Vào đêm khuya, Trương Văn Trọng ngồi trong phòng khách nhà mình, theo dõi mặt bàn trước mặt.
Ở trên mặt bàn trước mặt hắn, đang có một con hạc giấy màu xanh đen.
Con hạc giấy chính do hắn phái đi thu thập tư liệu tham ô nhận hối lộ của Dương Nghị. Nó cũng không làm Trương Văn Trọng thất vọng, thành công thu thập được tu liệu đủ bỏ tù Dương Nghị.
Một đạo quang mang màu lục thoáng hiện trong đôi mắt Trương Văn Trọng, cùng lúc đó con hạc giấy nằm trên bàn cũng phóng xuất hai đạo quang mang màu lục nhạt, trực tiếp dũng mãnh tràn vào trong đôi mắt Trương Văn Trọng.
Trải qua tinh thần ấn ký trong con hạc giấy, Trương Văn Trọng rõ ràng nhìn thấy được tư liệu do con hạc giấy cung cấp. Những tư liệu này không chỉ ghi lại mỗi một số tiền mà Dương Nhị tham ô hối lộ, đồng thời còn có màn ảnh Dương Nghị và một nữ thương nhân đang làm tình cùng nhau.
Nửa giờ sau, Trương Văn Trọng mới thu hồi thần thức ra khỏi con hạc giấy, lắc đầu cảm thán nói: “Tên Dương Nghị này, thật đúng là lớn mật, ỷ vào cha hắn là phó cục trưởng thường vụ của cục vệ sinh, cũng dám công khai tham ô hối lộ như thế. Chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, không ngờ đi qua đủ loại thủ đoạn danh mục, tham ô tới hơn trăm vạn. Hắn thật sự một chút cũng không hề sợ, việc làm của mình sẽ bị hấp thụ ánh sáng hay sao? Không nói gì khác, chỉ với số tiền tham ô và nhận hối lộ này, cũng đủ cho hắn nghỉ ngơi trong tù hơn mười năm.”
Tay trái Trương Văn Trọng cầm con hạc giấy, tay phải cầm một usb đã được chuẩn bị sẵn, trong miệng hắn niệm tụng hai câu chú ngữ, con hạc giấy trong tay trái đột nhiên phóng xuất ra một đoàn ngọn lửa diễm lệ, trong nháy mắt liền cháy tiêu sạch sẽ, từng lũ khói xanh màu lục đen như mực cũng bốc lên, bay vào trong usb nằm bên tay phải của hắn.
Những tư liệu được ghi bên trong con hạc giấy, lúc này đã chuyển đổi trở thành văn tự mà máy vi tính có thể đọc được, chứa đựng trong usb kia. Ngoài ra, đoạn băng ghi hình ảnh Dương Nhị cùng đối thoại và làm tình với nữ thương nhân kia cũng được tồn trữ bên trong đó.
Sau khi thu lại usb, Trương Văn Trọng đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra phương hướng nhà ở của cha Dương Nghị ở phía xa xa.
“Con hạc giấy phái tới chỗ cha của Dương Nghị đến bây giờ còn chưa đi trở về, không phải phát sinh ra vấn đề gì chứ?” Tay phải Trương Văn Trọng vuốt cằm, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, khẽ cau mày suy đoán.
Sau khi trầm ngâm một lúc, tay phải hắn ngắt một pháp quyết, trong miệng niệm tụng một đoạn chú ngữ, muốn liên hệ với con hạc giấy kia. Nhưng làm hắn thất vọng chính là, tin tức hắn phát ra giống như đá chìm đáy biển, con hạc phái tới chỗ cha của Dương Nhị vẫn không hề đáp lại hắn.
Trương Văn Trọng lập tức liền đoán ra chân tướng của việc này, cười lạnh nói: “Xem ra, con hạc kia đã bị hủy mất. Không nghĩ tới nơi ở của cha Dương Nghị, không còn còn đang cung phụng một pháp khí.”
Trương Văn Trọng chế tác con hạc giấy, tuy rằng cũng có một chút linh lực, thế nhưng còn chưa được tính là pháp khí, cho nên khi gặp phải pháp khí, nó sẽ không thể chống đối mà bị hủy diệt.
Hiện tại trên người Trương Văn Trọng tạm thời cũng chỉ có bùa hộ mạng do viên ngọc trụy tạo thành, là một kiện pháp khí tam phẩm.
Gọi là pháp khí, chính là một loại đồ vật có được linh khí nhất định, đồng thời cũng có được lực công kích nhất định hoặc lực phòng ngự nào đó. Ở trên nó còn có bảo khí, linh khí, đạo khí và tiên khí. Cho nên pháp khí thường thường là đồ vật hộ thân của người tu chân vừa mới bắt đầu tu luyện. Nhưng cũng có rất nhiều pháp khí, lưu lạc trong thế gian, được người thường cung cấp nuôi dưỡng xem như tiêu sát ngăn trở tai nạn.
