-Không sao, anh cứ đấu giá trước đi!
Lý Chí Minh mỉm cười gật đầu, tỏ ra rất hòa nhã, ngoài Tô Hữu Bằng biết thân phận của Lý Dương ra, tất cả những người chú ý bọn họ đều rất ngạc nhiên.
Tô Hữu Bằng hiểu rằng đây là do thân phận đặc biệt của Lý Dương mới khiến cho Lý Chí Minh cố ý làm quen, Lý Dương không phải người trong quan trường nhưng năng lực của hắn không thua kém gì so với viên chức nhà nước như Lý Chí Minh.
-Bốn trăm vạn!
Lý Dương giơ tay, Cao Cường đột nhiên thở hắt ra một tiếng, lập tức ngã người lên tùy tùng ở bên cạnh.
-Bốn trăm vạn, còn có ai ra giá cao hơn bốn trăm vạn không?
Người chủ trì lại kêu lên, Lý Chí Minh không nói chuyện với Lý Dương nhưng lại nhỏ tiếng nói chuyện với Vương Giai Giai.
Bọn họ cũng coi như là lớn lên với nhau từ nhỏ, Vương Giai Giai nói chuyện cũng không dè dặt gì, một lát sau, đã nói hết tất cả mọi chuyện, Lý Chí Minh kinh ngạc nhìn Lý Dương một cái, lại lắc đầu cười.
Người ở đây lại coi Lý Dương như một thương nhân đồ cổ, những cậu ấm này quả là thú vị.
Lý Dương là thương nhân đồ cổ không sai, có điều không phải là thương nhân bình thường mà là người có danh tiếng nhất trong giới đồ cổ, tiếc là mấy cậu ấm trước mặt này đều có mắt không tròng, không nhận ra được vị chuyên gia này.
-Bốn trăm vạn, chúc mừng vị khách ngồi ở bàn số năm này, đã dùng bốn trăm vạn mua lại món đồ đấu giá cuối cùng của chúng tôi ngày hôm nay.
Người chủ trì gõ mạnh xuống bàn, điều này cũng có nghĩa là buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay đã chính thức kết thúc, Lý Dương đã có được Tháp Ngọc này cùng với lưỡi đao thần bí có khắc hai chữ “Ngô côn” bên trong.
-Chúc mừng anh Lý Dương !
Lý Chí Minh nói một câu với Lý Dương trước, biểu hiện của mọi người xung quanh không có gì thay đổi, lúc này họ đều lặng người ra.
Lúc nãy bọn họ coi như đã hiểu rõ rồi, Lý Chí Minh không những đối đãi hoàn toàn bình đẳng với tên thương gia đồ cổ bí ẩn này, còn chủ động kết giao với hắn, hai người rõ ràng là mới gặp nhau lần đầu.
Người khiến cho Lý Chí Minh chủ động kết giao, rất nhiều người đều không muốn nghĩ tiếp nữa.
Điều này cũng giống với việc khi họ nhìn thấy Lý Chí Minh đều muốn chủ động quen biết với hắn vậy, đó là bởi vì thân phận của đối phương cao hơn mình, địa vị cũng cao hơn.
Địa vị của tên thương gia đồ cổ này hoặc là cao hơn hoặc là ngang ngửa với Lý Chí Minh, dù sao thì cũng không thua kém gì Lý Chí Minh, bằng không thì Lý Chí Minh cũng sẽ không làm như vậy.
Cho dù là chọn giả thiết thứ hai, như vậy cũng có nghĩa là tên thương nhân bí ẩn kia có địa vị ngang ngửa với Lý Chí Minh, việc này nói lên điều gì? Có nghĩa là gia thế của tên thương gia trẻ tuổi bí ẩn trước mặt nhất định không thua kém gì Lý Chí Minh.
Không chừng là người nhà của vị quan Trung Ương nào, người như vậy tuyệt đối không phải là người mà những cậu ấm như bọn họ ở đây có thể so sánh được.
Cao Cường cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt càng thêm tái nhợt hơn.
-Cám ơn!
Lý Dương khẽ mỉm cười, cái Tháp Ngọc này chẳng có gì đáng chúc mừng, nhưng lưỡi đao bên trong nói không chừng là thần khí tuyệt thế của Lục Tử Quyển, như vậy thì sẽ có một ý nghĩa rất lớn.
Nếu quả thật là như thế thì đây tuyệt đối là một chuyện vui đáng mừng.
-Lý Dương, hắn tên là Lý Dương?
