[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh

Chương 547 : Sóng gió nổi lên




Yến Vương Tàng Đồ chiếu lệnh tất cả nam đinh trong cả nước mười sáu tuổi trở lên đến dưới sáu mươi tuổi toàn bộ tập kết, lập tức toàn bộ đất Đại Yến ngập trong không khí chiến tranh, xe lân mã rít gào, sát khì tràn ngập.

Yến Triệu từ xưa từ xưa vốn đã nhiều chí sĩ khẳng khái bi ca, một khi động viên cả nước, quả nhiên là thanh thế lớn.

Tuy nhiên Yến Tàng Đồ cũng không bị lửa giận làm cho mờ lý trí, ông biết thực lực, quân lực của hai nước Yến Triệu tương đối chênh lệch, chỉ dựa vào quốc lực của một nước Yến thì tuyệt đối không thể đánh bại nước Triệu, cũng không thể báo thù cho con trai. Cho nên, nước Yến nhất định phải thuyết phục hai thành viên đồng minh hợp tung khác là nước Sở và nước Bắc Điêu cùng nhau phạt Triệu.

***

Ba ngày sau, phi kỵ nước Yến ngay đêm trên đường chạy tới thành Bắc Điêu.

Thành Bắc Điêu là thành đô mới xây dựng sau khi lập nước, trung bộ Liêu Hà – Hà Sáo là gần Liêu Nguyên đời sau, nơi này đất đai phì nhiêu, đồng cỏ và nguồn nước phong phú, vốn là lãnh địa Cao Cú Lệ, tuy nhiên từ khi nước Bắc Điêu được lập nên thì thực lực mạnh thêm, hơn nữa lại có nước Sở toàn lực giúp đỡ nên đã tạo thành ưu thế quân sự tuyệt đối đối với bộ tộc Cao Cú Lệ và Đông Hồ.

Đến hiện tại, nam tử Cao Cú Lệ trên Liêu Hà Hà Sáo đã bị đồ diệt hầu như không còn, toàn bộ phụ nữ và trẻ em Cao Cú Lê thì trở thành nô lệ của thành Bắc Điêu, còn lại hơn mười vạn người Cao Cú Lệ đều trốn nơi hoang đảo xa xôi, đi tranh cướp thức ăn ăn tươi nuốt sống với người man rợ.

Phi báo của nước Yến vừa đến thành Bắc Điêu, Bắc Điêu Vương Chiêu Thiệp Điệu Vĩ vội gọi Đại tướng Mông Cức vào thương lượng.

Bởi vì nước Bắc Điêu thuộc Liêu Hà Hà Sáo, bốn phía đối mặt với sự uy hiếp của các dân tộc du mục như là Hung Nô, Ô Hoàn, Tiên Ti, Túc Thận, Cao Cú Lệ. Mà Bắc Điêu chỉ có một đội khinh kỵ binh, đội khinh kỵ binh này không do Bắc Điêu vương Chiêu Thiệp Điệu Vĩ nắm giữ mà do Đại tướng Mông Cức nắm giữ.

- Đại tướng quân, Yến Vương phái sứ giả tới cầu viện, chúng ta xuất binh hay không xuất binh?

Đối mặt với Mông Cức, Bắc Điêu vương Chiêu Thiệp Điệu Vĩ hoàn toàn là dùng giọng điệu thương lượng mềm mỏng, căn bản là không tỏ vẻ ta đây là Đại vương, không phải ông ta không muốn, mà là không dám, bởi vì kỵ binh của Bắc Điêu chính là của Mông Cức. Chỉ cần Mông Cức ra lệnh một tiếng, Đại vương là ông đây lập tức không còn.

- Ồ, Yến vương sai sứ giả tới cầu viện ư?

Mông Cức nghe vậy trong lòng lập tức khẽ động. Đối với thế cục Trung Nguyên hắn vẫn luôn chú ý, hướng đi của triều đình nước Sở cùng với thế cục nước Tề đều không ngừng được báo đến Liêu Đông, đương nhiên Mông Cức biết là Đại Vương sớm đang âm thầm bày trò để nhất thống thiên hạ.

Chỉ có điều Mông Cức không ngờ tới bị động thủ đầu tiên lại là Yến vương.

