là một vương gia thì có thể tước đi mạng sống của một người như không có chuyện gì ư ? Ở đây, tính mạng của một nha hoàn trong mắt chủ tử ngay cả một con kiến cũng không bằng, có thể tùy ý muốn giết thì cứ giết hay sao?
Lí Cẩm Tú là một người hiện đại, lại còn là một bác sĩ ngoại khoa, mỗi khi ở trên bàn mổ vội vã cứu giúp mỗi một mạng người mà nói, việc làm của Lan Phượng Thương tuyệt đối là đã đắc tội hoàn toàn với Lí Cẩm Tú mà hiện tại là Cố Thập Bát Nương ( Mọi người hoàn toàn có thể tưởng tượng, về sau khi nam chính phát hiện nữ chính thật là tốt thì đến lúc đó con đường truy thê của y nhất định sẽ gập ghềnh xóc nảy.)
Đây là xã hội phong kiến vạn ác lấy vua là quyền lực trung tâm. Có thể thản nhiên giày xéo lên sinh mệnh của người khác.
Không cần nói cũng biết, lúc này trong lòng Thập Bát Nương thật sự rất tức giận.
Nhưng tức giận cũng không thể giải quyết vấn đề, Thập Bát Nương chỉ đành phải nuốt cơn giận này xuống, cố gắng chịu đựng thân thể đang không khỏe, nóng vội nghĩ biện pháp cứu Quyên nhi.
Mấy năm nay, Quyên nhi đối với mẫu tử nàng có thể nói là toàn tâm toàn ý chiếu cố.Vì mẫu tử nàng, ngay cả việc chung thân đại sự đến mấy ngày hôm trước mới lo liệu xong. Vừa thành thân vài ngày đã cùng với Hoàng Dịch Sinh – người bốn năm đợi nàng, âm dương cách biệt. Còn bị vương gia đánh chết? Không! Thập Bát Nương tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy xảy ra. Quyên nhi đối với nàng mà nói không phải là nô tì mà là người thân. Thập Bát Nương tuyệt đối không để cho người thân của mình bị vương gia bạo ngược không nói lí lẽ này, mơ hồ loạn côn đánh chết.
Chẳng qua hiện tại lão vương phi còn chưa có tỉnh lại. Ánh mắt vương gia nhìn nàng lại chán ghét như vậy. Nàng có nói là nàng đã cứu lão vương phi một mạng thì ai sẽ tin lời của nàng ? Chỉ sợ người đàn ông này sẽ nghĩ rằng mình đang cố tình ngụy biện, giận dữ xuống dưới chỉ sợ Quyên nhi sẽ càng chết nhanh hơn.
Không thể nói chuyện nàng đã cứu lão Vương phi, chỉ có thể chờ lão vương phi tỉnh lại tự mình nói ra.
Trong lúc nóng vội, Thập Bát Nương trong lòng vòng vo đến vài lần.
Cuối cùng mới nghĩ ra một chữ: Kéo dài ! ( do tiếng trung khác tiếng việt nên chỉ có một chữ các bạn nhé )
Đúng, nhất định phải kéo dài tới khi Thường thái y kia đến, kéo dài tới khi lão vương phi tỉnh lại. Lão vương phi không biết còn bao lâu mới có thể tỉnh lại. Hiện tại, nàng chỉ có thể đặt hi vọng duy nhất vào vị Thường thái y kia. Chỉ có ông ta mới có thể chứng minh là do mình châm cứu có tác dụng, đến lúc đó Quyên nhi chắc chắn không có việc gì!
Quyết định được chủ ý, Thập Bát Nương muốn kéo dài thời gian liền bước lại gần Quyên nhi. Lúc này, nàng ấy đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, đang bị hai gã sai vặt tóm chặt. Nàng liền quát lên : ” Các ngươi làm càn.”
Căn cứ vào tiếng tăm trước đây của vương phi, hai gã sai vặt bị nàng quát như vậy, trong lúc nhất thời liền ngây ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau không biết nên làm như thế nào cho phải, cuối cùng chỉ có thể nhìn về phía vương gia.
