[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 926 : Thân ảnh quen thuộc (1)




- Lý, Lý tiên sinh. ....

Người đàn ông đó có chút bối rối, hai tay giơ lên, mất tự nhiên nắm tay, sắc mặt còn có chút đỏ lên, đồng thời còn rất kích động.

Ông chủ Lưu kinh ngạc nhìn hắn, người này tên là Hạ Kế Hải, bốn mươi sáu tuổi, tuổi không lớn, nhưng là người có tư chất trong lĩnh vực giám định đồ cổ, quan hệ của hắn không tồi, bình thường không ít người muốn hắn giúp xem xét bảo bối. Có rất nhiều người mua đồ không tốt, đều là tìm hạ kế hải. nhưng thái độ của hắn thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, bình thường Hạ Kế Hải rất thoải mái, nhìn hắn vừa rồi sau khi vào cửa là biết.

- Lão Hạ, anh làm sao vậy?

Hạ Kế Hải còn đang sững sờ, ông chủ Lưu không biết ra sao, chỉ có thể gọi hắn một tiếng, lúc này Hạ Kế Hải con lạ hơn so với bình hồ lô kia.

Hạ Kế Hải đột nhiên tỉnh người, lập tức lắc đầu, lại cung kính nói với Lý Dương:

- Lý tiên sinh, cậu đến nơi đây khi nào?

- Anh biết tôi?

Lý Dương hơi kinh ngạc, người này hắn thấy rất xa lạ.

Hạ Kế Hải gật gật đầu, nói :

- Lần trước cậu ở đây xem xét cổ ngọc, tôi đã thấy cậu một lần!

Lần trước xem xét cổ ngọc, hiện trường không ít người, người nhiều như vậy, sự chú ý của Lý Dương lại đang đặt vào ngọc, hiện trường có bao nhiêu người chỉ e hắn đều không quen, lại càng không cần phải nói đến nhớ được.

Người này gặp hắn rồi, cũng là có thể.

- Lão Hạ, rốt cuộc sao lại thế này, tôi càng ngày càng không hiểu?

Ông chủ Lưu lại kêu một tiếng, lần này thanh âm không nhỏ, hắn thật sự không hiểu, trong mắt hắn Lý Dương chỉ là thanh niên có tiền, có thể khiến Hạ Kế Hải thấy Lý Dương, mà có thái độ như đối đãi tiền bối vậy, hắn cũng không rõ.

Cuối cùng Hạ Kế Hải tỉnh hồn lại, lại nghĩ tới vấn đề của ông chủ Lưu, nhẹ giọng hỏi:

- Ông chủ Lưu, ông … ông không biết Lý tiên sinh là ai?

- Ông chủ Lý là người phương bắc, cũng là người kinh doanh đồ cổ mà?

Ông chủ Lưu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói, lúc này hắn coi như tiếp tục ngu ngốc, cũng hiểu được người trẻ tuổi này không đơn giản, nhưng rốt cuộc là như thế nào, hắn còn không rõ, hắn chỉ biết là Lý Dương họ Lý, cũng không biết tên đầy đủ của Lý Dương.

- Kinh doanh đồ cổ ?

Hạ Kế Hải hơi sửng sờ, bất đắc dĩ cúi đầu, tiếp tục nói:

- Lý tiên sinh không chỉ có kinh doanh đồ cổ đơn giản như vậy, cậu ta là thiên tài ngàn năm khó có được trong giới sưu tầm chúng ta, trên tay cậu ta có Ngọc tỷ truyền quốc, Trạm Lô thần kiếm … ở đại hội giám định quốc tế tại Canada, đã làm chúng ta tăng không ít thể diện!

- Ngọc tỷ truyền quốc, Trạm Lô thần kiếm?

Nghe hai cái danh từ này, ông chủ Lưu sửng sốt, câu nói kế tiếp với hắn mà nói không quan trọng.

Người trong giới sưu tầm, hiện tại không ai không biết chuyện tại Toronto, đây chính là đại sự trong giới sưu tầm đồ cổ, chuyện Lý Dương nổi danh ở đại hội thế giới tự nhiên đều biết rất rõ ràng.

Ngọc tỷ truyền quốc, kiếm Trạm Lô, còn có bát Trường Sinh thần kỳ kia, hiện tại đều là của Lý Dương.

- Cậu … cậu chính là Lý Dương?

Ông chủ Lưu có chút lắp bắp, hỏi một câu, hỏi xong sau chính hắn liền hối hận, câu hỏi này thật sự rất ngốc.

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, thân phận thật không có gì cần phải che dấu.

- Thật là cậu, sao cậu không nói sớm đây?

