[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú

Chương 20 : Đột phát




Lão vương phi đối với sự thay đối của Cố Thập Bát Nương chỉ là hơi giật mình bừng tỉnh .

Nếu con dâu đã có thể hiểu chuyện như vậy, bà cũng không biết nên trách móc điều gì, cho nên sắc mặt dần hòa hoãn nói : ” Nếu ngươi thật sự có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất.”

Thập Bát Nương cười cười, đối với sự hoài nghi trong lời nói của mẹ chồng cũng không oán trách gì . Nàng cũng hiểu được chuyện này là bình thường.

Thử suy nghĩ xem. Lúc trước,nàng gây ra nhiều sự tích huy hoàng như vậy. Lão vương phi cũng đã trải qua nhiều chuyện như thế ? Sao bà có thể ngay lập tức tha thứ cho mình được ?

Nàng không trông mong bà có thể thích nàng nhưng ít ra cũng không muốn để cho bà chán ghét nàng. Không chừng một ngày nào đó Lan Phượng Thương muốn cùng nàng hưu ly. Nàng ít ra cũng có thể tìm lão vương phi giúp đỡ, xin ngôi nhà ở Thiên Trạch kia. Nhưng nếu đến lúc đó nàng cùng lão vương phi quan hệ không tốt, bà còn có thể giúp nàng tranh thủ một chút lợi ích sao ?

Đến lấy lòng lão vương phi mục đích chính là để bà có thể giúp nàng lấy được tòa nhà kia, việc này nói nàng tâm cơ cũng tốt, mắng nàng tiểu nhân cũng thế, Thập Bát Nương cũng sẽ không đi so đo nhiều đến vậy. Nhưng nàng không phải vì bản thân mà suy nghĩ, mà chỉ muốn vì ba đứa con mà mưu cầu chút hạnh phúc. Nếu như thật sự hưu ly, nàng hoàn toàn không có gì cả, ngay cả một chỗ để sinh sống ổn định cũng không có. Nếu chỉ có mình nàng thì cũng không có gì quan trọng nhưng còn các con của nàng thì phải làm sao bây giờ ? Bọn chúng còn nhỏ như vậy, làm sao có thể tự mình mưu sinh ?

Cho nên vì ba đứa con cũng vì chính mình, hai ngày ở đây Thập Bát Nương dù như thế nào cũng phải cố gắng hầu hạ lão vương phi thật tốt, để bà có chút ấn tượng tốt với nàng, chờ đến một lúc nào đó, vương gia thật sự cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt thì bà có thể ra mặt cho nàng một chỗ sinh sống ổn định.

Thập Bát Nương cười nói : ” Mẫu Thân ! Dưa hái xanh không ngọt. Con dâu mấy năm nay đã suy nghĩ thông suốt rồi, sẽ không hành động giống như trước đây nữa.”

Những lời này của nàng thể hiện thái độ nhận sai nhưng khi lão vương phi nghe thấy lại ngẩn ra. Trong lòng chợt nghĩ, ý tứ của nàng vẫn là muốn mình giúp nàng trở lại vương phủ à.

Nhưng cho dù nàng thật sự sẽ không giống như trước kia thì có thể làm gì ? Vương nhi đối với nàng đã không còn tình cảm, cho dù nàng đã biết dưa hái xanh không ngọt, gượng ép trở về, cũng không chiếm được tình cảm của Vương nhi, chẳng qua là tăng thêm chán ghét và phiền não cho cả hai mà thôi.

Tóm lại, bà sẽ không cho phép Cố Thập Bát Nương trở về ảnh hưởng đến Vương nhi của bà.

Thập Bát Nương nhìn thấy lão vương phi sắc mặt trầm xuống, cảm thấy giật mình, thầm nghĩ lời nàng vừa mới nói, trong đó có hay không có cái gì, khiến lão vương phi hiểu lầm. Chợt phục hồi tinh thần cười khổ, xem ra ấn tượng của mẹ chồng về nàng thật sự là thâm căn cố đế, nàng vừa mới nói có một câu, lại có thể xuyên tạc thành nàng nghĩ muốn một lần nữa hồi phủ, tìm đến bà để cầu tình.