Cô gái mặc áo vàng đột nhiên chau mày lại, cuối đầu nói nhỏ với chị họ một câu, bọn họ không hề biết tên thật của Lý Dương, mãi đến khi Lý Chí Minh nói tên ra mới biết.
-Cái tên này rất quen!
Từ Thi Vận cũng chau mày lại, mắt của cô gái áo vàng đột nhiên sáng rỡ, vội vàng nói:
-Tôi nhớ ra rồi, tiền hôm nay chúng ta đấu giá không phải sẽ giao cho quỹ Lý Dương gì đó hay sao?
-Đúng rồi, tôi cũng nhớ ra rồi, Ngọc tỷ truyền quốc, Ngọc tỷ truyền quốc kia không phải là bảo vật của Lý Dương đó sao?
Từ Thi Vận cũng khẽ kêu lên, hai người còn ngơ ngẩn nhìn Lý Dương, giọng nói chuyện cũng to hơn một chút, những người xung quanh đều nghe thấy.
-Thi Vận!
Tô Hữu Bằng âm thầm ghé sát vào một tí, nhỏ tiếng nhắc nhở, hai cô gái phát hiện ra mình hơi quá khích, vội vã cuối đầu xuống
-Lý Dương, bọn họ đều không biết anh à?
Lý Chí Minh ngạc nhiên nhìn Lý Dương, nhỏ giọng hỏi một câu, cô gái áo vàng đột nhiên ngẩng đầu, câu nói này cũng đồng nghĩa với việc hé lộ thân phận thật sự của Lý Dương.
Đúng là hắn ta rồi, con người này chính là người nổi tiếng hiện nay.
Ngọc tỷ truyền quốc đang được triển lãm ở bảo tàng Thượng Hải, cha của Tô Hữu Bằng chính là viện trưởng viện bảo tàng, hắn ở cạnh Tô Hữu Bằng cũng là việc dễ hiểu thôi.
Có điều bọn họ chỉ biết đến tiếng tăm trong giới đồ cổ của Lý Dương, nhưng lại hoàn toàn không biết bối cảnh thâm sâu của Lý Dương.
Dù là như vậy cũng đủ để bọn họ kinh ngạc rồi, nhớ lại Lý Dương nói có mở tiệm đồ cổ, đúng là không nói dối, hình như Lý Dương đúng là có tiệm đồ cổ ở Bắc Kinh, hiện nay buôn bán rất đắt khách.
-Chí Minh, tụi em chỉ đến đấu giá vài món đồ, không cần phải nói những điều này.
Vương Giai Giai nhỏ tiếng giải thích, Lý Chí Minh lắc đầu cười mấy tiếng, hắn cũng không để tâm gì, lại nói những chuyện khác với Lý Dương.
Buổi đấu giá đã kết thúc, có điều vẫn chưa được thanh toán, lúc này Hoa Khiến Thiên đang bận dắt người đi thanh toán tiền.
Vật quý giá nhất trong buổi bán đấu giá hôm nay là lọ đựng bút, giá tới một trăm vạn USD, số tiền này Cao Cường thật sự không dám quỵt, lúc quẹt thẻ hắn hơi đau lòng, nhưng khi nghĩ tới việc hắn đã đắc tội với một người xưng huynh gọi đệ với Lý Chí Minh, trong lòng lại sợ hãi thấp thỏm.
Ngoài lọ đựng bút ra, giá trị Tháp Ngọc mà Lý Dương đấu giá được cũng không thấp, bốn trăm vạn, là vật có giá trị cao thứ hai hôm nay, Lưu Cương cầm thẻ của Lý Dương để quẹt.
Có điều sở dĩ Tháp Ngọc có thể được đấu giá cao như vậy, một phần nguyên nhân cũng là do Cao Cường, lúc này trong lòng Cao Cường hối hận chết đi được, có phải hôm nay ra đường đã không xem Hoàng lịch mà đắc tội với một người quan trọng như vậy.
Trong lòng hắn không vui chút nào, nhưng tâm trạng của Hoa Khiến Thiên lại không tệ.
Hôm nay tổng cộng đã gom được hơn một ngàn bốn trăm vạn tiền từ thiện, tuy không thể so sánh với các cuộc bán đấu giá từ thiện quy mô lớn, nhưng cũng coi như là một kết quả không tệ đối với những cậu ấm như bọn họ rồi.
Đây lại không phải là hoạt động do cha của bọn họ tham gia, những buổi đấu giá từ thiện như vậy đều có thể gom trên cả trăm triệu tiền từ thiện.