Ông chủ Lưu đứng lên, còn hưng phấn hơn Hạ Kế Hải vừa rồi, hơn một năm nay, danh tiếng Lý Dương càng lúc càng lớn, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng đã thành danh và là chuyên gia hàng đầu.

Đặc biệt là trong đại hội quốc tế giám định bảo bối lần này, càng khiến nhiều là người nhớ hắn.

- Lão Lưu, cái bình này là sao?

Cuối cùng Hạ Kế Hải nhớ ra mục đích mình tới, sau khi ngồi xuống, chỉ vào cái bình rồi hỏi ông chủ Lưu một câu.

- Cái bình này …

Ông chủ Lưu thoáng ngẩn ra, lập tức nở nụ cười:

- Bây giờ tôi đã tin, bình này nhất định là thời Đạo Quang, Lý tiên sinh, cái bình này cùng số hàng kia, cậu đưa thêm hai mươi vạn, tôi lập tức cho cậu!

Ông chủ Lưu cũng phản ứng được, hắn là người thông minh, thân phận biết Lý Dương rồi, không còn hoài nghi nữa.

Những người khác có thể là hắn không tin, nhưng Hạ Kế Hải tuyệt đối không thể lừa hắn, Hạ Kế Hải là bạn tốt của hắn, đừng nói cái bình như vậy, chính là bảo bối giá trị trên trăm vạn cũng giúp hắn xem qua, chưa từng xảy ra vấn đề.

Hắn cũng biết chuyện Lý Dương đã tới xem đồ cổ Vân Châu, Hạ Kế Hải là chuyên gia giám định đồ cổ Vân Châu, quả thật đã thấy Lý Dương tận mắt.

Bất kỳ một người nào từng gặp Lý Dương, chỉ sợ đều cũng có ấn tượng rất sâu, người còn trẻ như vậy, trình độ lại cao như vậy, cả nước chỉ có một.

Ông chủ Lưu hài lòng, Hạ Kế Hải lại không hiểu.

Khi Hạ Kế Hải hỏi ra, cuối cùng ông chủ Lưu đã giải thích toàn bộ câu chuyện. Cầm bình hồ lô, nhìn thấy trên dưới không một chút dấu đồ sứ làm giả thời Dân Quốc, ánh mắt Hạ Kế Hải cũng trừng lớn, hắn thực hồ nghi nhìn lên Lý Dương, hắn cũng hoài nghi, có phải Lý Dương dùng phép thuật hay không, biến một món đồ Dân Quốc thành đồ sứ Đạo Quang quan.

- Đúng rồi, Lý tiên sinh, thế này là sao, cậu mới sờ vào một chút, một món đồ làm giả thời Dân Quốc làm sao lại biến thành đồ sứ trong cung thời Đạo Quang?

Ông chủ Lưu trừng mắt, lại hỏi, đây là câu hỏi hắn vừa rồi đã muốn hỏi, kết quả Hạ Kế Hải đi vào, để cho hắn chưa thể hỏi được.

Lý Dương cười cười, chậm rãi nói:

- Tôi mới nói, món đồ sứ này bị người ta làm gì đó!

Dừng một chút, Lý Dương nói tiếp:

- Đầu thập niên 90, Hà Nam có một thương nhân đồ cổ, tên là Hoàng Tứ Hải, anh ta thường xuyên xuống nông thôn thu đồ cổ, nhưng khi đó việc buôn bán của anh ta chỉ là quy mô nhỏ, tài chính thiếu thốn, có nhiều thứ thấy tốt lại không mua được, rất buồn rầu!

Ánh mắt của ông chủ Lưu và Hạ Kế Hải đều chậm rãi trừng lớn, hai người đều không nói gì, bọn họ đều hiểu được, Lý Dương nói chuyện này khẳng định có quan hệ cùng bình hồ lô trước mắt này.

Nhìn thấy hai người như vậy, Lý Dương lại cười, tiếp tục nói:

- Hoàng Tứ Hải là một người rất thông minh, khi anh ta đi học, thích nhất chính là hoá học, vì thế anh ta liền nghĩ tới một cách!

- Cách gì?

Ông chủ Lưu nhịn không được hỏi một câu, sau khi hỏi xong lại cúi đầu.

Khi người khác nói chuyện, thực kiêng kị chuyện nói leo, hắn nghe như nhập thần, không tự chủ được mà hỏi, sau khi hỏi xong liền hối hận.

Lý Dương cũng không có để ý, cười nói:

- Hắn nhờ người, làm thành ấn, giống với chữ trên bình này, hắn lại tìm ra một chất, có thể bôi lên trên lớp men trên đồ sứ, khiến men của đồ sứ biến thành thô khó coi, mượn cách này, sau này gặp được đồ sứ vừa ý, tạm thời không mua được, lặng lẽ giở trò, sau này lại đến thu mua!

