SONG KIẾM ( 双剑 )
Tác giả : Hà Tả (虾写 )
Thể loại truyện : Võng du
Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn : Quán Trà Đá
CHƯƠNG 34: THIÊN TỐC TINH
“Nói! Thứ này làm sao mà có?”
Tôn Minh sụp mi cụp mắt cung kính hồi đáp: “Báo cáo Hoa ca, chuyện là như vầy, tiểu đệ lúc đang ở tân thủ thôn, có một lão già túm lấy đệ nhất quyết bắt đệ thi chạy với lão. Năm mươi mét và một trăm mét, tiểu đệ đều thua. Lúc sau tiểu đệ liền yêu cầu chạy ma-ra-tông, kết quả suýt chút nữa lão ta bị mệt chết tươi, cuối cùng lão ta đành tặng thứ này cho tiểu đệ, nói là y phục lão mặc từ lúc nhỏ.”
“Thượng Đế...” Đường Hoa choáng đầu, hắn tính đòi lại chi phí đấu giá, nhưng coi bộ mất tiền là chắc rồi: “Thôi vậy, lần sau ngươi phải mời, nhớ đấy.” Tin tốt duy nhất đó là: Thịt vẫn rục ở trong nồi, chỉ là bị trừ tiền thuế.
“"Vâng, Hoa ca.” Lần nào mà chả phải là mình mời khách chứ?
“Oa...” Đường Hoa nhảy dựng lên, vội vàng quýnh tay quýnh chân triển lãm thuộc tính của bộ y phục rách rưới lên.
“... Ta x ngươi thằng ranh con.” Tôn Minh từ cõi lòng phát lên tiếng rống giận, Kỳ Môn Phi Giáp: Một trong những pháp bảo tùy thân của Thiên Tốc Tinh, một trong thất thập nhị Thiên Cương Tinh. Cấp đầu: Tốc độ phi hành tăng thêm 20%.
Đường Hoa vê vê cái cằm trụi nói sâu xa: “Thiên Cương Thiên Tốc Tinh, là đầu mục xếp hạng thứ hai mươi của Thuỷ Bạc Lương Sơn, được xưng là Thần Hành Thái Bảo Đái Tông. Tiểu Tôn a, ngươi hay thật a, cả Đái Tông vậy mà cũng chạy không lại ngươi...”
“Thái Sơn áp đỉnh... Trả pháp bảo cho ta, ngươi trả cho ta... Ô ô... Ta đưa ngươi 10 kim, không, 20 kim 30 kim... A! Cứu mạng a, bớ người ta, cướp cướp...”
Đường Hoa nằm úp sấp trên mặt đất: “Răng cứng, khẩu vị cũng tốt... Ngươi có thể đừng đánh vào mông được không, đó là nơi chuyên dùng của nữ giới mà... Tiểu Tôn a, tục ngữ có nói cái gì đến sẽ đến, chớ có cưỡng cầu...”
“Ngươi còn nói... Ta đánh ta đánh...”
Đường Hoa cùng Tôn Minh ngó qua là biết, hàng này đích thực là pháp bảo vĩnh cửu. Gia tốc, chạy nhanh hơn, bay xa hơn. Thứ này mà mở ra thuộc tính đem lên đấu giá, Nhất Kiếm Cầu Bại không phải là không có khả năng đem bán Thư Sinh đi làm tiền tiêu.
* * * * * *
“Giao hữu sơ suất, giao hữu sơ suất.” Tôn Minh hai mắt không còn sức sống, hồn thăng ngoài chín tầng mây: Từng có một XX ở ngay trước mắt ta mà ta không biết quý trọng...
* * * * * *
“Tiểu Nạp, ngươi có nhìn rõ người đánh lén ngươi không?” Nhất Kiếm Cầu Bại hỏi, tuy hắn và Thư Sinh đều đã biết được đáp án, nhưng có chứng cớ và không có chứng cớ là hai chuyện khác nhau. Loại chuyện này nếu mà xử lý tốt, thì rất khả năng sẽ khiến mình chiếm tiên cơ thật lớn.
“Có!”
