Trương Văn Trọng lại lấy trong hòm ra một cái chén, đổ nước thuốc màu nâu trong bình plastic đầy chén, đưa cho Vưu Thiên Hải: “Vưu gia gia, uống chén thuốc này đi.”
“Đây là thuốc gì vậy?” Vưu Thiên Hải hít sâu hương thuốc làm kẻ khác say sưa, kiềm chế không được sự hiếu kỳ trong lòng, dò hỏi.
“Ma Phí Tán.” Trương Văn Trọng đạm nhiên hồi đáp, phảng phất như hắn cũng không phải đang nói về loại thuốc truyền kỳ, mà chỉ là loại thuốc tầm thường như Ngân Kiều Tán, Ma Hoàng Thang những loại thuốc thật bình thường mà thôi.
“Ma Phí Tán?” Ngoại trừ tước sĩ Eric ra, ba người trong phòng đều toàn bộ kinh hô lên. Tô Hiểu Hồng tự nhiên là biết điển cố về Ma Phí Tán, mà Vưu Giai và Vưu Thiên Hải tuy rằng cũng không phải là người học y, thế nhưng cũng từng nghe nói qua cố sự về Hoa Tiếu, tự nhiên cũng biết cố sự về Ma Phí Tán.
Ma Phí Tán, có thể nói là có sách sử ghi chép, chính là loại thuốc ma túy có sớm nhất trong lịch sử. Bên trong “Hậu Hán Thư Hoa Đà Truyện” có ghi chép liên quan: “Nếu tật bệnh mà châm dược không thể sử dụng. Có thể sử dụng Ma Phí Tán, sẽ làm cho người ta không còn cảm giác, hoàn toàn lâm vào cảm giác như bị thuốc mê.”
Chỉ tiếc, Hoa Đà bị Tào Tháo xử tử, nên Ma Phí Tán cũng cùng Thanh Nang Kinh của Hoa Đà bị vợ của ngục tốt thiêu hủy mất. Sau đó, vào thời Đường Tôn Tư Mạc tuy rằng cũng từng biên tập qua một quyển “Hoa Thương Thần Phương”, ở bên trong từng ghi lại phối phương của Ma Phí Tán, thế nhưng hiệu quả gây tê của Ma Phí Tán này so sánh cùng hiệu quả ghi chép bên trong “Hậu Hán Thư Hoa Đà Truyện”, thật kém xa hơn nhiều. Bởi vậy, người đời sau cũng thường thường cho rằng, Ma Phí Tán trong “Hoa Tiếu Thần Phương” hẳn do hậu nhân mạo danh tên của Hoa Tiếu sáng chế, cũng không phải là nguyên phương(đơn thuốc chính).
Sau thoáng khiếp sợ ban đầu, trên mặt Tô Hiểu Hồng hiện lên một tia sầu lo, nàng cẩn cẩn thận thận nói: “Trương lão sư, thầy dựa theo ghi chép trong Hoa Tiếu Thần Phương để làm ra Ma Phí Tán sao? Theo em được biết, hiệu quả gây tê của nó cũng không tốt đâu a.”
Trương Văn Trọng cười lắc đầu: “Ma Phí Tán của tôi, cũng không phải dựa theo Hoa Tiếu Thần Phương phối ra, mà là dựa theo Thanh Nang Kinh phối phương tạo ra.”
“Cái…cái gì? Thanh Nang Kinh?” Tô Hiểu Hồng khiếp sợ há to miệng, thế nào cũng không dám tin tưởng những gì tai mình vừa nghe. Nàng há to miệng, hồi lâu mới nghẹn ra được một câu nói: “Trên thế giới này, không ngờ thực sự có Thanh Nang Kinh sao? Đây…đây không phải sách tạp lục bịa đặt ra sao? Thế nhưng dù là thực sự có, cũng đã sớm bị hủy mất rồi nha. Trong sách tạp lục không phải nói, Thanh Nang Kinh bị vợ của ngục tốt thiêu hủy rồi ư? Đã như vậy, Trương lão sư nhìn thấy được từ đâu?”
