Ba người đang thương lượng chợt có tử sĩ tiến vào bẩm báo:
- Thống lĩnh, Lã Trĩ tới.
- Xem ra bên nàng đã chuẩn bị tốt rồi.
Liễu trang chủ khẽ gật đầu lập tức rời khỏi mật thất đi đến tiền sảnh. Tuy nhiên chưa đến nửa khắc ông ta đã quay lại mật thất hậu viện.
Dương tiên sinh hỏi trước:
- Thống lĩnh, Lã Trĩ nói thế nào?
Liễu trang chủ trầm giọng nói:
- Lã Trĩ nói, bốn ngày sau là ngày sinh nhật của Lưu Như ý, mà mẹ con Thích phu nhân và Lưu Như ý lại được Lưu Bang vô cùng sủng hạnh, chắc chắn sẽ tổ chức yến tiệc cho Lưu Như ý, đến lúc đó nàng sẽ an bài cho người của chúng ta âm thầm vào Vị Ương cung.
***
Chớp mắt đã qua ba ngày, Lưu Bang đã về tới Hàm Dương.
Ngày hôm sau vừa đúng là ngày sinh nhật của Lưu Như ý, Lưu Bang liền nhân cơ hội này tổ chức yến tiệc, triệu tập tất cả các cơ thiếp con cái, tất cả các vương thân quốc thích cộng thêm các văn võ trọng thần cùng tụ hội tại Vị Ương cung.
Lưu Bang dưới sự bảo vệ của Lưu Tị, Hạ Hầu Anh khi xuất hiện thì trên đại điện đã ngồi đông đủ người. Thích phu nhân cố nhiên cũng ở đây, mười mấy cơ thiếp khác cũng có mặt đông đủ, thậm chí ngay cả Lã Trĩ cũng có mặt, ngồi ở bên phải Lưu Bang, còn Thích phu nhân vẻ mặt thỏa mãn ngồi ở vị trí chủ tọa dưới Lã Trĩ.
Thấy hình ảnh như vậy, Lưu Bang không khỏi khẽ chau mày lại, tuy nhiên cũng không còn cách nào khác.
Trong tám con trai, ngoại trừ Thái tử Lưu Doanh triền miên bệnh trên giường không ra ngoài, còn bảy người con trai đều đến đông đủ, nhất là Lưu Như ý, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, quần áo màu xanh nhạt dài càng tôn lên dáng người phóng khoáng, tinh tế. Lưu Bang cảm thấy trong lòng rất vui, đây mới là Thái Tử giống Lưu Bang lão.
Bên trái là vị trí dành cho vương thân quốc thích, dưới Lưu Bang là Lã Trạch, sau đó là con cháu họ Lã, còn lại là đám cơ thiếp như Tào phu nhân, Tức phu nhân cũng có mấy người anh nhưng lại không một ai thành tài. Nhất là tộc huynh của Thích phu nhân, mập mạp như heo, ngồi ở trên ghế vò đầu bứt tai nhìn xung quanh, không thì cứ nhìn chằm chằm trên mặt bàn.
Ngoài ra, ở phía sau họ Lã là quả phụ Phàn Khoái và con trai độc nhất Phàn Kháng.
Dưới Vương thân quốc thích là vị trí của các đại thần đứng đầu, thừa tướng Tiêu Hà, á Tướng Bạch Mặc cùng với thượng tướng quân Chu Bột. Lưu Bang vốn cũng mời Trương Lương và Trần Bình, tuy nhiên Trương Lương cáo ốm không tới, còn Trần Bình nghe nói Trương Lương không tới, kết quả lúc đi không cẩn thận bị vấp mắt cá chân bị thương, cũng cáo bệnh không tới.;
- Vương thượng giá lâm…
Cùng với tiếng vang dội của Hạ Hầu Anh, các phi tần, vương tử, công chúa, vương thân quốc thích và các đại thần đều đứng lên, nhất loạt hướng về Lưu Bang hành lễ. Lưu Bang đáp lễ, ngồi lên vương chiếu, mọi người cũng ngồi vào vị trí của mình. Các nữ quan, hầu nam đem rượu thịt ngon như nước chảy bày lên.