“Là ai?” Thư Sinh hơi có chút khẩn trương, nhưng ngàn vạn đừng là Sát Phá Lang, thằng này đối với việc giết người căn bản là không có bất luận tâm trạng áy náy nào cả.
“Không biết, hai người này đều đã che mặt. Nhưng mà...” Tiểu Nạp ngẫm ngẫm xong lại nói: “Theo như ta suy đoán, một tên là pháp sư dùng lửa, một tên là đệ tử nhà phật.”
Vậy còn có thể là ai? Thư Sinh cùng Nhất Kiếm Cầu Bại nhìn thoáng nhau, nhất định là Tôn Minh và Đường Hoa. Có điều vấn đề là ở chỗ ngươi không có chứng cớ có thể chứng minh là bọn họ làm. Thư Sinh thì thật ra có biết phép bói, nhưng mà chứng cớ này không chỉ không có sức thuyết phục, mà người ta còn có thể nói xạo rằng quả thật có vào rừng trúc, nhưng không có trông thấy người che mặt nào. Càng huống chi trước mắt đang có hoạt động, giờ không thể nội chiến được...
* * * * * *
“Lang ca!” Đường Hoa lẻn gần Sát Phá Lang: “Có bán phật kiếm hay là phật pháp gì không?” Muốn mua gì đó, hiển nhiên là nên tìm kẻ chuyên cướp BOSS - Sát Phá Lang.
“Hừ! Thu giấy nợ 2 kim của ta nên có tiền xài nhỉ.” Sát Phá Lang khinh bỉ một câu, lấy từ túi Càn Khôn ra một thanh kiếm nói: “Nhưng mà cừu nhân là cừu nhân, làm ăn là làm ăn. Chỗ ta đây thật đúng là có phật kiếm tam giai: Phủ Trần Kiếm. Công kích 150, tốc độ 180. Ra giá đi!”
Đường Hoa từ hồi lính mới đến lúc xuất môn có 3 kim nơi tay, bán lệnh bài vào được 8 kim, thu giấy nợ Sát Phá Lang 2 kim, sau đó bán đồ bỏ đi cho cửa hàng được 1 kim, Nhất Kiếm thuê là 5 kim, tổng cộng có 19 kim, đưa Mặc Tinh 5 kim, giữa đường chi tiêu 2 kim, đấu giá mất 10 kim.
“Lang ca, đệ chỉ có 2 kim, huynh xem...”
“Hai kim mua phật kiếm?” Sát Phá Lang coi bộ có xung động muốn nuốt sống Đường Hoa, nhưng nhìn lại Đường Hoa một bộ dạng khổ sở, biết có nói nhảm cùng người này cũng vô dụng, vì thế nói thẳng một câu: “Dưới 8 kim thì khỏi.”
“Có thể thương lượng hay không?”
Sát Phá Lang nhìn nhìn Đường Hoa, lại ngẫm ngẫm rồi nói: “2 kim cũng có thể, nhưng ngươi phải để ta giết một lần.”
“Thành giao!” Đường Hoa cực kỳ sảng khoái.
* * * * * *
Một giờ đồng hồ sau, Đường Hoa lựa chọn sống lại từ điểm sống lại gần nhất, cũng tức là trấn nhỏ. Sau đó bổ một cây kiếm vào trước mặt Tôn Minh: “Cầm đi!”
“Oa! Phật kiếm.” Tôn Minh đang thở vắn than dài thì giống như bị chích vào một liều thuốc hưng phấn, vội giao dịch xong nhìn lấy, chỉ thấy thân kiếm như là bạch ngọc, mơ hồ còn có Phạn văn quanh quẩn. Phật kiếm có thể giao dịch được trong trò chơi vốn thật là ít ỏi, nhưng mà thuộc tính thì cũng xác thật là hơn phi kiếm đạo gia một nước. Nhìn phật kiếm tam giai từ nhiệm vụ môn phái của Nhược Hãn mà xem, tốc độ tới 200, cho dù là bỏ thêm kiếm quyết, vậy ít nhất cũng có tốc độ xấp xỉ 170. Có thanh phật kiếm này, Tôn Minh dù tới cấp 30 cũng không cần phải đổi, cứ lên cấp 40 xong rồi đổi phật kiếm ngũ giai luôn.