Bọn họ chỉ là chơi nhỏ, bình thường cũng chỉ có mấy trăm vạn mà thôi, lần này đạt trên một ngàn vạn cũng coi như là phá kỉ lục rồi, thêm vào việc Lý Chí Minh đích thân đến đây, sức ảnh hưởng của Hoa Khiến Thiên lập tức được nâng cao.
Sức ảnh hưởng này không chỉ được nâng lên trong giới cậu ấm của họ, mà trong gia tộc của chính hắn cũng như vậy, hắn có thể thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Lý Chí Minh, sẽ khiến cho địa vị của hắn trong gia tộc càng lúc càng cao, quyền lợi sau này tự nhiên cũng sẽ ngày càng lớn hơn.
Lý Chí Minh tuyên bố kết quả cuối cùng trước mọi người, đồng thời gửi lời cảm ơn đến từng vị khách.
Người mà hắn cảm ơn nhiều nhất chính là Cao Cường và Lý Dương, hai người bọn họ khi đấu giá đã ra giá cao nhất, có điều nét mặt của cả hai hoàn toàn không giống nhau, Lý Dương cứ mỉm cười mãi, Cao Cường lại ủ rủ mặt mày.
Hoạt động đã kết thúc, mọi người bắt đầu về dần, Lý Chí Minh cũng đứng dậy, tươi cười nhìn Lý Dương nói:
-Lý Dương, Giai Giai, hai người ở đây vẫn chưa ăn no đúng không, đã đến Thượng Hải rồi vậy thì hai người đều là khách, tôi làm chủ, lát nữa ra ngoài ăn chút gì nhé?
Những người xung quanh nghe Lý Chí Minh nói như vậy, sắc mặt cũng có chút kì lạ.
Thông thường thì người tham gia tiệc rượu đều sẽ không ăn no, sau khi kết thúc trở về nhất định sẽ ăn thêm gì đó, đây gần như là lẽ thường rồi.
Nhưng tuyệt đối không bao gồm mấy người trước mặt này, bọn họ đều đã nhìn thấy, mấy người họ đã ăn sạch hai con tôm hùm lớn, một dĩa cua cùng với rất nhiều xâu thịt nướng, còn uống hết hai bình rượu đỏ.
Nếu bọn họ vẫn chưa ăn no thì chỉ có thể cho thấy dạ dày của bọn họ quá lớn rồi.
Hoa Khiến Thiên vừa bước đến cũng ngẩn người ra, mặt mày tối sầm.
-Chí Minh, cám ơn anh, vừa nãy chúng em ăn không ít món, nếu anh muốn mời khách thì để ngày mai vậy, hôm nay tụi em không ăn được nữa đâu!
Vương Giai Giai cười giòn một tiếng, Lý Dương cũng mỉm cười gật đầu, vừa nãy hắn là người ăn nhiều nhất, một con tôm hùm gần như nằm trọn trong bụng của hắn, hiện giờ thật sự là ăn không vô.
Lý Chí Minh tròn to mắt, cuối cùng lại cười, nói:
-Thế à, vậy được rồi, ngày mai tôi làm chủ, nói trước rồi, Lý Dương anh đưa tôi số điện thoại, mai tôi liên lạc với anh!
Nói xong Lý Chí Minh còn lấy điện thoại ra, Lý Dương cũng lôi điện thoại của mình ra.
Những người xung quanh nhìn bọn họ, lúc này cũng hơi lặng người ra, Lý Chí Minh chủ động mời người khác ăn cơm, còn bị từ chối, phải chờ đến ngày khác, chuyện này nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy nhất định sẽ không tin.
Nếu bọn họ có thể mời được Lý Chí Minh ăn cơm thì bất kể là thời gian nào, mặc kệ có ăn qua thứ gì chưa cũng sẽ hớn hở chạy tới.
Đây chính là sự khác biệt, sự khác biệt về địa vị.
-Tô thiếu gia, người quen của anh rốt cuộc là có thân phận gì vậy?
Cô gái mặc áo vàng bên cạnh cuối cùng cũng nắm được cơ hội, đến trước mặt Tô Hữu Bằng, hỏi nhỏ một câu.
Lúc này cô ta rất tò mò, hiếu kì về Lý Dương, Lý Chí Minh nhất định biết về thân phận của Lý Dương , nhưng cô ta không dám theo hỏi Lý Chí Minh, chỉ đành đi tìm Tô Hữu Bằng.