Đồng thời, khiến Cố Thập Bát Nương hiểu được rằng trước hết nên giải quyết cho xong tình hình căng thẳng này. Cha mẹ không thương. Mẹ chồng không yêu. Trượng phu lại càng không yêu thương. Ba loại thế lực này, lại không có một loại nào, có thể cho nàng dựa vào. Nàng có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân mà thôi.

Nếu đã như vậy, nàng cũng chỉ có thể đem sự tình nói trắng ra thôi.

Lập tức, Thập Bát Nương từ ghế ngồi đứng lên hướng lão vương phi quỳ xuống.

Lão vương phi nghĩ nàng muốn bức bách, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhìn Thập Bát Nương không nói gì.

Thập Bát Nương bất chấp tất cả. Nếu như nàng không thể tranh thủ xin được tòa Thiên Trạch kia thì bốn mẹ con nàng sẽ không thể ở cùng một chỗ với nhau được. Lúc đó, vì để các con có thể có hy vọng sống, nàng nhất định sẽ quyết tâm tàn nhẫn đưa mấy đứa con về với phụ thân chúng, rời khỏi nàng.

Suy nghĩ tới điều này, Thập Bát Nương cố nén đau đớn trong lòng.

Quỳ gối dập đầu với mẹ chồng nói : ” Cầu xin mẫu thân thương xót, con dâu tự biết bản thân không thể được tha thứ, cũng không dám đòi hỏi quá đáng mong mẫu thân cùng vương gia có thể tha thứ cho con dâu. Cho dù bây giờ vương gia có đem con dâu hưu ly, con dâu cũng tuyệt không dám nói nửa câu không phải, bởi vì đó đều là lỗi của con dâu, con dâu phải tự mình gánh vác hậu quả. Nhưng con dâu thầm nghĩ xin mẫu thân một chuyện. Con dâu xin mẫu thân đồng ý với con dâu. Nếu ngày nào đó, vương gia đem con dâu hưu khí. Con dâu tuyệt đối không dám dây dưa. ” Nàng nhìn lão vương phi, thẳng thắn nói ra tình hình mà mình đã đoán trước được .

Thập Bát Nương nói ra những lời này, quả thực là làm cho lão vương phi ngây ngẩn cả người, bà nhìn Thập Bát Nương thật lâu cũng không nói chuyện.

Bà cảm thấy đầu óc mù mịt. Cố Thập Bát Nương lại có thể nói ra những lời như vậy? Nàng thế nhưng lại nhìn rõ được mọi chuyện, đã biết Vương nhi đối với nàng không còn tình cảm, muốn cùng nàng hưu ly. Nhưng càng khiến cho lão vương phi kinh ngạc chính là Cố Thập Bát nương không chỉ có thấy rõ Vương nhi không còn cần nàng, mà còn có thể đồng ý để vương gia cùng nàng hưu ly, còn nói một cách thẳng thắn, không một chút dây dưa như thế.

Lão vương phi cảm thấy thật khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì mà chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi khiến cho vương phi kiêu căng lúc trước bỗng trở lên hiểu được lí lẽ, hiểu được tình thế như bây giờ.

Vốn lão vương phi còn lo lắng đến lúc Lan Phượng Thương cùng Cố Thập Bát Nương hưu ly. Nàng sẽ lại giở thói ngang ngược khiến cho chuyện đó không thể giải quyết vui vẻ nhưng nếu bây giờ Thập Bát Nương đã nói như vậy. Vậy thì bà phải xem, nàng muốn bà hứa hẹn với nàng cái gì.

” Ngươi nói đi.” Lão vương phi nhìn Thập Bát Nương ngắn gọn nói.