“Làm sao lấy được vậy?”
“Ây! Anh của ngươi đây có bản lĩnh gì ngươi còn không biết sao.” Đường Hoa khinh bỉ hắn một cái, trong lòng thì lệ rơi: hầu bao còn có 10 bạc 53 đồng. Thật là cực cực nhọc nhọc 30 năm, một đêm trở lại trước cải cách: “Tiểu Tôn a! Bang hội có cung ứng bánh bao miễn phí không?”
* * * * * *
“Chuẩn bị xuất phát!” Trong kênh đại sảnh bang hội, Nhất Kiếm Cầu Bại hô lên một câu, các đường chủ mỗi người đều thông tri cho thành viên của phân đường mình tiến vào kênh đại sảnh.
“Lôi đường, Phong đường đánh tiên phong, Kim, Mộc đường phụ trách cánh trái, Thuỷ, Hoả đường phụ trách cánh phải. Thổ đường phụ trách phía sau. Trực Thuộc đường, Tinh Anh đường cùng Chiến Thần đường ở trung quân phối hợp bảo hộ.” Nhiệm vụ này ai chết cũng được, duy mỗi Nhất Kiếm Cầu Bại là không thể chết. Hắn đang mang theo đài Kiếm Tiên, sau khi hoàn thành tiến công sẽ an trí ở đỉnh Thái Sơn, lúc đó mới xem như nhiệm vụ hoàn thành. Nếu như hắn chết đi, nhiệm vụ thất bại, ngươi chỉ có thể giao nộp 500 kim để khiêu chiến lần nữa.
“Mọi người không được vượt qua vận tốc 120, gắng khả năng cách nhau không quá một trăm mét. Không được tự tiện rời đi đoàn thể, không được lỗ mãng xông lên trước, không được cứu viện quân đội bạn khi chưa có mệnh lệnh...”
* * * * * *
Đã đến gần Thái Sơn, Nhất Kiếm Cầu Bại xuất lệnh bài nhiệm vụ ra quẹt một cái, tất cả sương mù bao phủ Thái Sơn đều tán đi, sau đó góc trên bên phải của mỗi thành viên bang hội đều xuất hiện một đồng hồ đếm ngược: 47:59:59. Đây là thời gian của nhiệm vụ, vượt quá thời gian thì nhiệm vụ thất bại.
Công tác giai đoạn đầu của công hội Nhất Kiếm làm rất đầy đủ, Cầu Bại cùng Thư Sinh tự thân dẫn đội, vận dụng ba khối Trinh sát lệnh mà hệ thống cấp cho tiến vào trinh sát Thái Sơn, lại tăng thêm phép bói của Thư Sinh, bản đồ địa lý Thái Sơn và sự phân bố của quái vật đều rất kỹ càng tỉ mỉ. Mỗi thành viên bang hội đều có thể tùy thời tìm đọc những tin tức này.
* * * * * *
Lúc đầu hết thảy thuận lợi, mọi người có nói có cười, tới sâu hơn chút nữa, đột nhiên một miếng tiền đồng trên tay Thư Sinh ‘rắc’ một tiếng nứt ra. Thư Sinh kinh hãi cực kỳ, vội vàng lôi ra một tờ lụa trắng, pháp thuật dùng ra, lụa trắng hiện lên bản đồ tinh tượng. Đương nhiên ngươi làm tới bước này là được rồi, hệ thống sẽ nói ngươi biết chuyện gì đang xảy ra.
“Kiếm trận hộ sơn của Thái Sơn, tiền quân cẩn thận.”
Đường chủ tiền quân hạ lệnh: “Kết lưới kiếm.”
Vừa nói xong, ngoài một dặm xa một ngọn núi đột nhiên khí đen xộc lên trời, nháy mắt hóa thành một cây kiếm to ngàn mét quấn quanh khí đen. Một tiếng kiếm ngân vang, chỗ chuôi kiếm bắn ra phi kiếm như mưa, phi thẳng đến tiền quân.
App trên Android |