Tiếp nhận tin tức của Yến vương từ tay Bắc Điêu Vương, sau khi Mông Cức xem xong thì quỳ ngồi dậy, chắp tay hành lễ:

- Đại vương, thần là Đại tướng quân của nước Bắc Điêu, đương nhiên phải nghe theo ý nguyện của người, người nói liên Yến phạt Triệu, thần lập tức khởi binh. Nếu người không muốn, thần sẽ không khởi binh.

Quan hệ giữa Bắc Điêu Vương Chiêu Thiệp Điệu Vĩ cùng với Yến Vương Tàng Đồ vô cùng tốt, từ lúc mười tám lộ Đại quân phản Tần, Chiêu Thiệp Điệu Vĩ đã từng phái một đội kỵ binh hộ tống Tàng Đồ chinh chiến, tuy rằng binh lực không nhiều nhưng thời điểm ấy bộ lạc Bắc Điêu đã xuất động ra một nửa tráng đinh rồi. Mông Cức hào phóng tặng quyền quyết định cho Chiêu Thiệp Điệu Vĩ, chính là tin tưởng ông ta nhất định sẽ lựa chọn xuất binh.

Quả nhiên, Chiêu Thiệp Điệu Vĩ nghe xong vô cùng vui sướng, lớn tiếng nói:

- Quả nhân và Yến Vương kết giao đã lâu, quả nhân lại được nhìn thấy Yến thái Tử Tàng Diễn lớn lên, hiện nay Tàng Diễn bị chết trong tay thích khách quân Triệu, sao quả nhân có thể mặc kệ bỏ qua? Đại tướng quân hãy về triệu tập đại quân, định ngày phát binh đi.

- Vâng!

Mông Cức ầm ầm vâng dạ, lĩnh mệnh đi.

***

Nước Yến động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không thể giấu diếm được mật thám nước Triệu, tin tức này rất nhanh truyền quay về Hàm Đan.

Tuy rằng Triệu vương Trương Ngao tuổi tác đã cao, thậm chí ngay cả Thái Tử cũng đã mấy chục tuổi rồi, nhưng trước sau vẫn nhu nhược như vậy, khi nghe Yến vương Tàng Đồ hạ lệnh triệu tập tráng đinh trong nước, lập tức hoảng hốt, cũng không quản đêm hôm khuya khoắt vội vàng ra lệnh cho nội thị gọi Thượng Tướng Quân Bạch Tuyên, Tướng quốc Trương Cảnh tới thảo luận đối sách.

- Thượng Tướng Quân, Tướng quốc, giờ phải làm gì đây?

Trương Ngao lộ vẻ lo sợ không yên.

Trương Cảnh thở dài, nói:

- Đại vương, đây là chuyện nằm trong dự liệu, Tàng Diễn là con trai có thành khí nhất của Tàng Đồ, những đứa con còn lại đều là kẻ ngốc, căn bản không thể kế thừa nghiệp lớn của ông ta, nhưng bây giờ lại bị tướng quân Bạch Ngôn giết tại An Khâu, sao ông ta có thể chịu để yên?

- Tướng quốc, hiện tại không phải là lúc nhắc lại chuyện đó.

Bạch Tuyên nhíu mày không hài lòng.

Không ngờ đứa cháu Bạch Ngôn lại mai phục quân ở An Khâu, giết chết Yến Thái tử Tàng Diễn cộng thêm làm Sở Thái tử Hạng Chính bị trọng thương, khiến cho Bạch Tuyên thật sự bất ngờ. Tuy nhiên hành động của đứa cháu này quả đúng là quá non nớt, tin tình báo phát ra là chính xác nhưng sao chỉ dẫn theo 800 người đến đó thôi? Cuối cùng không những không bắt giữ được Tàng Diễn, Hạng Chính, lại còn khiến mạng nhỏ của mình bị mất.

Hơn nữa điều làm cho người ta oán giận chính là còn khiến cho nước Triệu lâm vào tai ương binh đao.

Trong lòng Trương Cảnh cười lạnh, nhưng ngoài miệng thì không nói gì thêm nữa, hiện tại y thật sự sợ Bạch Ngôn.