Tô Hiểu Hồng nói không sai, ngày xưa khi Hoa Đà bị Tào Tháo xử tử, đích thật có đem Thanh Nang Kinh tặng cho ngục tốt, mong muốn ngục tốt có thể đem bộ y thuật truyền thừa xuống dưới, làm cho thế nhân học được y thuật của ông ấy. Nhưng đáng tiếc chính là, vợ của ngục tốt bởi vì lo sợ vì chuyện này mà bị liên lụy, đã đem Thanh Nang Kinh cực kỳ trân quý đem đốt quách cho rồi.
Nhưng thế nhân hoàn toàn không biết được, khi vợ của ngục tốt đem đốt Thanh Nang Kinh, cũng đúng lúc bị một Hồ yêu đi ngang qua dùng sách khác đánh tráo xuống tới, bởi vậy mà có thể bảo tồn. Sau mấy trăm năm, Hồ yêu kia bởi vì độ kiếp thụ thương tìm đến Trương Văn Trọng, sau khi được Trương Văn Trọng dốc lòng trị liệu lành, đã đem bộ Thanh Nang Kinh quý báu tặng cho hắn, xem như cảm kích ân cứu mạng của hắn.
Cho nên, Trương Văn Trọng cũng được xem như là người duy nhất trên thế giới này được xem qua toàn bộ bản Thanh Nang Kinh!
“Đây là một bí mật nhỏ của tôi.” Trương Văn Trọng nhìn Tô Hiểu Hồng cười cười, nói: “Trước khi cô trở thành đồ đệ của tôi, tôi sẽ không trả lời vấn đề này.”
“Em nhất định phải trở thành đồ đệ của thầy!” Tô Hiểu Hồng nắm chặt hai tay, âm thầm phát thệ. Trước đó, tuy rằng nàng có ý nghĩ bái Trương Văn Trọng làm sư phụ, thế nhưng cũng chưa từng rừng rực như bây giờ.
Vừa nghĩ đến Thanh Nang Kinh, Tô Hiểu Hồng liền cảm thấy trái tim mình giống như có trăm ngàn móng vuốt đang cào cấu, thật sự khổ sở không nói nổi, điều này cũng làm cho nàng thêm khẩn trương muốn trở thành đồ đệ của Trương Văn Trọng.
“Trương lão sư a Trương lão sư, anh thật đúng là một người thần bí nhất trong thiên hạ. Không biết ngoại trừ Thanh Nang Kinh ra, ở trên người anh còn tồn tại bao nhiêu bí mật nữa?” Tô Hiểu Hồng chớp đôi mắt to khả ái, chăm chú nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng.
Lúc này trải qua người phiên dịch giải thích, tước sĩ Eric cuối cùng cũng hiểu được thứ gì là Ma Phí Tán, Ma Phí Tán đến tột cùng là có công hiệu gì. Hắn nhìn nước thuốc màu nâu đen trong bình plastic, lại đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng và Vưu Thiên Hải, mấp máy môi, nhưng không nói gì. Nhưng ở trong lòng hắn, cũng cảm thấy có chút không tin: “
“Dùng thảo dược để chữa bệnh? Đây chỉ là phương pháp mà những bác sĩ thời Trung cổ mới sử dụng, đã sớm bị loại bỏ từ lâu. Về phần dùng thảo dược để được hiệu quả gây tê toàn thân, điều này càng thêm không thể tin được. Nếu như chỉ dùng thảo dược đã đủ gây tê toàn thân, sao còn cần gây tê học làm gì?”
“Bác sĩ tiểu Trương, cậu đang muốn gây tê cho ta sao?” So sánh với vẻ không tin của tước sĩ Eric, hiện tại Vưu Thiên Hải lại tràn ngập lòng tin đối với Trương Văn Trọng, nên vừa cười vừa nói: “Không cần phải gây tê, năng lực nhịn đau của ta rất mạnh. Nhớ lại năm xưa còn ở trên chiến trường, ta trúng đạn, cũng là gắng gượng dùng đao mổ ra thôi.”
