Cố Thập Bát Nương không biết đường đi, đành phải đi theo Quyên nhi, không bao lâu thì đến được nhà Đại Bảo. “Tiểu thư, tới rồi ạ.” Quyên nhi vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng khóc của Vương tẩu tử ở bên trong.
Cố Thập Bát Nương đi vào, thấy vài người đứng ở trong viện, đều là mặc y phục vải đay, trong đó một vị là cha của Đại Bảo, Thập Bát Nương đã gặp qua hai lần cho nên nhận ra được. Lúc này trên khuôn mặt anh ta ngập tràn u sầu.
Đại Bảo đang nằm ở giữa đại viện, nửa người dưới quần áo đều bị máu nhiễm đỏ, phát ra tiếng thở dốc dồn dập.
Vương tẩu tử đang ghé bên cạnh thằng bé khóc đến không biết trời đất là gì, làm cho mọi người khuôn mặt cũng nhuộm vẻ u sầu.
Cố Thập Bát Nương vừa muốn đi qua, liền nghe có người nói, ” Phụ nhân này chính là thầy thuốc mà họ mời đến?”
Một người đàn ông mặc bộ áo xanh của đại phu quét mắt nhìn Cố Thập Bát Nương, trong giọng nói có ý khinh thường rõ ràng, nhìn Cố Thập Bát Nương dáng điệu nhu nhược như liễu trước gió không khỏi nói thầm nói : “Một phụ nhân không ở nhà giúp chồng dạy con cho tốt, chạy tới nơi này muốn tham cái gì!”
Thanh âm của hắn ta không nhỏ, Cố Thập Bát Nương nghe xong mày liễu nhíu lại, thản nhiên nhìn về phía hắn.
Người đàn ông kia khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ cũng cao lớn khỏe mạnh, chẳng qua người đàn ông đó có biết chức trách của một người thầy thuốc là như thế nào không ? Cứu sống người bệnh vốn là hắn phải làm, người này thế nhưng vừa nhìn thấy thương thế của Đại Bảo liền không cứu, đã trực tiếp nói cho cả nhà Vương tẩu tử là bệnh này không thể trị được?
Cố Thập Bát Nương khẽ liếc mắt nhìn qua thấy ánh mắt khiêu chiến của hắn, chợt quay đầu đi đến xem xét thương thế của Đại Bảo, cũng không để ý tới ánh mắt khiêu khích của người đàn ông kia.
Thấy nàng không nhìn mình người đàn ông kia cũng không tức giận. ” Chảy nhiều máu như vậy, căn bản là không thể trị được, chuẩn bị hậu sự đi.” Hắn ta khoát tay nói.
Nghe hắn nói như thế, Vương tẩu tử khóc thét một tiếng liền giống như lúc trước hôn mê luôn, bên cạnh hai phụ nhân vội vàng gọi tên nàng ấy, Đại Bảo đang bị thương cũng giãy giụa muốn an ủi nương của mình.
” Thế sao không cứu chữa ?” Cố Thập Bát Nương sắc mặt không khỏi trầm xuống, “Ngay cả chữa trị cũng chưa có làm, ngươi như thế nào có thể xác định Đại Bảo không cứu được?”
Cố Thập Bát Nương vốn không nghĩ sẽ cùng đại phu này so đo nhiều như vậy nhưng người đàn ông kiabản thân là một đại phu mà một chút tự giác đều không có, Thập Bát Nương tính tình vốn rất tốt mà cũng không khỏi có chút tức giận.
Trong sân vốn dĩ đã đầy người gây ồn ào, hiện tại lại càng thêm rối loạn.
Nếu không phải lo lắng tranh cãi sẽ càng kéo theo nhiều người tới coi. Hôm nay, Thập Bát Nương không thể không giáo huấn người này một trận, cho hắn ta biết cái gì gọi là y đức của người thầy thuốc!
Mà bên kia, người đàn ông kia nghe Thập Bát Nương chất vấn, không giận mà bật cười. “Vị nương tử ngươi hãy nhìn rõ ràng , bị như thế này đã không thể chữa trị được rồi !”