“Thế nhưng cung dưỡng một món pháp khí, đã nghĩ tới có thể tiêu tai giải nạn, cũng thật quá xem thường ta.” Trương Văn Trọng cười lạnh xoay người lại, lần thứ hai cầm một tấm giấy Tuyên Thành trải lên bàn.
Lúc này đây, hắn cũng không hề cắt tấm giấy Tuyên Thành kia.
Hắn lấy ra một viên Ngưng Khí Đan, sau khi nghiền nát thành bột phấn, bỏ vào trong nước nóng khuấy thành một loại dịch thể màu tím. Sau đó lại cắn đầu lưỡi, đem một ngụm máu thuần dương phun vào trong dịch thể màu tím kia.
Dịch thể màu tím nhất thời giống như nước sôi cuồn cuộn lên, đồng thời toát ra bọt khí ùng ục. Sau thoáng ngắn ngủi, dịch thể màu tím kia không ngờ biến thành màu ám kim( vàng đen). Lại qua thêm vài giây, nó cũng không còn cuồn cuộn, cũng không sủi bọt, mà khôi phục lại bình thường.
Lúc này Trương Văn Trọng mới cầm bút lông, nhúng vào trong dịch thể màu ám kim, vẽ lên một lá bùa trên mặt giấy Tuyên Thành. Sau khi phù triện được hoàn thành, cũng là lúc chén dịch thể màu ám kim cạn khô.
Ngay lúc phù triện hoàn thành, Trương Văn Trọng lui về phía sau một bước.
Một đạo quang mang màu ám kim từ trong phù triện tán phát đi ra, ngay sau đó, một ngọn lửa trống rỗng xuất hiện, đốt cháy tấm giấy Tuyên Thành trong nháy mắt. Hỏa diễm hừng hực, hội tụ cùng một chỗ, nhiều lần cuồn cuộn, hóa thành một con Tam Túc Ô(quạ ba chân) màu ám kim, vỗ cánh, bay lên đậu trên vai Trương Văn Trọng.
Con Tam Túc Ô này còn lợi hại hơn nhiều so với con hạc giấy trước đó. Chỉ cần chỗ ở của cha Dương Nghị cung cấp nuôi dưỡng đúng là pháp khí mà không phải dụng cụ có phẩm cấp cao hơn, như vậy nó cũng đủ ứng phó.
Trương Văn Trọng đưa tay vuốt ve nó, sau đó hất vai, nói: “Đi thôi!”
Tam Túc Ô phát ra một tiếng hót thanh thúy, sau đó bay vào bầu trời đêm, trong nháy mắt biến mất.
Trương Văn Trọng đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi: “Hôm nay khu trục Miệt Phiến Chung cho ông nội Vưu Giai, đã tiêu hao đại lượng chân nguyên của ta, lúc này phải luyện chế ra Tam Túc Ô, đã làm cạn kiệt sạch chân nguyên trong người. Ai…cũng là chân nguyên quá yếu, chỉ một con Tam Túc Ô nho nhỏ, đã làm cho ta có loại cảm giác bị kiệt sức. Xem ra ta còn phải nghĩ biện pháp, phải nhanh thêm tiến trình tu luyện mới được!”
Sau khi nuốt vào một viên Ngưng Khí Đan, Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi, mượn dược hiệu khôi phục lại chân nguyên bị hao tổn, đồng thời tăng nhanh tiến trình tu luyện.
Ngày thứ hai Trương Văn Trọng khôi phục lại chân nguyên, tinh thần chấn hưng đi tới phòng y tế trường đại học.
Cũng giống như ngày thường, Tô Hiểu Hồng cũng đang bận rộn tiến hành việc làm vệ sinh trong phòng làm việc của hắn. Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi tới, nàng vội vã cười chào hỏi, sau đó lại có vẻ thấp thỏm hỏi: “Trương lão sư, thầy cảm thấy mấy món ăn em làm trưa hôm qua mùi vị làm sao?”
Trương Văn Trọng không tự chủ được hồi tưởng lại tràng cảnh buổi cơm trưa ngày hôm qua. Ngay lúc đó Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng ngồi hai bên người hắn, hai người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đều liên tiếp gắp thức ăn cho hắn, người này vừa gắp thì người kia liền noi theo, trong chớp mắt trong chén của Trương Văn Trọng đã đựng đầy thức ăn, làm hắn không biết làm sao ăn cơm.
Không thể không nói, tình cảnh ngày hôm qua thật làm cho hắn có chút không thói quen.
Nhưng lúc này nghe Tô Hiểu Hồng hỏi khả năng làm thức ăn của nàng, Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không đả kích khả năng tích cực của nàng, huống chi tuy rằng nàng cũng chỉ làm món ăn gia đình bình thường, thế nhưng mùi vị thật đúng là không tệ. Cho nên lúc này hắn cũng nói thật: “Rất không tệ.”