Nhìn Vưu Thiên Hải cậy mạnh, Vưu Giai cảm giác có chút dở khóc dở cười. Ông nội đã lớn tuổi, tính cách không ngờ lại còn biến thành như một đứa trẻ con như thế. Nàng đành khuyên nhủ: “Ông nội, hảo hán không đề cập chuyện ngày xưa, ông nên nghe Trương tiên sinh, uống hết chén Ma Phí Tán này đi.”
Trương Văn Trọng cũng nói: “Vưu gia gia, chén Ma Phí Tán này không những muốn gây tê ông, còn phải gây tê cả chung độc trong cơ thể của ông. Chỉ khi triệt để gây tê được chúng nó, mới có thể tiến hành giải phẫu, lấy chúng ra khỏi hai chân của ông.” Kỳ thực, hắn còn một câu cũng chưa nói. Quá trình lấy ra chung độc, cực kỳ đau đớn, giống như có ngàn vạn lưỡi đao đang cắt da nạo xương, nếu như không dùng Ma Phí Tán, dù năng lực nhịn đau có mạnh mẽ, chỉ sợ cũng chịu không được.
Vưu Thiên Hải chợt nói: “Nếu phải dùng để gây tê chung độc, như vậy ta đành uống hết nó vậy.”
Vưu Giai nghe cũng hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhịn không được dò hỏi: “Ông nội, Trương tiên sinh, hai người rốt cục đang nói chuyện gì vậy? Chung độc là gì?”
Trương Văn Trọng xoay người lại, nhìn nàng mỉm cười nói: “Chân tật của ông nội cô cũng không phải bình thường, chính do trúng chung độc mà ra. Về phần đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, để đợi khi hoàn thành giải phẫu, lại để chính miệng ông nói cho cô nghe.”
“Được rồi.” Vưu Giai gật đầu nói, tuy rằng nàng rất muốn biết chân tướng sự thực, thế nhưng nàng cũng hiểu rõ ràng, hiện tại trọng yếu nhất chính là phẫu thuật cho ông nội nàng. Dù trong lòng có nghi hoặc cũng chỉ đành nhịn xuống.
Ngay khi Vưu Thiên Hải uống cạn chén thuốc Ma Phí Tán, người phiên dịch của tước sĩ Eric cũng đẫm đầy mồ hôi phiên dịch lời nói của Trương Văn Trọng cho tước sĩ Eric nghe. Mà đối với từ ngữ chung độc, vị phiên dịch này rõ ràng không biết nên làm sao dịch ra, ấp úng một lát, rầu rĩ cũng không nghĩ ra được từ nào để phiên dịch cho đúng nghĩa.
Ma Phí Tán khởi lên hiệu quả cực nhanh, đại khái chừng năm phút sau, Vưu Thiên Hải liền rơi vào trạng thái ngủ say vô tri vô giác.
Thẳng đến lúc này, người phiên dịch còn chưa tìm được từ để giải thích từ chung độc, cuối cùng hắn đành giải thích là dùng vu thuật, hắc ma pháp gì gì đó để phiên dịch cho từ ngữ này.
“Vu thuật?” Trên mặt tước sĩ Eric hiện lên tia tức giận, theo hắn xem ra, y học là môn khoa học cực kỳ nghiêm cẩn, thế nào có thể đem bệnh của bệnh nhân giải thích thành vu thuật gì đó được?
“Xem ra người này vốn không phải là bác sĩ, mà là một tên lừa gạt tôn giáo thôi.” Trong lòng tước sĩ Eric thầm nghĩ, thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị vạch trần sự giả dối của Trương Văn Trọng, hắn cũng chợt nhìn thấy Vưu Thiên Hải đã lâm vào trạng thái ngủ say.
“Điều này sao có thể?” Tước sĩ Eric khiếp sợ vô cùng, hắn bước hai bước tới bên giường, rất nhanh liền kiểm tra tình huống của Vưu Thiên Hải. Kết quả kiểm tra làm cho hắn thật khó có thể tin: “Dùng thảo dược nấu thành nước thuốc, không ngờ thật sự có thể khởi lên hiệu quả gây tê toàn thân, điều này làm sao có thể?”
