Tất cả các vị chuyên gia phía dưới đều nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại, nhưng không nói lời nào..
Cây đao này cũng không phải là một tác phẩm nghệ thuật có thể tùy tiện mua trên đường, cũng không thể là một đạo cụ không mấy quan trọng khi đóng phim. Đây đích thị là một bảo bối thực sự, hơn nữa đối với mỗi quốc gia mà nói, còn là một thần khí lừng lẫy tiếng tăm.
Đấu kiếm một lần, đều không sao thì tốt, vì chỉ có một chút hư hại cũng là hư hại không thể cứu vãn lại được.
Đối với đề nghị này của Lý Dương, không hiểu sao người nghe đều cảm thấy đây như là một trò đùa không hơn không kém
Đứng ở phía trên, Lý Dương không nói gì, chỉ tủm tỉm cười rồi nhìn Hắc Điền Tiểu Lâm
Trên nét mặt của hắn ta có chút do dự, nếu chỉ là một thanh kiếm bình thường, thì nhất định không có gì phải do dự mà ngay lập tức đồng ý, thế nhưng đây lại là thanh thần kiếm của Trung Quốc, cứ cho là hắn đấu thắng đi, thì cây đao của hắn cũng sẽ bị mẻ một chút, điều đó cũng trở thành tội nhân vạn kiếp.
Trong suy nghĩ của hắn, thanh kiếm Trạm Lư không thể so sánh với thanh Muramasa của hắn được.
Phía dưới, Hoàng lão há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Lý Dương, đến ông ta cũng không thể nghĩ đến rằng cậu ta có thể đưa ra một yêu cầu như vậy.
Chu lão và Liễu lão nhìn nhau, trên mặt họ biểu lộ rõ vẻ lo lắng, chỉ có điều trong lòng họ, mười thanh Muramasa cũng chỉ bằng một thanh Trạm Lô mà thôi, điều mà họ đang nghĩ bây giờ chính là, lỡ như thanh kiếm Trạm Lô chỉ cần có một chút hư hại dù là nhỏ nhất, thì Lý Dương lập tức đã có thể trở thành tội nhân thiên cổ rồi.
Lý Xán, Liễu Tuấn và Vương Giai Giai lúc này cũng đang đứng sững tại chỗ đó.
Một lát sau, trên mặt Lý Xán lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, Vương Giai Giai cũng nở một nụ cười tươi tắn, đáng yêu.
Hai người bọn họ là những người hiểu rõ Lý Dương nhất, Lý Dương nhất định sẽ không làm việc gì mà không chắc chắn, nếu Lý Dương đã nói như vậy, thì chắc chắn đã có quyết tâm rồi. Thanh kiếm Trạm Lô đang ở trong tay của cậu ta, cũng giống như báu vật mà cậu ta vẫn thường quan tâm tới, những lời nói thiếu suy nghĩ, cậu ta sẽ không bao giờ mạo hiểm mà nói ra.
-Trả lời đi, mau trả lời đi.
Trong lòng Lý Xán không nguôi thúc giục, xém chút nữa là hô lên thành tiếng, thanh Muramasa thì giỏi lắm sao, nó mà gặp thần kiếm Trung Quốc ta thì cũng phải chịu lép vế mà thôi.
Tốt nhất là chặt cây đao kia ra làm 2 phần thôi, chỉ như vậy mới có thể trút hết giận này được.
Liễu Tuấn mặc dù không hiểu Lý Dương như hai người kia, nhưng trong lòng đột nhiên cũng khá kiên định, Lý Dương là như vậy, làm bất cứ việc gì, cũng đều có một lòng tin vô tận.
Biệt thự ở Bắc Kinh, nhà Hà Lão Gia.
- Thế nào rồi?
Hà Kiệt vội vàng chạy đến, ngày hôm nay, lẽ ra cũng muốn đến xem trực tiếp, đáng tiếc là đúng lúc đó thì có việc quan trọng phải giải quyết, Lão Gia Tử không cho phép hắn vì việc riêng mà làm ảnh hưởng đến công việc, vì vậy hắn phải đi làm việc kia trước sau đó mới có thể quay về.
