[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 933 : Thân phận của hắn (1)




Hiện nay Lý Chí Minh đang làm cán bộ cấp thứ trưởng tại một doanh nghiệp quốc hữu ở Thượng Hải.

Buổi tiệc rượu từ thiện hôm nay, Hoa Khiếu Thiên từ mấy ngày trước đã mời hắn rồi, hy vọng hắn có thể đến tham dự, lúc đó Lý Chí Minh không hứa chắc, trở về suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng quyết định đến tham gia hoạt động lần này.

Dù sao thì đây cũng là buổi đấu giá từ thiện, không giống với những lần hội họp thuần túy bình thường, có chút lợi ích đối với hắn.

Có điều đến lúc nào đối với hắn mà nói là một điều rất đáng cân nhắc, nếu đến sớm, bên cạnh hắn nhất định sẽ bu đông nghẹt người, khiến hắn chịu không nổi, đến quá trễ cũng không tốt, ít ra cũng không thể đợi kết thúc rồi mới đến, như vậy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cuối cùng hắn quyết định sẽ đến khi người ta đang tiến hành bán đấu giá, vốn dĩ sẽ đến khi đang tiến hành bán đấu giá nhưng giữa đường lại gặp chút chuyện làm hắn đến khi gần kết thúc mới tới nơi.

Dù thế nào thì hắn cũng đã đến, buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc.

Với Hoa Khiếu Thiên mà nói, Lý Chí Minh chịu đến là được rồi, chỉ cần hắn có mặt, đối với Hoa Khiếu Thiên mà nói là một chuyện rất hãnh diện.

Thị trưởng thành phố Thượng Hải, cũng có cấp bậc cao như tỉnh trưởng vậy, quan lớn cấp Bộ hơn nữa còn có địa vị quan trọng ở Thượng Hải, tỉnh trưởng bình thường cũng không sánh được với vị thị trưởng này.

Quý tử của thị trưởng còn có ảnh hưởng lớn hơn cả những tên công tử có tiền như bọn họ.

Lý Chí Minh đi phía trước, Hoa Khiến Thiên vui mừng hớn hở đi theo sau, nụ cười rạng rỡ trên mặt, lần này Lý Chí Minh đến đây lại nâng cao tầm ảnh hưởng của hắn lên một bậc.

Lý Chí Minh chậm rãi đi phía trước, trên môi luôn nở nụ cười.

- Ơ!

Lý Chí Minh đang đi thì đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Vương Giai Giai, vừa nãy đi ngang qua hắn đã thấy dáng cô gái này rất quen, nhưng không nhớ ra là ai, bây giờ thấy được mặt, cuối cùng hắn cũng đã nhận ra.

Cha của Vương Giai Giai và cha hắn không cùng một doanh trại nhưng từng làm việc chung, có thể nói khi Vương Giai Giai còn nhỏ thì hai người bọn họ đã quen nhau rồi.

Lý Chí Minh nhìn Vương Giai Giai lại nhìn Lý Dương bên cạnh cô ta, quay người đi về phía bọn họ.

Bạch Triển Đào, Tô Hữu Bằng, còn có hai cô gái cũng vội vàng đứng dậy, tiếp đó Lý Dương và Vương Giai Giai cũng đứng lên.

-Lý tổng!

Bạch Triển Đào vội nhỏ giọng chào hỏi, Lý Chí Minh là tổng giám đốc doanh nghiệp quốc hữu, trước mặt Lý Chí Minh, bọn họ không dám trực tiếp gọi Lý Thiếu.

-Lý tổng, xin chào ông!

Tô Hữu Bằng cũng cung kính chào hỏi, chỉ có cô gái mặc áo vàng, trước mặt Lý Chí Minh có chút căng thẳng.

-Đây chắc là Bạch công tử và Tô công tử rồi, xin chào!

Lý Chí Minh thân thiện gật đầu, nét mặt Bạch Triển Đào lộ vẻ kích động, đối với hắn mà nói việc Lý Chí Minh còn nhớ mình là một việc vô cùng vinh hạnh.

Lý Chí Minh mỉm cười, sau khi nói chuyện với bọn họ xong thì quay người lại, đứng trước mặt Vương Giai Giai.

-Giai Giai, em đến Thượng Hải khi nào vậy, sao lại có mặt ở đây?

- Anh Chí Minh, em đến Thượng Hải khi nào, anh thông minh như vậy nhất định sẽ đoán ra mà, đúng không?

Vương Giai Giai mỉm cười, thuận tay kéo tay của Lý Dương, điệu bộ thân mật của hai người, khiến người ta vừa nhìn đã biết họ là tình nhân, mà còn là một đôi tình nhân rất ân ái.

Hoa Khiến Thiên, Bạch Triển Đào đều ngẩn người ra, rất nhiều người xung quanh cũng tròn xoe mắt.

Lý Chí Minh quen biết với bạn gái của tên thương gia đồ cổ này?

Hơn nữa nghe giọng điệu của bọn họ, hình như là quen biết lâu rồi, quan hệ còn rất tốt, Lý Chí Minh là quý tử của thị trưởng, vậy bạn gái của tên thương gia đồ cổ này lại có thân phận gì?