Hắn không phải lang băm.Hắn đã xem qua vết thương ở chân của người bệnh. Vết thương kia căn bản không phải là vết thương bình thường cho dù có rắc hết cả bình kim sang dược lên vết thương cũng không tạo ra được tác dụng cầm máu, hơn nữa lúc này máu đã chảy rất nhiều, đã là điều cấm kị của thầy thuốc, bệnh không thể chữa trị.Nếu không phải hôm nay hắn suy nghĩ muốn lưu lại nhìn xem người trong lời của các thôn phụ là Cố nương tử có thể chữa trị là người kỳ tài như thế nào, không thì hắn đã sớm mang theo hòm thuốc đi khỏi rồi.
Cũng không nghĩ được hôm nay vừa thấy, người trong miệng các thôn phụ là Cố nương tử thật đúng là một”Thần y”.
Sớm biết vậy hắn đã không lưu lại, nhóm thôn phụ quả nhiên không biết, thấy một chút vu thuật của phù thủy đã nói thành thần y.
Cố nương tử này nhìn từ trên xuống dưới, ngoài có một chút dáng vẻ xinh đẹp ở bên ngoài.Hắn đúng là không nhìn ra được một chút phong phạm của thần y, trên người mang dáng vẻ yếu ớt còn đòi làm thần y?
Nghĩ đến việc này, hắn cười nhạo một tiếng.
Đợi hắn cười nhạo xong, xung quanh nghe hắn khinh thường vị tiểu nương tử này cũng cười ồ lên.
” Nói lung tung, cái gì gọi là bệnh không trị được.” Cố Thập Bát Nương than thở một câu, nhìn mắt sắc mặt Đại Bảo càng lúc càng tái nhợt cũng không muốn cùng vị đại phu này cãi nhau .
Quyên nhi ôm cái hòm thuốc đặc chế của Cố Thập Bát Nương chen lên phía trước đi vào, đẩy vị đại phu kia sang một bên.
Trong viện còn có một vài người không biết Cố Thập Bát Nương, tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy nàng tiếp nhận cái hòm thuốc từ Quyên Nhi.
Lúc này, Cố Thập Bát Nương cũng không nhiều thời gian rỗi như vậy, xắn tay áo lên, cầm lấy cây kéo cùng một ít bông.
Đại Bảo đang nằm kinh ngạc nhìn thấy nương của Mặc ca nhi cùng Nhân ca nhi đang làm mấy chuyện kỳ quái, không biết là do bị dọa hay không mà khuôn mặt vốn đã không có chút máu tái nhợt càng có vẻ tái nhợt hơn.
Thập Bát Nương cũng không để ý tới nhiều chuyện như vậy, nhìn hắn mỉm cười. “Có thể sẽ đau một chút nha!Đại Bảo phải dũng cảm, chờ cháu khỏe hơn mới có thể đi lại trong nhà hoặc tìm Nhân ca nhi,Mặc ca nhi chơi đùa.”
Không đợi Đại Bảo gật đầu, Thập Bát Nương thừa dịp cậu bé tinh thần đang hết sức hoảng sợ, đem y phục vải đay trên người cậu bé cắt ra, vải đay kề sát miệng vết thương, vừa mới động vào, Đại Bảo đau đến cả người đều co lại.
Cố Thập Bát Nương để cho cha Đại Bảo đè cậu bé lại, không để cho cậu bé ngọ nguậy lung tung, nàng tiếp tục tiến hành kiểm tra miệng vết thương.
Đợi sau khi kiểm tra toàn thân, Thập Bát Nương vẻ mặt mới trầm tĩnh lại, ” Rất tốt, bị thương không nghiêm trọng lắm.”
Nghe nàng lẩm bẩm, cha Đại Bảo cùng với những người khác nghe xong không khỏi trừng lớn mắt, như thế này còn gọi là tốt sao ? Vết thương lớn như thế bọn họ cũng nhìn thấy mà nói vậy sao?
Đại phu kia lại liên tục cười nhạo.