Lý Dương nói xong, mỉm cười xem mặt ông chủ Lưu và Hạ Kế Hải.

Ông chủ Lưu dường như hiểu, lập tức nói:

- Tôi hiểu rồi, anh ta sửa đề khoản, lại sửa men đồ sứ, làm mọi người tưởng lầm là chế phẩm, cứ như vậy cho dù có những người khác thấy, nhìn thấy n đồ sứhư vậy, cũng sẽ không mua!

Lý Dương khẽ cười một tiếng, nói :

- Đúng vậy, đó là mục đích của anh ta, chờ anh ta đi rồi, cũng có mặt người khác đến xem bảo bối, nhưng vừa thấy đồ vật này, cho dù có đẹp nữa cũng sẽ không mua!

Đầu thập niên 90, sưu tầm mới manh nha, khi đó cũng không giống như hiện tại, khi đó người mua đồ cổ, chỉ lấy tinh phẩm.

Đừng nói mấy thứ này là chế phẩm Dân Quốc, ngay cả chế phẩm hậu kỳ nhà Thanh, cũng có rất ít người muốn mua.

Khi đó, cái gọi là chế phẩm thời Dân Quốc, không thể được như đồ của Trấn Cảnh Đức bây giờ, với người sưu tầm khi đó mà nói, Dân Quốc chính là đồ hiện đại.

- Gian thương, thật sự là gian thương!

Hạ Kế Hải nhịn không được cảm thán nói, gian lận đem thứ tốt biến thành đồ chế phẩm Dân Quốc, đoạn tuyệt người ta, dùng chiêu để mua, khi mình đi mua, bởi vì rất nhiều người cũng không mua, giá tiền chắc chắn rẻ đi, chủ ý này thật sự rất tuyệt! .

Nhưng muốn làm được điều này cũng không dễ dàng, riêng chuyện chế tạo hại cái kia cũng rất khó khăn, lại càng không cần phải nói giở trò truớc mắt chủ nhân món đồ.

Hai điểm thay đổi, quả thật đều có vấn đề, chính là cần phải có thời gian, khắc lên đồ cổ, dù sao cũng là ấn, không thể thật sự giống như thật, cần ít nhất thời gian một ngày mới khô. Hoàng Tứ Hải giở trò xong, cũng nói giá với chủ nhân, chờ hai ngày nữa sẽ đến, để cho bọn họ cẩn thận cất giữ.

Bởi vì biết vật phẩm quý, chủ nhân phần lớn sẽ khóa lại, đủ thời gian cho hắn.

Còn rất nhiều người không coi trọng bảo bối nhà mình, bình thường căn bản không để ý, chẳsẽ không thấy được, đều không biết bảo bối nhà mình đã phát sinh biến hóa.

Đến hai ngày sau, Hoàng Tứ Hải nhất định là sẽ không xuất hiện, hắn đang đợi, đợi đến đúng lúc, khi đó, có thể dùng giá cực thấp mua được bảo bối này, mua hời hết thứ này đến thứ khác.

Dùng phương pháp này, thật đúng là để cho hắn mua rẻ được không ít bảo bối, đáng tiếc Hoàng Tứ Hải không thể lừa dối mãi, cuối cùng trò của hắn bị người ta phát hiện .

Người phát hiện hắn dùng những thủ đoạn này chính là Hà lão, Hà lão lên lớp Hoàng Tứ Hải một bài, sau này Hoàng Tứ Hải cũng không dám làm như vậy nữa, hai cách này cũng bị hắn hủy.

Nhưng hắn đã dùng phương pháp kia nhiều năm, thời gian dài như vậy, đồ bị hắn đã làm thành giả nhiều lắm, có nhiều thứ không thể mua trở về, hoặc là do chủ nhân chuyển nhà chẳng hạn, dần dần liền truyền lưu lại.

Từ khi đồ chế phẩm Dân Quốc biến thành đồ “nóng”, mấy thứ này lại bắt đầu chảy vào thị trường, vài năm trước Hà lão thấy một món đồ, đặc biệt giảng cho Lý Dương chuyện này, cho nên Lý Dương mới biết được.

Hôm nay, Lý Dương cũng gặp phải đồ sứ như vậy, cùng cái mà Hà lão nói thật đúng là giống nhau như đúc.

Hoàng Tứ Hải này, làm đồ thành giả quả thật không tệ, đã hai mươi năm, con dấu giả không có bất kỳ biến hóa, không dùng cồn, cho dù dùng nước thì cũng rửa không sạch, còn chất men, lại càng giống như đồ sứ Dân Quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.