” Quyên nhi, em nhìn thấy không ? Năm nay, cá chép hồng nhất định là thu hoạch lớn rồi.” Phụ nhân trẻ tuổi ngồi trong chòi nghỉ mát nhìn xuống hồ nước, khi thấy cá chép hồng vẫy đuôi nhảy lên thì cười nói.
Vị phụ nhân trẻ tuổi này tuy mặc y phục vải thô đay bình bình thường thường nhưng dung nhan cũng có thể nói là tuyệt sắc.
Sự dịu dàng, tĩnh lặng toát ra từ đôi mắt nàng như dòng suối thấm vào lòng người, nhàn nhạt bình thường mà ấm áp, thế nhưng chỉ một cái liếc mắt lại giống như có thể nhập vào lòng người.
Quanh năm, bên miệng nàng là nụ cười bình thản, dường như không có điều gì có thể làm cho nàng rung động. Hơn nữa, ở trên người phụ nhân trẻ tuổi này lại toát ra loại khí chất mờ ảo mà xinh đẹp, làm rung động hồn phách người ta.
Bên cạnh, Quyên nhi đang ngồi trên thạch đôn thêu thùa, nghe phụ nhân trẻ tuổi nói xong liền cười nói : ” Tiểu thư, cá chép hồng nhất định có thể bán được giá cao, người cũng đừng lo lắng .”
Phụ nhân trẻ tuổi nghe xong mỉm cười : ” Ừ ! vài năm nay chúng ta cũng cũng chỉ dựa vào hồ cá này và tay nghề thêu thùa sống qua ngày đấy! Nếu năm nay cá chép hồng không bán được giá cao. Mùa đông năm nay, chúng ta đúng là khó sống.”
” Tiểu thư, người cứ yên tâm đi, nhất định có thể bán được giá cao.” Quyên nhi thêu xong liền cắn đứt đầu sợi chỉ, ngẩng mặt lên cười nói : ” Tiểu thư người xem, hà bao này hẳn là có thể bán được hai mươi đồng tiền đi? ”
” Ừ.” Cố Thập Bát Nương cười cười, ” Ừ ! Tay nghề của Quyên nhi cũng là do ta chỉ dạy, năng lực càng ngày càng cao nha.”
Quyên nhi bĩu môi lắc đầu : ” Tay nghề của Quyên nhi còn xa mới bằng tiểu thư, còn phải cố gắng nhiều mới được.”
Trước kia, Quyên nhi là nhất đẳng nha hoàn bên người Cố Thập Bát Nương, mọi việc trong sinh hoạt hàng ngày đều giao cho tam đẳng nha hoàn đi làm, dẫn đến mấy việc may vá thêu thùa này cũng không phải làm. Mấy năm nay Cố Thập Bát Nương dạy nàng không ít việc. Hiện tại, nàng cũng có thể tự mình làm tú bao bán lấy tiền.
Giống như nhớ tới cái gì, Quyên nhi lại vui vẻ nói : ” Tuy rằng so không được với bản lĩnh của tiểu thư nhưng Quyên nhi tích góp từng tí một cũng được không ít tiền đâu. Năm nay, nhất định có thể làm cho ba vị tiểu thiếu gia mỗi người hai bộ y phục mùa đông.”
Quyên nhi vạch ra kế hoạch xong, trên tay lại bắt đầu bận rộn làm việc.
Cố Thập Bát Nương bất đắc dĩ cười, cũng cầm lấy bản vẽ vừa mới bỏ xuống, một châm lại một châm, tập trung vào việc thêu hà bao tinh xảo.
Đúng như lời Quyên nhi, cả nhà nàng đã gần hai năm nay đều không có may y phục mới.
Hàng năm, bán ao cá chép hồng, gom tất cả tiền lại cũng chỉ đủ cho các nàng vào mùa đông lạnh lẽo chăm chỉ tiết kiệm tiêu dùng, căn bản là không có chỗ nào dư thừa để mua bộ đồ mới.
Ngẩng mặt lên nhìn Quyên nhi, thấy bộ y phục vải đay trên người nàng đã giặt phai màu bạc trắng, chỗ vá cũng đã bị chọc thủng không thể mặc lại.
Cố Thập Bát Nương do dự một chút : ” Nếu không thì y phục của các thiếu gia đừng làm vội. Quyên nhi hãy cắt ít vải bố tự làm cho mình hai bộ y phục đi.”
Năm năm qua, Quyên nhi vì bốn mẹ con nàng dốc hết sức lực, chiếu cố nàng cùng ba đứa con rất cẩn thận, điều này làm cho Cố Thập Bát Nương thực cảm động.