Bạch Tuyên nói với Trương Ngao:

- Đại vương, quân Yến chẳng đáng lo lắng, dù là Tàng Đồ triệu tập hết tráng đinh từ mười sáu tuổi trở lên đến dưới sáu mươi tuổi nhưng cũng chỉ có hai mươi mấy vạn người, hơn nữa đó là một đám ô hợp không đáng để tâm, cũng không cần đợi quân Yến đánh đến cửa, thần lúc này điểm quân đi đánh vào, tiêu diệt nước Yến trước!

Quân Yến khởi quân huy động dân chúng để gây chiến, trong thời gian ngắn đương nhiên không thể tập kết nhanh chóng.

Một năm nay Bạch Tuyên mạnh mẽ chỉnh đốn quân bị, gia tăng huấn luyện binh lính, quân Triệu đã sớm khác xưa, binh lính tại các quận huyện càng trở nên thiện chiến, có thể xuất ra chiến trường bất cứ lúc nào. Cấm quân thường trú tại Hàm Đan đã được Bạch Tuyên huấn luyện thành một đội quân tinh nhuệ, đương nhiên, đây vẫn chỉ là một đội quân tinh nhuệ trên giấy, chưa được trải qua kiểm nghiệp thực chiến.

Hiện tại nước Yến gây chiến, vừa lúc để Bạch Tuyên có cơ hội luyện binh, tin chắc rằng sau trận chiến này, quân Triệu có thể lột xác trở thành một đội quân tinh nhuệ chân chính đúng ý nghĩa của nó. Từ nay về sau, dù là đối mặt với quân Sở, quân Triệu cũng có thể đánh được một trận rồi.

- Cái gì? Thượng Tướng Quân muốn phạt Yến?

Trương Ngao quá sợ hãi nói:

- Nếu chẳng may quân Sở thừa dịp thành trống mà tấn công, thì phải làm sao?

Bạch Tuyên nói:

- Đồng minh liên hoành là cùng nhau trông coi, giúp đỡ lẫn nhau, nếu quân Sở thừa dịp thành trống mà tấn công nước Triệu, Đại vương chỉ cần bảo vệ chặt Hàm Đan, quân Hán, quân Hàn sẽ tới cứu viện.

Trương Cảnh nói:

- Nếu quân Hán, quân Hàn không đến thì sao?

- Điều này không thể.

Bạch Tuyên quả quyết nói:

- Đạo lý môi hở răng lạnh, Hán vương và Hàn vương không thể không biết, nếu nước Triệu bị nước Sở tiêu diệt, nước Hán, Nước Hàn họ sao có thể may mắn thoát khỏi?

Trương Cảnh mỉm cười nói:

- Thiết nghĩ đem hy vọng ký thác lên người khác, thà rằng tự phái binh phòng thủ thêm các quận, tiếp đó chống cự mạnh, thì quân Yên dù đánh tới Hàm Đan thì binh cũng mệt mỏi, không còn sức để tiếp tục. Như thế, chẳng phải còn hơn việc Thượng Tướng quân chỉ huy tập kích từ xa, để một thành Hàm Đan trống không đặt dưới quân tiên phong nước Sở?

- Hàm Đan trống không?

Bạch Tuyên lắc đầu, không cho là vậy:

- Tướng quốc nói sai rồi, dù là quân Hán, quân Hàn không tới, thì đại Triệu ta cũng có năm mươi vạn tráng đinh, chỉ cần Đại vương ra một tờ chiếu lệnh là có thể khiến cả nước huyết chiến, nếu quân Sở thật sự tấn công tới, ngay cả đến cuối cùng diệt được nước Triệu thì nguyên khí cũng sẽ bị thương nặng.

- Cả nước huyết chiến?

Sắc mặt Trương Ngao thoáng chốc biến đổi trở nên trắng bệch, nghe xong bốn chữ này, tự nhiên liên tưởng đến cảnh tượng thây người nằm ngang dọc cả ngàn dặm, máu chảy khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thảm liệt tới cực hạn, khiến cả người Trương Ngao run rẩy, hai chân không tự chủ run lên bần bật.

- Đúng, cả nước huyết chiến, đến chết cũng không ngừng!

Bạch Tuyên cầm kiếm đứng lên, nghiêm nghị nói:

- Đại Triệu có nhiều chí sĩ bi ca khẳng khái, chỉ một tờ chiếu lệnh của Đại vương, nam tử cả nước đều có thể chiến đấu, thà chết chứ không hàng!