Bọn họ không ngốc đến mức cho rằng người khiến Lý Chí Minh cố ý dừng lại, không để tâm đến nhiều người chung quanh mà đến chào hỏi, chỉ là một cô gái bình thường.

Lúc này nhiều người có chút ngơ ngác, kể cả cô gái áo vàng và Từ Thi Vận.

Mắt của Lý Chí Minh cũng mở rất to, nhìn Vương Giai Giai, lại nhìn Lý Dương.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng trở lại bình thường, lại nở nụ cười, đồng thời chủ động giơ tay ra, vui vẻ nói:

-Ông Lý, đã nghe danh từ lâu, không ngờ có thể gặp được ông ở đây, hân hạnh, hân hạnh!

Lý Chí Minh không ngốc, những người xuất thân từ gia tộc chính trị như bọn họ không có người nào là kẻ ngốc.

Quan hệ của Vương Giai Giai và Lý Dương, người bình thường không biết nhưng những người ở tầng lớp thượng lưu không ai là không biết, gần đây Ngọc tỷ truyền quốc được triển lãm ở Thượng Hải, Vương Giai Giai và Lý Dương lại thân mật như vậy, nếu hắn lại không đoán ra được thân phận của Lý Dương thì dứt khoát từ chức về nhà cho rồi.

Cao Cường đột nhiên hơi choáng váng, xém chút là không đứng vững được.

Hoa Khiến Thiên, Bạch Triển Đào bọn họ đều há hốc mồm, có ít nhất hơn phân nửa người trong đại sảnh giống như bọn họ vậy.

Bọn họ nhìn thấy cái gì, lại nghe thấy điều gì rồi?

Khi Lý Chí Minh bước vào đều không bắt tay với Hoa Khiến Thiên, Bạch Triển Đào và Tô Hữu Bằng, nhưng trước mặt tên thương gia đồ cổ này, Lý Chí Minh lại chủ động giơ tay ra.

Hơn nữa hắn ta còn nói những câu như ngưỡng mộ đã lâu, hân hạnh.

Đối với nhiều tên nhà giàu mà nói, có thể để cho Lý Chí Minh nhớ tên mình là một việc rất hãnh diện rồi, có thể khiến cho Lý Chí Minh chủ động khách khí như thế này là chuyện mà bọn họ không bao giờ dám nghĩ tới.

-Chào anh Chí Minh, rất vui được quen biết anh!

Lý Dương cũng giơ tay ra, bắt lấy tay của Lý Chí Minh, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Lý Chí Minh, nhưng đã biết được thân phận của hắn ta, khi Lý Chí Minh vừa bước vào thì Vương Giai Giai đã nói với hắn rồi.

-Hơ!

Nhiều người hít vào một hơi, còn có vài người vẫn đang choáng váng.

Lý Chí Minh chủ động giơ tay ra với tên thương gia đồ cổ này, tên thương gia này lại còn thoải mái đón nhận như vậy, khiến cho bọn họ có một cảm giác mơ hồ, không thực tế.

Đặc biệt là Cao Cường, hắn thậm chí còn nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ hay không.

Mọi người đều là tầng lớp thượng lưu, nhưng giữa bọn họ với nhau vẫn có sự khác biệt, người như Lý Chí Minh là người địa vị cao ngất ngưởng, mãi mãi không thể động chạm tới.

Một người như thế lại có thể cười nói với một tên thương gia đồ cổ, nói chuyện một cách rất bình đẳng, không chỉ có Cao Cường bị choáng mà Hoa Khiến Thiên lúc này cũng ngẩn cả người ra rồi.

-Đừng đứng mãi thế, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!

Lý Chí Minh quay đầu lại nhìn, liền kéo ghế ngồi xuống, Vương Giai Giai và Lý Dương cùng gật đầu, đa số người ở bàn cũng ngồi xuống theo.

Bạch Triển Đào lại rất lúng túng đứng ở đó, cái bàn này vốn dĩ đã chật rồi, Lý Chí Minh ngồi xuống, mọi người cũng ngồi nên hắn không còn chỗ.

Bây giờ hắn ngồi cũng không phải mà bỏ đi cũng không phải.

Hoa Khiến Thiên cũng rất ngượng, hắn vốn dĩ muốn dẫn Lý Chí Minh đến bàn của mình, bây giờ Lý Chí Minh dừng lại, hắn cũng muốn ở lại nhưng bàn rõ ràng là không còn chỗ.

Mấy người đang ngồi cũng không thể nhường chỗ cho hắn.

-Hoa công tử, ngại quá, làm trễ nãi buổi đấu giá của các vị, có thể tiếp tục được rồi!

Hoa Khiến Thiên đang do dự, Lý Chí Minh lại quay đầu nói với hắn một câu, Hoa Khiến Thiên vội gật đầu, bước nhanh đến trước chỗ ngồi của mình, hắn hiểu rõ hôm nay không có cơ hội để “trau dồi tình cảm” với Lý Chí Minh rồi.

Bạch Triển Đào cùng Lý Chí Minh đi đến chỗ của bọn họ ở bên kia, tiếp tục đứng một mình ở đây, chỉ khiến cho hắn càng thêm khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.