Vừa nghe xong lời của Thập Bát Nương, Quyên nhi liên tục từ chối : ” Không cần, không cần đâu ạ ! Quyên nhi đã có y phục để mặc rồi. Hai ngày trước, Hoàng Dịch thoát nạn trở về, có qua đây tặng cho em một ít vải bố và sa tanh, chính là em chưa có thời gian đi may y phục mà thôi.” Lại nói tiếp : ” Ba vị tiểu thiếu gia thực ra chỉ có vài bộ y phục mặc thay đổi. Năm nay vóc dáng lại cao hơn không ít, đúng là không đủ mặc mà.”
” Bọn chúng sẽ không để ý đâu.” Nhớ tới ba năm nay, mấy đứa con vóc dáng đúng là cao hơn không ít. Cố Thập Bát Nương trên mặt toát ra vẻ ấm áp mỉm cười.
” Nhưng Quyên nhi để ý nha.” Quyên nhi đô đô miệng nói. Tựa như nhớ tới cái gì, Quyên nhi lại vui vẻ nói tiếp : ” Tiểu thư, ba vị tiểu thiếu gia trời phú cho trí tuệ thông minh, hôm qua lại học thêm được ba chữ. Hôm nay, lúc Quyên nhi hầu hạ mấy cậu ấy rửa mặt liền hỏi một lần, đều còn nhớ rõ đấy.”
” Ba tiểu quỷ kia đúng là nghịch ngợm.” Cố Thập Bát Nương oán trách cười.
Nhắc tới ba đứa con, Lí Cẩm Tú không là Cố Thập Bát Nương trong mắt, trên mặt đều dấu không được vẻ hạnh phúc thỏa mãn.
Ba tiểu quỷ là một bào thai sinh ba.
Năm năm trước, nàng mơ mơ màng màng đi đến thế giới xa lạ này. Người vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn choáng váng, nhìn bốn phía xung quanh bài trí rất chân thực không giống như trong TV, Lí Cẩm Tú nhất thời cả kinh, biết mình đã xuyên qua ?
Chuyện cẩu huyết như vậy thế nào mà lại xuất hiện ở trên người nàng ? Sao nàng lại không may gặp phải chuyện không hay ho như vậy ?
Cùng ngày xuyên qua lại đây, nàng còn chưa có bình tĩnh lại. Ngày kế đã bị trục xuất đến Thiên Trạch này.
Càng làm cho nàng nghĩ muốn hộc máu chính là không lâu sau nàng phát hiện chính mình ” Ngoài ý muốn ” mang thai.
CMD! Lí Cẩm Tú luôn luôn thùy mị tao nhã rốt cục nhịn không được muốn mắng người, đây là cái loại đàn ông thế nào ?
Xuyên qua lại đây, thắt cổ không chết, thân thể bệnh tật, Lí Cẩm Tú còn có thể chấp nhận, bởi vì tất cả những việc đó có thể từ từ bình phục thôi.
Nhưng là, thân thể bệnh tật còn chưa khỏi, đồng thời trong bụng còn không hiểu vì sao lại có một đứa con của chồng trước, bảo người ta làm sao có thể tiếp nhận được!
Phá bỏ! Lúc ấy, đây là ý tưởng đầu tiên của Lí Cẩm Tú.
Nàng không tính toán sẽ giữ lại đứa trẻ. Vì nàng vừa mới đến địa phương này còn chưa quen, hơn nữa trên lưng nàng còn đang mang gánh nặng là người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ.
Bản thân là một người hiện đại, nàng hiểu rất rõ một đứa trẻ mới ra đời cần nhiều tâm lực và tài lực để chăm sóc nhưng tình cảnh hiện tại của nàng căn bản là không có năng lực để nuôi sống một đứa trẻ mới sinh, việc gì phải sinh ra làm cho đứa trẻ vô tội đi theo mình chịu khổ ?
Nhưng do dự nhiều lần, nàng vẫn không hạ thủ được, bụng lại càng ngày càng lớn, Quyên nhi lại một mực quỳ xuống cầu xin, nàng bèn dứt khoát sinh hạ đứa trẻ.
Mới đầu, nàng tính toán chờ đứa trẻ sinh ra sẽ trở về trả lại cho phụ thân đứa trẻ, một mình nàng thật sự không nắm chắc sẽ có thể nuôi nấng đứa trẻ bình an lớn lên.
Mấy tháng sau, bụng to lên kinh người. Lí Cẩm Tú cũng không để ở trong lòng.
Mười tháng lâm bồn, Lí Cẩm Tú mới biết được chính mình nguyện ý lưu lại đứa con chồng trước là một quyết định sai lầm cỡ nào. Nàng đau đến tê tâm liệt phế, chết đi sống lại.
Đứa trẻ cũng không phải của nàng, dựa vào cái gì nàng phải đến chịu phần tội này.
Nàng không muốn sinh.
Nhưng là tên đã trên dây, dù không muốn cũng không thể không bắn.
Dùng sức đem đứa trẻ sinh ra, lại phát hiện, hóa ra con của chồng trước không chỉ một đứa. . . . . .mà là ba.