Thập Bát Nương nói tạ ơn, khấu đầu. Sau đó, nàng mới nhìn lão vương phi nói : ” Con dâu từ khi gả vào vương phủ đã cùng nhà mẹ đẻ đoạn tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau. Nếu vương gia thật sự đem con dâu hưu ly, con dâu cũng không còn nơi nào để đi, cho nên con dâu cả gan cầu xin mẫu thân đến lúc đó có thể làm chủ ban cho con dâu một chỗ dung thân, để ổn định cuộc sống, lẳng lặng mà sống tới hết đời.”

Nhìn thấy ánh mắt nàng tĩnh nặng tựa như núi thẳm âm u, không hề có chút ham muốn lợi ích nào, cũng không hề có chút toan tính mưu đồ gì, lão vương phi cuối cùng thở dài : ” Nếu trước kia ngươi có thể suy nghĩ được như vậy thì đâu đến nỗi để cho Vương nhi phải đối đãi với ngươi như bây giờ.”

Thập Bát Nương cũng chỉ biết cười khổ. Những chuyện mà đời trước của nàng đã làm. Nàng làm sao có thể ngăn cản được.

Lão vương phi sắc mặt hơi hơi trắng bệch, đưa tay xoa ngực một lát, lúc này mới khoát tay : ” Thôi! Ta đồng ý với ngươi. Nếu như ngày nào đó Vương nhi đem ngươi hưu ly, tòa nhà mà ngươi đang ở hiện tại, sẽ là của ngươi .”

Thập Bát Nương vẫn cúi đầu nên cũng không để ý thấy lão vương phi khác thường, vừa nghe thấy lời hứa hẹn của mẹ chồng, nàng lập tức mừng rỡ trong lòng, khấu đầu rồi mới nói tạ ơn : ” Con dâu tạ ơn mẫu thân yêu thương.”

Quyên nhi đi qua dìu nàng đứng lên. Thập Bát Nương lúc này mới ngẩng mặt nhìn về phía lão vương phi, thấy sắc mặt lão vương phi lúc trước vốn hồng nhuận giờ đã biến thành tái nhợt, chợt ngẩn ra, đây là có chuyện gì ? Không có nghe qua lão vương phi có bệnh cũ gì mà ?

Mà Đỗ Quyên hầu hạ bên cạnh lão vương phi nhìn thấy lão vương phi bệnh cũ tái phát, lập tức kinh hãi, hô to người đâu mau đi gọi Thường thái y.

Trong lúc nhất thời, sân viện của lão vương phi loạn thành một đoàn.

Thập Bát Nương cùng Quyên nhi bị tình huống bất ngờ này xảy ra làm cho hoảng sợ. Thập Bát Nương nhìn thấy lão vương phi đã được dìu đỡ đi vào bên trong, trong đầu thầm kêu không tốt. Nàng đến gặp lão vương phi đúng lúc bà bị phát bệnh. Nếu như lão vương phi có chuyện gì xấu xảy ra. Nàng sẽ bị mọi người vu cho tiếng xấu là làm cho mẹ chồng tức chết, đến lúc đó dù nàng có cả trăm cái miệng cũng không cãi nổi.

Lập tức quay đầu nhìn Quyên nhi nói : ” Nhanh chóng đem ngân châm ta đã dặn em bỏ trong tay nải đựng quần áo mang tới đây, chậm trễ là không kịp!”

Thân là một thầy thuốc hiện đại, nàng đã có thói quen mang trên người cái ống nghe. Mà sau khi đến cổ đại, mặc kệ là đi đâu đến chỗ nào, trên người nàng đều mang theo ngân châm, để ngừa lỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không đến nỗi trở tay không kịp.

Hiện tại, triệu trứng của lão vương phi giống với triệu chứng đau thắt cơ tim mà đàn ông hiện đại thường mắc phải, nếu uống thuốc trễ tuyệt đối không thể cứu được, nhưng hiện tại nàng cũng không có thuốc, chỉ có thể dùng châm cứu giảm bớt một chút trong lúc chờ đợi thái y lại đây. Thập Bát Nương hiện tại chỉ có thể hy vọng Quyên nhi có thể nhanh chóng đem ngân châm lại đây, bằng không, hôm nay tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt lành gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.