“Thật tốt quá! Trương lão sư thích ăn là tốt rồi!” Tô Hiểu Hồng thật cao hứng, nói: “Kỳ thực, ngày hôm qua mấy món kia em cũng chỉ làm trong lúc vội vàng thôi. Mấy món ăn sở trường em làm, đều còn chưa biểu diễn đó. Trương lão sư, thầy xem lúc nào thầy rảnh rỗi, đến nhà em làm khách, em sẽ làm một bàn thức ăn thật ngon mời thầy, để thầy thưởng thức tài nấu nướng của em.”
Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói đùa: “Thế nào? Cô muốn dùng thủ đoạn như vậy để hối lộ tôi, để cho tôi thu cô làm đồ đệ sao?”
Tô Hiểu Hồng nhất thời không vui, mân mê đôi môi hồng nhuận, bất mãn nói: “Ai nói em muốn hối lộ thầy chứ? Em muốn chính đại quang minh trở thành đồ đệ của thầy, tuyệt đối sẽ không sử dụng đường ngang ngõ tắt! Hơn nữa hiện tại thầy là lão sư phụ trách chuyện thực tập của em, em mời ăn bữa cơm cũng là đương nhiên thôi?”
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Ân, cô nói cũng có chút đạo lý. Được rồi, chờ mấy ngày nữa, tôi sẽ đến nhà cô làm khách. Làm thầy giáo thực tập của cô, cũng đích thật nên có một lần đi thăm hỏi gia đình. Đồng thời tôi cũng rất muốn quen biết cha mẹ cô. Dù sao có thể bồi dưỡng được cô xuất sắc như vậy, nói vậy bọn họ ở bên y đạo cũng sẽ rất có tạo nghệ đi.”
Tô Hiểu Hồng vui mừng, vội vã nói: “Tốt, tốt, như vậy xem như quyết định rồi. Trương lão sư, ngàn vạn lần thầy không được quỵt nợ nga.”
“Cô đã từng thấy qua tôi quỵt nợ bao giờ?” Trương Văn Trọng bật cười.
Ngay khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng còn đang cười đùa, Lâm Tử Mạn đã đi tới phòng y tế. Ngay trong lúc chào hỏi, Trương Văn Trọng nhạy cảm phát hiện, vùng lông mày nàng đang cau lại, hơn nữa ngay giữa chân mày còn có vẻ lo lắng.
Trương Văn Trọng đi vào phòng của Lâm Tử Mạn, quan sát dò hỏi: “Tử Mạn, sau cau mày vậy? Gặp chuyện gì phiền lòng sao?”
Lâm Tử Mạn than thở: “Ai, còn có thể có chuyện gì? Còn không phải đều chỉ vì hắn.”
Trương Văn Trọng hỏi: “Hắn? Bạn trai của cô sao?”
Lâm Tử Mạn gật đầu nói: “Ân, cũng không phải chính là hắn sao?”
Trương Văn Trọng lại hỏi: “Chuyện cụ thể ra sao vậy? Có thể nói cho tôi nghe không?”
“Trước đó tôi không phải nói, muốn tìm hắn ngay mặt nói chuyện, bàn chuyện trở lại Ung Thành làm việc rồi kết hôn sao? Thế nhưng bởi vì gần đây thực sự là quá bận, lại không có thời gian tách ra để đi tìm hắn, cho nên trong điện thoại tôi phải đề cập việc này, không nghĩ tới lại bị hắn cực lực phản đối.” Lâm Tử Mạn ngồi trên ghế, dùng tay xoa huyệt Thái Dương thở dài nói: “Hiện tại tôi thật sự là đau đầu muốn chết.”
“Hắn có nói cho cô nghe lý do phản đối hay không?” Trương Văn Trọng hỏi.
“Không có.” Lâm Tử Mạn lắc đầu, nói: “Mỗi lần tôi nhắc tới việc này, hắn liền tức giận, căn bản không cho tôi cơ hội để nói chuyện, cũng không nói cho tôi biết lý do hắn không muốn trở về. Tôi cuối cùng vẫn luôn nghĩ, hắn có bí mật gì đó muốn gạt tôi.”
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, kiến nghị nói: “Theo tôi, cô nên tự mình gặp mặt hắn nói chuyện mới xong. Bên trong điện thoại chỉ sợ sẽ không thể nói được rõ ràng.”
Lâm Tử Mạn gật đầu, nói: “Ân, anh nói đúng, tôi nên chuẩn bị mấy ngày hôm nữa được nghỉ, đi tới tỉnh thành tìm hắn, hảo hảo mà nói về chuyện này.”
Trương Văn Trọng vốn đang muốn nói chuyện, thế nhưng ngay lúc này điện thoại trong túi quần hắn vang lên. Hắn đành nhìn Lâm Tử Mạn làm ra biểu tình như xin lỗi, sau đó lấy điện thoại di động ra, đi ra khỏi phòng nàng, nhìn màn hình điện thoại, là một dãy số điện thoại thật xa lạ.
Ngay khi Trương Văn Trọng bấm nút tiếp điện thoại, một thanh âm giống như đã từng quen biết từ bên trong điện thoại truyền ra: “Không phải anh đã quên mất tôi rồi chứ?”