Ba đứa bé khóc oa oa ầm ĩ đó, là do nàng tự mình sinh ra rồi đưa đến thế giới này, hơn nữa cả ba đều là con trai.
Tiếng trẻ con khóc vang dội như một sức mạnh vô hình tập trung vào tứ chi bách hài Lí Cẩm Tú, khiến cho tâm tư đã lao lực quá độ của nàng như được truyền thêm nguồn sống đến tận nội tâm.
Mở to đôi mắt bị mồ hôi làm cho mơ hồ, lưu luyến nhìn ba đứa nhỏ đang ú ớ, nàng thỏa mãn vui mừng nở nụ cười.
Nhưng bởi vì chuẩn bị không đủ, sau khi sinh ra ba bảo bối, thân thể nàng vô cùng mệt mỏi bải oải, cũng từ đó để lại di chứng thiếu máu, cơ thể càng ngày càng yếu ớt.
Tuy nhiên nhìn ba đứa con ngủ say ở bên cạnh. Nhìn đến bộ dạng thở đều đều, bám chặt lấy nhau của mấy tiểu tử kia trong đêm tối. Cố Thập Bát Nương liền nở nụ cười từ trong tâm. Từ trong nội tâm sinh ra một cảm giác vui sướng của người làm mẹ. Đây là ba đứa con của nàng.
Phụ nữ chính là như vậy, khi đứa bé còn chưa có sinh ra, cảm thấy thực hạnh phúc với kế hoạch tương lai, sau khi sinh ra sẽ đưa bọn trẻ về chỗ phụ thân của chúng.
Nhưng mà khi đứa nhỏ chào đời. Nàng có làm như thế nào đều thấy luyến tiếc .
Ngày tháng trôi qua, ba nhóc con cũng từ từ cao lớn hơn, càng ngày càng hiểu chuyện.
Đại thiếu gia gọi là Lan Hoài Sâm, nhị thiếu gia gọi là Lan Hoài Mặc, tam thiếu gia gọi là Lan Hoài Nhân.
Nàng biết thân thể của mình đã không thể dùng các loại thuốc tầm thường có thể trị liệu được, bệnh tình đã rất nguy kịch. Những năm gần đây, dựa theo phương thuốc do chính tay nàng kê đơn để mua thuốc, mặc dù tiết kiệm chi tiêu, nhưng là các vị thuốc kia từ đầu đến cuối chỉ hơi giảm bớt bệnh tình của nàng.
Vì giảm bớt tình trạng mọi người vì tiền mua thuốc thang cho nàng mà dẫn tới khủng hoảng kinh tế. Ngay tại nơi này, chủ tớ mấy người bắt đầu đem nuôi cá chép hồng ở một hồ nước trong. Ở trong sân thì khai khẩn các loại rau dại hoặc là lên trên núi đặt bẩy rập bắt chim, thú rừng. Các nàng còn nuôi mấy con gà mái chuyên môn đẻ trứng cho ba đứa nhỏ ăn, cố gắng dùng sức lực để có thể giảm bớt chi tiêu đến thấp nhất.
Mấy năm qua, cả nhà các nàng một bộ đồ mới cũng không đổi, vá rồi lại vá, khâu rồi lại khâu. Tóm lại, một văn tiền chỉ hận không thể biến thành hai để sử dụng.
Cuối cùng, cuộc sống vẫn là ngày qua ngày tại đây.
Nhìn hồ nước, nụ cười trên mặt Cố Thập Bát Nương bỗng dừng lại, thoáng chút hương vị cay đắng.
Đi đến xã hội nam quyền này, nàng chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, có thể làm được gì đâu?
Chẳng lẽ còn tưởng có thể theo gót chân những người phụ nữ xuyên qua khác, thể hiện bản lĩnh vượt trội rồi đi tranh đấu?
Ở hiện đại, bản thân là nhân vật số một của khoa ngoại bệnh viện Thị Tâm. Đi đến cổ đại này, nàng muốn dựa vào y thuật của mình thì có thể đứng được trong hàng ngũ nào của sĩ nông công thương ?
Ở đây bọn họ trong ba mươi chín nghề thì nghề y lại là nghề bị khinh miệt nhất. Hơn nữa thời đại này cũng không có tiền lệ nữ nhân làm nghề y, một thân bản lĩnh của nàng cũng bởi vậy mà bị ràng buộc, không có chỗ để phát huy.
Lí Cẩm Tú không chỉ một lần chửi rủa xã hội cũ đại gian, đại ác.
Một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, lại bị vất bỏ cả đời trong Thiên Trạch này, không được tự do, không hề có chủ quyền, cũng chỉ là một người con gái ốm yếu. Còn muốn giống như những người phụ nữ xuyên qua khác phản kháng vùng lên, khả năng thực không lớn.
Lúc sinh thời có thể đem ba đứa con nuôi lớn trưởng thành. Nàng đã cám ơn trời đất rồi . . . . . .