Cố mười tám nương đứng lên, thân mình hơi có chút loạng choạng, Quyên nhi ở bên cạnh chạy nhanh tới giúp đỡ.Thập Bát Nương vỗ vỗ tay nàng ý bảo chính mình không có việc gì.Sau đó nhìn nương Đại Bảo vừa mới tỉnh dậy nói : “Vương tẩu tử, Đại Bảo bị thương không nặng, tẩu đừng vội, đi chuẩn bị cho ta một chút nước trong.”
Nàng vừa nói xong, bốn phía không ai có động tĩnh gì, đều kinh ngạc nhìn nàng.
” Này này, ngươi định làm thế nào hả? Ngươi cũng là đại phu à?”
“Ta đến đây vài lần như thế nào còn chưa từng nhìn thấy ngươi? Có phải hay không là kẻ lừa đảo !”
” Thế nhưng,một vết thương lớn như vậy mà ngươi sao lại bảo là bị thương không nặng, thật là làm càn! Rốt cuộc là có thể trị được hay không vậy!”
Thân thích của Đại Bảo ở bên cạnh bắt đầu nghi ngờ y thuật của vị Cố nương tử này, bọn họ rõ ràng nhìn thấy vết thương lớn như vậy, thế mà nàng lại nói không nghiêm trọng, như thế này có phải là lừa gạt moi người không ?
“Tiểu nương tử à? Đừng có chữa trị bằng không gặp phải phiền toái thì không tốt đâu?Phương pháp chữa trị như vậy, ta còn chưa có thấy qua!” Đại phu lúc trước phục hồi tinh thần lại nói.
Cố Thập Bát Nương không để ý đến sự nghi ngờ của bọn họ, chỉ thản nhiên nhìn đại phu kia nói một câu. ” (Thiên kim phương – Đơn thuốc trong trường hợp khẩn cấp) (1) có biết không? ( Bản thảo cương mục ) ( 2 ) đã đọc qua chưa? Chưa từng đọc qua thì trở về đọc đi, sau đó ngươi sẽ biết có hay không phương pháp chữa trị này.”
Nói xong, Thập Bát Nương cũng không để ý tới vẻ kinh ngạc và ngây ngô của vị đại phu kia, lại nhìn bốn phía thản nhiên nói, “Mọi người đừng vây quanh, đều tản ra hết đi, trước hết hãy hỗ trợ mang nước đến mau, ta rửa qua vết thương rồi sẽ khâu lại, khâu lại mới có thể cầm máu, cũng sẽ không có việc gì .”
Vương tẩu tử đã tỉnh dậy đi qua đây, nhìn thấy tay Cố Thập Bát Nương đầy máu hoảng sợ.
” Ta có thể chữa trị cho Đại Bảo, tẩu tử đi giúp ta múc nước đến đây.” Nàng cười nhẹ nói.
Vương tẩu tử nhìn thấy nàng mỉm cười ấm áp, lại nghe đứa con có thể cứu chữa được, xoay người lại, nghiêng ngả lảo đảo đi múc một chậu nước.
Cố Thập Bát Nương nhìn nàng một cũng không có nói nữa, lại xem miệng vết thương của Đại Bảo. Nhìn thấy nàng mở ra miệng vết thương kia, dáng vẻ máu chảy đầm đìa, đại phu đứng bên cạnh đám người nhẫn nhịn không được run rẩy rút lui.
Thập Bát Nương cũng không để ý tới việc bọn họ đang kinh ngạc, rửa sạch tay, mở ra hòm thuốc mình tự chế ở trong nhà ra.
“Các ngươi vẫn là tránh xa một chút đi.” Nàng nhìn về những người đó nói, miễn cho để cho bọn họ lại gây trở ngại tới việc chữa trị của mình.
Bởi vì vừa mới nhìn thấy hành động nàng mở miệng vết thương, những người đó vừa nghe lời nàng nói không khỏi sợ hãi liền lại lui về phía sau.
1 – Thiên kim phương hay còn gọi là đơn thuốc trong trường hợp khẩn cấp là cuốn sách tập hợp tất cả các phương pháp điều trị của thời nhà đường, có ảnh hưởng rất lớn tới công tác khám chữa bệnh của các thầy thuốc sau này.