- Anh Kiệt, anh quay lại rồi à, a đã bỏ lỡ mất màn hay nhất rồi!
Nhìn thấy Hà Kiêt, Hà San San ngay lập tức cười to một tiếng, Hà Kiệt đúng là đã bỏ lỡ một màn rất hay, lúc Lý Dương thu phục được Tam Tỉnh Khang ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy hả giận, sảng khoái không gì sánh bằng.
- Màn hay nhất cũng diễn xong rồi, tên Lý Dương ngươi thật là, ít ra cũng phải đợi tôi quay về cùng thu phục chứ…
Hà Kiệt vội vàng ngồi xuống, sau khi nghe lại những gì mà San San miêu tả, lập tức đưa ra lời oán hận, chưa kịp dứt lời, đã bị Lão Gia Tử quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn.
- Anh muốn thu phục ai?
- Không có, cháu thu … dọn lại căn phòng!
Hà Kiệt cuống quýt trả lời, khuôn mặt nghiêm túc của Lão Gia Tử bỗng nở lại nụ cười.
- Hắn ở bên kia có thể khống chế được tất cả mọi chuyện chắc? Lại còn đòi trừng trị, tôi thấy anh mấy hôm nay tự do quá rồi đấy, lúc nào, để tôi “thu phục” anh trước!
Lão Gia Tử cười lớn, chậm rãi nói, có thể thấy, lúc này đây ông cảm thấy vô cùng vui vẻ, dùng những lời lẽ nửa như đe dọa Hà Kiệt kia xem ra rất hiếm thấy.
Hà Kiệt cũng phối hợp với ông kêu thảm một tiếng:
- Ông, đừng, cứ coi như cháu chưa nói gì cả, xem ti vi, chúng ta xem ti vi thôi!
Nói đến đó, trong lòng Hà Kiệt lại cảm thấy, ông nội của mình đối với Lý Dương còn tốt hơn cả đối với đứa cháu nội của mình, cứ như thế trong lòng hắn lại bắt đầu có cảm giác ghen tị.
Hà Kiệt không biết rằng, Lão Gia Tử lúc này trong lòng rất hạnh phúc, lấy lại được ngọc ấn truyền quốc theo cách này nên quả thật là quá đỗi vui mừng, giờ đây đang cảm thấy hãnh diện vì có Lý Dương, Hà Kiệt đến đây bỗng dưng gặp trận lôi đình thế này âu cũng là do hắn ta gặp xui mà thôi.
Đang xem ti vi, Hà Kiệt từ từ quay sang hỏi Hà San San, sau khi vừa biết được những gì xảy ra vừa nãy, tim bỗng nhiên đập thình thịch, không khỏi tiếc nuối, không ngờ được mình đã bỏ lỡ một chuyện hay và phấn khích đến như vậy.
Cũng may là có thể ghi lại chương trình vừa phát sóng, nên chốc nữa hắn vẫn có thể xem lại chương trình này một lần nữa.
- Chém, chém, đem yêu đao kia chém thành 8 mảnh cho ta.
Xem hết chương trình ti vi, sau khi biết hết được sự việc vừa xảy ra, Hà Kiệt ngay lập tức hét to lên một tiếng, còn vẫy vẫy tay, nếu như khi ấy hắn trực tiếp ở đó, không biết hắn có túm lấy thanh kiếm Trạm Lô đi chém cái tên người Nhật Bản kia không nữa.
Trong khi Hà Kiệt đang hét lớn, thì Trịnh Khải Đạt cũng cùng lúc kêu lên
Bọn họ đều biết tính cách của Lý Dương, nếu như Lý Dương nói như vậy, thì hắn nhất định có lí do, việc lần này ai cũng nghĩ rằng Lý Dương đã dạy cho những tên người Nhật kia 1 bài học nhớ đời.