Trương Văn Trọng không để ý tới sự khiếp sợ của hắn, biểu tình đạm mạc nói: “Tước sĩ Eric, xin tránh một chút, tôi phải tiến hành giải phẫu cho Vưu gia gia.”
“Tước sĩ Eric, thỉnh đừng nên gây trở ngại cho Trương tiên sinh được không?” Vưu Giai hơi nhíu mày nói. Nhìn vị bác sĩ Anh quốc đang gây trở ngại cho Trương Văn Trọng trị chân cho ông nội nàng, thái độ của nàng đã không còn chút khách khí.
“Ác, xin lỗi, xin lỗi.” Tước sĩ Eric cũng không hề tức giận, vội vã lui về phía sau vài bước, mở to đôi mắt nhìn Trương Văn Trọng, muốn đem từng cử động nhỏ nhất của hắn toàn bộ ghi vào trong óc mình. So sánh với vẻ chẳng đáng ban đầu, hiện tại hắn đối với Trương Văn Trọng lại tràn ngập sự hiếu kỳ và hứng thú.
Trương Văn Trọng mở hộp châm nơi đầu giường, bên trong hai hộp châm có một hộp bày toàn ngân châm loại bình thường, hộp còn lại là chín cây châm. Đầu tiên hắn đẩy Vưu Thiên Hải, để hắn nằm nghiêng trên giường, sau đó bốc lên vài cây ngân châm, phân biệt đâm vào huyệt Chương Môn, Trung Thúy, Bào Trung, Cách Du, Dương Lăng Tuyền, Thái Uyên, Đại Trữ, Tuyệt Cốt tám huyệt đạo.
Tám huyệt đạo này chính là tám quái huyệt phân biệt ra là tinh khí của tim, phổi, khí, huyết, kinh, mạch, cốt, tủy. Sở dĩ Trương Văn Trọng dùng ngân châm đâm vào tám huyệt đạo này, chính vì khởi lên tác dụng bảo hộ, để bảo vệ tim, phổi, khí, huyết, kinh, mạch, cốt, tủy sẽ không ở trong cuộc giải phẫu bị tổn thương.
Sau đó Trương Văn Trọng đi tới đầu giường, đem hai ngón cái đặt lên huyệt Thái Dương của Vưu Thiên Hải, ngón trỏ và ngón giữa đặt lên bốn huyệt thần thông ngay trên đỉnh đầu.
Trương Văn Trọng híp mắt lại, thúc động chân nguyên trong cơ thể, đưa vào trong cơ thể Vưu Thiên Hải.
Tô Hiểu Hồng, Vưu Giai còn có tước sĩ Eric, đối với cử động của Trương Văn Trọng hoàn toàn mờ mịt, hắn không rõ vì sao đang chữa trị chân cho Vưu Thiên Hải, sao lại biến thành xoa bóp trên đỉnh đầu. Bất quá bởi vì công hiệu kinh người của Ma Phí Tán, đồng thời bởi vì sợ quấy rầy Trương Văn Trọng chữa bệnh cho Vưu Thiên Hải, cho nên tuy rằng trong lòng bọn họ tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không có mở miệng hỏi han.
Trương Văn Trọng khống chế chân nguyên, chậm rãi lướt đi trong kinh mạch thân thể Vưu Thiên Hải, rất nhanh đã đến hai chân hắn. Căn cứ theo đạo chân nguyên, Trương Văn Trọng có thể tinh tường biết được tình huống trong hai chân của Vưu Thiên Hải. Vào lúc này, Miệt Phiến Chung đang ẩn núp trong hai chân hắn, rõ ràng bởi vì tác dụng của những chén thuốc mấy ngày nay, cùng với công hiệu của Ma Phí Tán, đã lâm vào trạng thái ngủ say.
Thời gian này đã có thể động thủ, bức ra Miệt Phiến Chung trong cơ thể Vưu Thiên Hải!
Trương Văn Trọng đột ngột mở mắt, hai tay vẫn đặt trên huyệt Thái Dương và bốn huyệt thần thông của Vưu Thiên Hải, để bảo trì có thể đem chân nguyên cuồn cuộn đưa vào trong cơ thể Vưu Thiên Hải.