Lưu Bang hướng về mọi người kính chung rượu đầu tiên, xem như là tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Lập tức nhạc công ở hai bên sườn đều tấu vang tiếng trống tiếng tiêu, âm thanh du dương dễ nghe vang lên, một đội ca vũ tiến lên đại điện. Lưu Bang không kìm nổi quay sang nhìn Thích cơ. Thích Cơ tâm đầu ý hợp cũng đột nhiên ngoái lại nhìn, ánh mắt quyến rũ hướng về phía Lưu Bang, tay áo khẽ phất lên vái lạy.
Lã Trĩ thờ ơ lạnh nhạt, thầm nghiến răng chịu đựng.
Trên đại điện, ngoại trừ Lưu Bang và Thích phu nhân, còn có mấy mấy đại nam nhân liếc mắt nhìn nhau. Đầu tiên là ánh mắt của Lã Trạch nhìn về phía Thừa tướng Tiêu Hà, Tiêu Hà khẽ gật đầu. ánh mắt Lã Trạch lại chuyển hướng sang Chu Bột, Chu Bột cũng khẽ gật đầu, lại chuyển sang Bạch Mặc ngồi dưới Chu Bột, nhưng Bạch Mặc chỉ mỉm cười, giơ chén rượu lên với Lã Trạch.
Lúc này Lã Trạch mới thở phào nhẹ nhõm. Từ sau khi trở về Hàm Dương, ông ta trước sau bái kiến Tiêu Hà, Chu Bột, Trương Lương, Trần Bình cùng với Bach Mặc và cùng nhau bàn bạc rất lâu. Hiện tại thoạt nhìn, Tiêu Hà, Chu Bột và Bạch Mặc rõ ràng là đã bị ông ta thuyết phục, đáng tiếc duy nhất là Trương Lương và Trần Bình không tham dự.
Tuy nhiên, có ba người Tiêu, Chu, Bạch ủng hộ, Lã Trạch cũng có bảy phần thắng.
ánh mắt Lã Trạch hơi nghiêng sang bên quét về phía vị trí của mấy phi tần, ở giữa mười mấy phi tần của Lưu Bang có một vị phu nhân mặc áo xanh có vẻ chướng mắt, vị phu nhân này chính là Bạc Cơ vốn là vương hậu của Ngụy vương Báo. Sau khi Hán diệt Ngụy Lưu Bang thấy Bạc Cơ khổ sở đáng thương liền đem nàng về nhập vào hậu cung.
Tuy Lưu Bang háo sắc có mới nới cũ, nhưng Bạc cơ lại không đa tài đa nghệ giống Thích phu nhân, hiểu được niềm vui của Lưu Bang, kết quả là sau khi sinh hạ Lưu Hằng không lâu thì liền bị thất sủng.
Tận đến bây giờ, Bạc Cơ vẫn chưa có danh hiệu phi tần, mà chỉ là một tỳ thiếp. Ngay cả Lưu Hằng con trai nàng cũng không có địa vị gì, người trước người sau đặc biệt khiêm tốn, cùng với tam ca Lưu Như ý của gã quả thực là hai thế giới. Tuy nhiên từ khi Lã Trạch thông qua thầy dạy cho Thái Tử là Thúc Tôn Thông mà biết được, trí tuệ của Lưu Hằng không hề thua kém Lưu Như ý.
Lã Trạch đang suy nghĩ lựa chọn thời điểm nào thích hợp để mở miệng thì Lã Trĩ bỗng nhiên quỳ xuống nói với Lưu Bang:
- Đại vương, Lưu ý nhi là đường đường nam nhi Hán thất, hôm nay là sinh nhật con mà chỉ xem những vũ cơ ẻo lả này múa khó tránh khỏi mất đi sự chính trực, thị vệ trong cung nổi danh đại gia kiếm thuật, không bằng để họ lên điện múa kiếm giúp vui được không?