Cô ta tin rằng Tô Hữu Bằng nhất định biết những điều này.
Tô Hữu Bằng chỉ đành lắc đầu, cô gái áo vàng tên Chu Nhã Nhược, là tiểu thư duy nhất của nhà họ Chu, Chu gia là gia tộc lớn ở Thượng Hải, có quan hệ rất tốt với Tô Thị, ban đầu khi Tô Thị tiến vào Thượng Hải, Chu gia cũng giúp đỡ không ít.
Cô gái Chu Nhã Nhược này, xém chút nữa là trở thành vị hôn thê của hắn, có điều cũng vì cô ta mà Từ Thi Vận và hắn mới quen biết nhau, có một tình cảm dây dưa không dứt.
-Tôi nói cho cô biết, nhưng cô phải giữ kín đấy!
Tô Hữu Bằng thở dài, người con gái trước mắt là loại người phải truy cùng hỏi tận mới chịu thôi, cho dù hắn không nói thì Chu Nhã Nhược cũng sẽ trở về hỏi người nhà của cô ta.
Đám dương tôn công tử bọn họ không biết thân phận thật sự của Lý Dương, nhưng những bậc cha chú ít nhiều gì cũng biết đôi chút, tin tức của bọn họ rất nhạy bén.
Thay vì khiến cô ta ghi hận, trở về hỏi rõ, chi bằng tự mình trực tiếp nói ra đây.
Chu Nhã Nhược ra sức gật đầu, vội nói:
-Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu, anh nói nhanh đi!
Tô Hữu Bằng nhìn ngó xung quanh, nói nhỏ bên cạnh cô ta:
-Cô chắc biết người ở sau lưng Tô gia chúng tôi, Lý Dương là đồ đệ của người đó, là người đệ tử duy nhất!
Chu Nhã Nhược lại trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Đằng sau Tô gia có một nhân vật lớn giúp đỡ bọn họ, điều này không phải là bí mật gì trong giới thượng lưu ở Thượng Hải, nhân vật lớn này tuy đã về hưu, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, có điều ông ta giúp Tô gia đơn thuần chỉ là vì mối quan hệ với Tô Dương.
Đây là thế của Tô gia, bình thường người trong Tô gia không dám trực tiếp động chạm đến con người này.
Nhưng Lý Dương lại là đệ tử ruột của ông ta, có mối quan hệ gần gũi hơn nhiều, hèn gì mà Lý Chí Minh cũng cố ý kết giao, thân phận này thật sự rất đáng nể, còn cao hơn cả thân phận cậu ấm cô chiêu của mấy người bọn họ.
Tô Hữu Bằng hơi do dự, lại nói tiếp:
-Còn nữa, vị hôn thê của hắn chính là Vương tiểu thư, là thiên kim của thị trưởng Vương Toàn Minh.
-Thị trưởng Vương Toàn Minh!
Mắt của Chu Nhã Nhược càng mở to hơn, người bình thường có lẽ không biết Vương Toàn Minh là ai, nhưng bọn họ thì không,các đại sứ biên giới của tất cả các tỉnh, thành trên toàn quốc, tên của mỗi một người, bọn họ đều biết rất rõ, đó là bài học cần thiết.
Thị trưởng có tên Vương Toàn Minh trong cả nước chỉ có một người, đó là vị thị trưởng của thành phố Bắc Kinh này.
-Ừ, hiểu là được rồi, đừng nói ra nhé!
Tô Hữu Bằng gật đầu, sở dĩ hắn nói ra những điều này là vì cảm thấy Chu Nhã Nhược hình như rất hiếu kì về Lý Dương, đây không phải là dấu hiệu tốt, một người con gái có hứng thú về một người con trai rất có khả năng sẽ chuyển biến thành thứ tình cảm khác.
Hắn phải dập tắt suy nghĩ này, thân thế của Lý Dương vốn rất mạnh, bạn gái của hắn cũng không yếu kém gì, người ta là hôn nhân chính trị đích thật, không phải những người như bọn họ có thể phá hoại được.
-Tôi biết rồi!
Chu Nhã Nhược gật đầu, hèn gì mà Lý Dương dám ở đây tùy ý ra tay giáo huấn người, lại không quan tâm ánh mắt của bọn họ, vẫn ở đó ăn uống no say.
Có một thân phận bối cảnh như vậy, đúng là không cần quan tâm những việc đó thật, so với bọn họ, những công tử tiểu thư bình thường tự kiêu ngạo mạn như cô ta chẳng là gì cả.