***

Lạc Dương, Hoàng Cung.

- Đại vương, lần này thế nào cũng phải để lão Cao đi?

Cao Sơ xoa hai tay vào nhau, người còn chưa vào thư phòng nhưng giọng nói đã vọng vào tai của Hạng Trang, Tất Thư, Bách Lý Hiền.

Hạng Trang và Tất Thư, Bách Lý Hiền nhìn nhau cười to.

Cao Sơ bị cười đến mờ mịt, ngẩn ngơ nói:

- Đại vương, các ngươi cười gì?

Hạng Trang khoát tay áo, nói:

- Mới vừa rồi quân sư còn nói, mấy năm gần đây ngươi chưa từng có được cuộc đánh lớn nào, nhất định là đã nín nhịn lâu lắm rồi, lần này chắc chắn sẽ xin tham chiến, quả nhiên là quân sư đoán trúng, ha hả.

Cao Sơ có chút ngượng ngùng địa gãi gãi đầu, trong lòng cũng có chút khẩn trương, hỏi:

- Đại vương, được không?

- Được, đương nhiên được!

Hạng Trang cười chỉ chỉ Cao Sơ, nói:

- Ngươi đã nói thế rồi, nếu quả nhân vẫn không cho phép, có lẽ sau lưng bị ngươi oán giận ấy chứ?

- Thật tốt quá!

Cao Sơ hung hăng vung quyền, bộ dạng cực kỳ hưng phấn.

Hạng Trang điều chỉnh sắc mặt, nói:

- Tuy nhiên, Thủy Chi, việc chinh phạt nước Triệu đánh phải thật hay, quả nhân nói trước, nếu như ngươi đánh không tốt, quả nhân sẽ không niệm tình cũ gì đâu.

Bách Lý Hiền nói tiếp:

- Đất Triệu nhiều chí sĩ khẳng khái, tâm huyết dữ dằn dám chiến. Chúng ta lo lắng nhất là Triệu vương hạ lệnh cả nước huyết chiến. Nếu như vậy, dù quân ta cuối cùng diệt được nước Triệu thì chỉ sợ cũng phải trả một cái giá thê thảm và nghiêm trọng.

- Quân ta bị tổn hại nghiêm trọng là một vấn đề.

Tất Thư khoát tay áo, nói tiếp:

- Mấu chốt là sau khi cả nước huyết chiến, đất Triệu sẽ trở thành núi thây biển máu, không chỉ có tráng đinh chết tuyệt hầu như không còn, mà ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng tử vong với số lượng lớn, mà cái Đại Sở cần không phải là núi thây biển máu, mà là sản vật phì nhiêu Hà Bắc.

Hạng Trang nói:

- Cho nên nói, trận chiến phạt Triệu mấu chốt không phải ở đánh mà ở phân hóa tan rã!

Vẻ mặt Cao Sở khổ sở, u oán nói:

- Được, vậy để ta đi xem náo nhiệt vậy.

Hạng Trang nghe vậy mỉm cười, phản ứng của Cao Sơ là nằm trong dự liệu của hắn, lập tức nói:

- Trận chiến phạt Triệu một khi khai màn, chắc chắn Bạch Mặc sẽ không ngồi yên, đến lúc đó quân Hán sẽ xâm nhập và phía Nam đất Thục, xuất hiện ở phía Đông Đồng Quan. Dù Phá Quân cũng là lão tướng trải qua trăm trận chiến, nhưng lại thiếu quyết đoán. Thủy Chi, ngươi hãy đi trấn thủ Hàm Cốc đi.

- Vâng!

Cao Sơ ầm ầm đồng ý, sau đó đứng lên hiên ngang đi.

Đợi Cao Sơ đi rồi, Hạng Trang lại nói với hai người Tất Thư, Bách Lý Hiền:

- Đất Thục có Thượng Tướng Quân đi tới trấn thủ, dù Bạch Mặc dốc hết binh Quan Trung xâm phạm, quả nhân cũng không lo. Tuy nhiên, trận chiến phạt Triệu do Thái tử cầm binh, thật sự có khả thi sao?

Tất Thư, Bách Lý Hiền liếc nhau, đồng thời từ trên ghế quỳ ngồi dậy, hành lễ nói:

- Chúng thần nghĩ có khả thi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.