Lưu Bang nhíu mày đang định cự tuyệt thì Lưu Như ý lại vỗ tay nói:
- Phụ vương, con muốn xem múa kiếm!
Lưu Bang vỗ trán, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, hôm nay là sinh nhật con, phụ vương chiều theo ý con, múa kiếm!
Lã Trĩ cười âm hiểm, hướng ra ngoài điện khẽ vô tay, liền có một gã thị vệ hiên ngang đi vào, rào rào rút một thanh kiếm sắc bén ra, bắt đầu múa kiếm trong điện. Không biết là có phải vô tình mà tên thị vệ kia múa kiếm cứ nhích đến gần Thích phu nhân và Lưu Như ý, kiếm thế càng lúc càng linh hoạt, sắc bén.
***
Thời gian quay ngược trở lại bốn ngày trước. Lục Liễu sơn trang, căn phòng bí mật sau viện.
Dương tiên sinh âm trầm nói:
- Bước đầu tiên, Liễu thống lĩnh lên điện múa kiếm, ngầm hướng về Thích phu nhân cùng Lưu Như ý. Lưu Bang vì bảo vệ cho Thích phu nhân và Lưu Như ý, khẳng định là sẽ để Lưu Tị hoặc là Hạ Hầu Anh qua đó. Tuy nhiên Hạ Hầu Anh tuổi tác đã cao, có khả năng nhất đối lại với màn múa kiếm của Liễu thống lĩnh chính là Lưu Tị.
Cốc tiên sinh gật gật đầu, nói:
- Bước thứ hai, Liễu thống lĩnh chỉ cần cố ý yếu thế, đem dẫn Lưu Tị ra góc điện, cố sức cách xa Lưu Bang để tạo cơ hội ám sát cho Thập Tám và Tứ Lục.
Dương tiên sinh lại nói:
- Bước thứ ba, chính là cần sự phối hợp của Lã Trĩ, nàng sẽ sai khiến Lã Tu hiến thọ lễ, ô Thập bát và ô Tứ lục mới có cơ hội tiếp cận Thích phu nhân, Lưu Như ý, lúc này phải đánh cược.
***
Lưu Bang kêu lên một tiếng trầm đục, đưa mắt ra hiệu về phía Lưu Tị.
Lưu Tị hiểu ý, lập tức rút kiếm nhay vào đại sảnh, lắc mình một cái đã chắn trước mặt Thích phu nhân và Lưu Như ý. Thị vệ của Lã Trĩ đang múa kiếm trong chốc lát chỉ thấy trong đai điện kiếm quang lóe lên, tiếng leng keng không dứt bên tai làm đám phi tần, vương tử, công chúa cùng đám vương thân quốc thích nhìn si ngốc.
Lưu Bang thở phào đứng nhìn hai người đang múa kiếm náo nhiệt. Nhưng trên thực tế Lưu Tị rõ ràng là chiếm ưu thế. Thị vệ của Lã Trĩ kia rất nhanh bị Lưu Tị bức đến góc đại điện. Hai người nếu là đánh ở chiến trường, vậy thì thị vệ của Lã Trĩ kia sớm đã bị Lưu Tị giết không biết bao nhiêu lần rồi, muốn giở trò trước mặt quả nhân, nằm mơ. Hừ!
Lã Trĩ trước sau vẫn dùng khóe mắt đánh giá Lưu Bang, thấy Lưu Bang cười lạnh, khóe miệng của Lã Trĩ cũng đột nhiên cười lạnh. Ngươi muốn bảo vệ tiện nhân và nghiệt chủng kia, lão nương càng không thể không giết bọn chúng. Hôm nay nếu không giết được tiện nhân và nghiệt chủng kia, lão nương sẽ chết không nhắm mắt. Lập tức Lã Trĩ ra hiệu với Lã Tu.