Lan Phượng Thương vừa đi thăm lão vương phi bước ra, nhìn thấy tình huống như vậy liền giận dữ. Người phụ nữ này ở trước mặt hắn lại dám không coi ai ra gì : ” Ngươi đây là đang ép bổn vương viết hưu thư!”
Lúc này, Tạ Linh Sở cùng ba vị di nương khác cũng đi đến. Lan Phượng Thương tạm thời ngừng lại không nói đến chuyện này nữa. Dù sao Cố Thập Bát Nương cũng là vương phi của hắn, sao có thể ở trước mặt nhóm tì thiếp này để cho nàng mất mặt.
Thừa dịp Lan Phượng Thương ánh mắt còn đang dừng ở trên người những người phụ nữ kia, Thập Bát Nương không đành lòng nhìn Quyên nhi đang sợ tới mức run run. Nói với nàng không có việc gì.
Quyên nhi thấy tiểu thư những năm gần đây vốn luôn luôn nho nhã, điềm tĩnh lại dám cùng vương gia đối nghịch. Trong lòng nàng vừa cảm kích, lại vừa thấy lo lắng đến quá độ mà khóc. Vương gia thế nhưng lại nói ra những lời như vậy.
Mấy người phụ nữ ở phía sau đều là kẻ tinh khôn, vừa vào trong phòng thấy bầu không khí có vẻ bất thường, lập tức thu ý cười trên mặt, sắc mặt biểu hiện dáng vẻ lo lắng cho an nguy của lão vương phi.
Ngươi một lời, ta một tiếng, ôn nhu thùy mị an ủi Lan Phượng Thương rằng lão vương phi luôn khỏe mạnh rắn rỏi sẽ không có việc gì.
Lan Phượng Thương ôn nhu nhìn mấy người phụ nữ ở bên cạnh, lại nhìn người đang đứng ở một bên ” Kiêu ngạo,bướng bỉnh, không có quy củ, không thể nói lý lẽ ” – Cố Thập Bát Nương, đặc biệt khi thấy nàng bộ dạng tái nhợt, gầy yếu như tơ liễu, trên người là y phục vải bông, trong mắt lại càng không kiên nhẫn. Người phụ nữ này, cho tới bây giờ cũng không biết thuận theo tâm ý của hắn, chỉ biết cùng hắn đối nghịch.
Tạ Linh Sở cùng ba di nương khác, lúc này mới nhìn đến Cố Thập Bát Nương ” cũng ” đang ở đây muốn vội vàng tiến lên hành lễ với nàng. Lúc này, Lan Phượng Thương nói không cần, làm cho mấy phụ nhân trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Vương gia luôn luôn trọng quy củ, hiện tại thế nhưng lại miễn cho các nàng việc phải hành lễ với vương phi, việc này chứng tỏ cái gì ?Tất cả mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không nói ra.
Dọc theo đường đi, các nàng đều nghe nha hoàn của mình báo tin, còn nghe thấy nha hoàn nói đến việc, trong viện lão vương phi truyền đến tin tức : nha hoàn của Cố Thập Bát Nương ngăn cản Đỗ Quyên và Mẫu Đơn vào chăm sóc lão vương phi, vọng tưởng nhân lúc lão vương phi hôn mê ý đồ gây rối, càng làm cho đám tì thiếp vui mừng quá đỗi.
Ở đây, nhiều người như vậy còn dám xuống tay với lão vương phi. Vị vương phi này vẫn không có đầu óc như trước. Người làm con như vương gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Đặc biệt là Tạ Linh Sở nhìn thấy thái độ lúc này của Lan Phượng Thương đối với Cố Thập Bát Nương, không cần phải nói cũng biết trong lòng nàng ta có bao nhiêu vui vẻ. Nàng ta nhìn về phía Thập Bát Nương, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích, chờ nàng mang thai con trai trưởng cho vương gia, vương phi vị một ngày nào đó nhất định sẽ là của nàng.
Thập Bát Nương đối với sự khiêu khích và vẻ vui sướng khi người gặp họa trong ánh mắt của những người phụ nữ kia, đều làm bộ như nhìn không thấy. Các nàng thể xác và tinh thần đều ở vương phủ này, dĩ nhiên là phải ở trong vương phủ tìm mọi biện pháp chèn ép tất cả địch nhân, tận dụng mọi khả năng vì chính mình tạo ra ưu thế.