“Tiểu muội, phong châm lấy máu!” Trương Văn Trọng gọi Tô Hiểu Hồng.
Gọi là phong châm, chính là một trong cửu châm, dài một tấc sáu phân, thân châm có hình ba góc, ba mặt đối nhau, thập phần lợi hại, thường thường chỉ dùng để lấy máu.
Liệu pháp lấy máu, cũng là một loại phương pháp đâm châm. Trong Nội Kinh xưng là Thứ Lạc Pháp, chỉ dùng căn cứ vào bệnh tình khác nhau, đâm vỡ huyết quản trong độ cạn giới hạn, để lấy ra lượng máu vừa phải. Trải qua dùng thuốc lưu thông máu để lưu thông khí huyết, đạt được mục đích trị liệu.
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng lên tiếng, vội vã từ trong hộp cửu châm lấy ra Phong Châm.
“Bên trái Huyết Hải, Độc Tị, bên phải Phong Long, Huyền Chung, Côn Lôn.” Trương Văn Trọng há mồm báo ra mấy tên gọi huyệt vị.
Tô Hiểu Hồng không dám chậm trễ, vội vã dùng Phong Châm đâm vào những huyệt vị Trương Văn Trọng vừa nói để lấy máu.
“Liệu pháp lấy máu?” Nhìn thấy động tác của Tô Hiểu Hồng, gương mặt tước sĩ Eric lộ vẻ kinh ngạc. Hiện tại hắn cũng không thèm để ý tới người phiên dịch, vì người phiên dịch hiển nhiên hoàn toàn không hiểu y học, rất nhiều thuật ngữ trong y học hắn căn bản không biết làm sao phiên dịch ra. Nhất là mấy huyệt vị mà Trương Văn Trọng vừa nói, càng làm cho hắn không hiểu gì hết, cho nên tước sĩ Eric thẳng thắn bảo hắn câm miệng cho rảnh.
Tại phương Tây, cũng từng truyền lưu liệu pháp lấy máu một đoạn thời gian. Bọn họ dùng công cụ để lấy máu, chính là Liễu Diệp Đao. Mà hiện tại tạp chí y học Liễu Diệp Đao trứ danh, chính là từ đó mà ra. Chỉ là theo sự phát triển của y học hiện đại phương Tây, liệu pháp lấy máu đã bị bỏ qua. Lúc này tước sĩ Eric nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng không ngờ đang dùng liệu pháp lấy máu để trị liệu chân tật cho Vưu Thiên Hải, không khỏi rất là kinh ngạc. Bởi vì theo hắn biết, liệu pháp lấy máu là nhằm vào chứng bệnh nội khoa, cũng không phải loại chứng bệnh như Vưu Thiên Hải.
Bất quá lần này tước sĩ Eric tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không dự định ngăn cản Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng. Bởi vì Ma Phí Tán vừa rồi, đã gây cho hắn chấn động rất lớn. Hiện tại hắn cũng muốn nhìn xem, liệu pháp lấy máu của Trung Quốc thực sự có hiệu quả trị liệu thần kỳ hay không.
Vừa mới bắt đầu, bên trong mấy huyệt vị bị Phong Châm đâm vào chỉ chảy ra máu màu đỏ đen, thế nhưng khi máu từ từ chảy càng nhiều, Tô Hiểu Hồng đột nhiên phát hiện, bên trong mấy huyệt vị kia đúng là mơ mơ hồ hồ xuất hiện một ít thức gì đó kỳ quái.
Một con sâu nhìn qua giống như là lá trúc, không ngờ đi theo máu màu đỏ đen từ trong cơ thể Vưu Thiên Hải bị chân nguyên của Trương Văn Trọng mạnh mẽ bức đi ra.
“Đây…đây là cái gì?” Tô Hiểu Hồng, Vưu Giai còn có tước sĩ Eric, đồng loạt thay đổi sắc mặt, phân ra dùng cả tiếng Hoa lẫn tiếng Anh, thất thanh kinh hô lên.