Lã Tu thở dài, lập tức quỳ gối, nói với Lưu Bang:
- Đại vương, hôm nay là sinh nhật Như ý, thần thiếp đặc biệt chuẩn bị hai trò vui hiếm lạ khác, hy vọng Thích phu nhân và Như ý thích.
- Ồ? Trò vui hiếm lạ?
Lưu Bang vui vẻ nói:
- Mau trình lên xem.
Lã Tu khẽ vỗ tay ra ngoài điện, liền có hai gã người hầu bưng vào hai chiếc bàn gỗ đi vào đại điện. Sau đó đi tới trước chiếu của Thích phu nhân và Lưu Như ý. Lã Trạch nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu lại khẽ hỏi Lã Tu:
- Tiểu muội, sao muội đột nhiên lại muốn tặng thọ lễ này cho Thích phu nhân và Như ý công tử?
Lã Tu liền cúi đầu, không dám trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt của Lã Trạch.
Bên kia Lưu Bang lại xoa tay hứng trí bừng bừng nói với Lã Tu:
- A Tu nói là vật hiếm lạ, vậy nhất định là vật hiếm lạ rồi. Mau trình lên cho quả nhân xem nào.
Đối với Lã Tu, Lưu Bang có thể nói là không chút đề phòng. Bởi vì, thứ nhất Lã Tu vốn là một người thật thà chất phác, thứ hai Lã Tu lại là thê tử của Phàn Khoái, Lưu Bang chưa từng nghĩ Lã Tu sẽ hại mình.
Hai gã người hầu bưng chiếc bàn xoay người đi về phía Lưu Bang.
Lã Trĩ căng thẳng liên tục nháy mắt với Lã Tu. Lã Tu lúc này lại cúi đầu xuống căn bản không dám nhìn ánh mắt của Lã Trĩ.
Ngược lại Lã Trạch vẫn quan sát Lã Trĩ, Lã Tu phát hiện vẻ mặt khác lạ của Lã Trĩ, lập tức giật mình, vội vàng đứng lên quát hai gã người hầu:
- Đứng lại!
Hai gã người hầu nghe vậy nhưng lại không dừng lại, bước chân còn nhanh hơn.
Sự chuyển biến quá nhanh, trên đại điện hầu hết mọi người không có ai phản ứng.
Sắc mặt Lã Trĩ bỗng chốc trở nên trắng bệch, nàng trong giây lát chấn kinh phát hiện, rất có khả năng mình đã bị người ta lợi dụng, người mà hai thích khách này thật sự muốn ám sát chính là Lưu Bang mà không phải là tiện nhân kia và cả tên nghiệt chủng kia nữa.
Lã Tu đứng sau Lã Trĩ cũng đồng thời hoảng loạn khẽ gọi:
- Đại ca, trong chiếc bàn chính là liên nỏ!
Cái gì?Liên nỏ? Lã Trạch lập tức chấn động mãnh liệt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay phải của Hạ Hầu Anh vừa đặt vào chuôi kiếm đen thì hai gã người hầu đã vén tấm vải che chiếc bàn lên, trên bàn quả nhiên là đặt hai nhanh liên nỏ đen tuyền.
Ngay sau đó, hai gã người hầu thoáng chốc đã cầm nỏ trên tay. Lã Trạch không kịp nghĩ nhiều theo bản năng xông lên phía trước dang tay ra chắn phía trước Lưu Bang. Chỉ nghe “phập” một tiếng trầm đục, bốn nhánh tên nhọn dài sắc bén bắn về phía Lã Trạch đang che chở phía trước Lưu Bang.
Chỉ nghe mấy tiếng vun vút vang lên, bốn nhánh tên độc đã toàn bộ ghim vào trước ngực Lã Trạch.
Hạ Hầu Anh lúc này mới rút trường kiếm ra vừa bảo vệ Lưu Bang ở phía sau vừa hô to:
- Có thích khách, bảo vệ Đại vương, bảo vệ Đại vương...