Nhưng nàng không giống họ, thân thể của nàng mặc dù ở trong này nhưng lòng của nàng còn đang ở trên người của ba đứa con. Đối với tất cả mọi thứ trong vương phủ này hay việc có hay không có thể được Lan Phượng Thương sủng ái, nàng một chút cũng không cần. Từ khi chứng kiến Lan Phượng Thương đối xử với Quyên nhi đến bây giờ lại thấy hắn cùng người phụ nữ gọi là Sở trắc phi nói lời nhẹ nhàng ấm áp. Thập Bát Nương cũng không cảm thấy đau lòng một chút nào. Bởi vì nàng đối người đàn ông này không có cảm tình gì.
Chàng vô tình thiếp vô tình, đúng thật là vừa vặn, chỉ cần hắn cho nàng tòa nhà kia là đủ rồi.
Lan Phượng Thương cũng không biết mình phát bệnh thần kinh gì, nhìn thấy Cố Thập Bát Nương lẳng lặng ngồi tại chỗ, không nói cũng không cười, mang dáng vẻ làm ngơ đối với hắn, trong lòng hừ lạnh một tiếng, tự nhủ nàng không học được cách làm cho mình trở lên ngoan ngoãn nhưng thật ra lại học được cái trò lạt mềm buộc chặt này?
Lúc hắn đang muốn gọi người đem Quyên nhi kéo xuống đánh chết không tha thì Văn quản gia mang theo Thường thái y đến đây.
Lan Phượng Thương khoát tay áo, ý bảo thái y không cần hành lễ, trực tiếp đi vào khám và chữa bệnh cho mẫu thân hắn.
Lúc này, Thập Bát Nương mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đợi được vị Thường thái y lớn tuổi này, đầu óc vẫn luôn khẩn trương đến khắc này mới có thể thả thả lỏng , nhìn Quyên nhi cười cười.
Nhìn thấy tiểu thư cười như vậy, Quyên nhi biết, tính mạng của nàng không còn đáng lo ngại nữa.
Chẳng qua là, Quyên nhi trong lòng cảm thấy bất bình thay tiểu thư của nàng, rõ ràng tiểu thư đã cứu lão vương phi, lại bị vương gia uy hiếp sẽ viết hưu thư. Đợi đến lúc vương gia nghe thái y nói là tiểu thư đã cứu lão vương phi, không biết trong lòng vương gia sẽ nghĩ như thế nào?
Một người phụ nữ cổ đại như Quyên nhi trong lòng sẽ để ý đến những chuyện như vậy, coi đàn ông như ông trời, ý đồ lợi dụng việc trượng phu thua thiệt chính mình để nhận được càng nhiều đền bù.
Thập Bát Nương lại không có tư tưởng như vậy, sai chính là sai, trừ phi đối phương giải thích nhận sai, nếu không nàng tuyệt đối không thể tha thứ.
Nhưng lúc này, nàng lại không rảnh để nói những chuyện này với Quyên nhi.
Hôm nay ngồi xe lâu như vậy, vừa đến vương phủ được một lúc, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã gắng gượng tinh thần vội tới thỉnh an lão vương phi. Lão vương phi bệnh cũ tái phát. Nàng lại không dám có một chút thả lỏng, tập trung tinh thần châm cứu cho lão vương phi,cho đến khi bệnh tình lão vương phi ổn định xuống. Nàng lúc này mới có thể thở ra thì vương gia lại đến đây.Nàng lại càng thêm căng thẳng, tập trung tinh thần để ngăn Quyên nhi bị người đàn ông ngang ngược vô lý này gọi người kéo ra ngoài loạn côn đánh chết. . . . . .
Nàng tự biết mình không phải là người máy. Nhìn khuôn mặt không có một chút huyết sắc của nàng là có thể nhìn ra được nhưng nàng không tin tưởng người đàn ông kia. Nàng phải tận mắt chứng kiến người đàn ông kia sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện của Quyên nhi, sau đó mới có thể yên tâm.