Trên inte, sự việc này ngày càng được lan truyền rộng rãi.
Cây đao Nhật Bản dám đứng ra khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất kiếm, điều này khiền hầu hết mọi người đều không thể nào chịu nổi, việc Lý Dương đưa ra lời đề nghị đấu kiếm để xem vũ khí của ai sắc bén hơn, những người trẻ tuổi trên mạng đều nhiệt liệt cổ vũ bằng cả hai tay.
Những người trên mạng đều không hiểu rõ về hai thứ vũ khí này, nhưng đối với bảo vật của đất nước mình lại luôn tin tưởng một cách mù quáng.
Lần này, Trạm Lô và thiên hạ đệ nhất kiếm đã trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên inte, đứng tiếp sau đó là Murasama
Những gì diễn ra ở trường quay khiến Hắc Điền Tiểu Lâm vẫn còn có chút phân vân, hai hàng lông mày của Thanh Mộc Vị Ương từ từ nhíu lại vào nhau.
Tam Tỉnh Khang thật lòng không muốn Hắc Điền Tiểu Lâm chấp thuận yêu cầu, tốt hơn hết là cứ để cho thanh kiếm Trạm Lô của Lý Dương bị chẻ hỏng còn, như vậy vừa giữ lại được chút thể diện, vừa khiến hắn có thể hả giận
Tam Tỉnh Kết Y thì càng không cần phải nói đến cũng biết trong lòng hắn đang thầm nguyền rủa Lý Dương đến mức nào.
- Ba, bác Lương, bác Bá, mọi người nói xem trong hai thứ vũ khí ấy, thứ nào lợi hại hơn?
Khổng Huyên quay đầu sang dãy bên kia dành cho những người đến từ các nước Đông Nam Á, hỏi mấy vị trưởng bối ngồi bên cạnh, Lương lão với Sở lão cùng nhìn, cả hai đều không nói gì.
- Từ danh tiếng của các thanh kiếm mà nói, thì thanh yêu đao Muramasa có nhiều tiếng tăm hơn thanh Trạm Lô một chút. Ở Nhật Bản, tiếng tăm của thanh kiếm Muramasa khá vang dội, nhưng trải qua chiều dài lịch sử, nó lại không sánh bằng thanh Trạm Lô. Hơn nữa thanh Trạm Lô sắc bén thế nào, chúng ta đều đã tận mắt trông thấy rồi, thế nên bây giờ quả thật rất khó để phán đoán xem thanh nào lợi hại hơn thanh nào.
Khổng lão chậm rãi nói một câu, nhưng lại hoàn toàn là 1 lời nhận xét khá chung chung, thanh Muramasa có lịch sử không dài nhưng trong mỗi lần xuất hiện của nó đều khiến cho người khác đều phải cảm thấy kinh ngạc, cho nên cũng không thể xem thường được.
Huống hồ thanh Muramasa thần kì này còn là thanh Muramasa lợi hại nhất còn tồn tại.
Khổng Huyên bĩu môi nói:
- Lịch sử? Lịch sử thì có tác dụng gì chứ? Cái quan trọng ở đây vẫn là tính thực dụng của nó, để cho cháu nhận xét, cháu vẫn cho rằng thanh Muramasa lợi hại hơn.
- Tiểu Huyên!
Lương lão đột nhiên trừng mắt nhìn, Khổng lão cũng lôi cô một chút, nét mặt của của Sở lão cũng bị biến sắc.
Mặc dù bọn họ là người ngoại quốc, nhưng vẫn mang trong người dòng máu của Trung Quốc, hơn nữa lại nghiên cứu về văn hóa cổ nên đối với văn hóa cổ mà nói có tình cảm sâu nặng.
Mức độ hiểu biết của họ về đất nước hiện nay có thể không cao, nhưng lại có lòng trung thành tuyệt đối đối với vật báu quốc gia. Khổng lão đứng ở góc độ trung gian để đánh giá thì có thể hiểu được, còn Khổng Huyên lại trực tiếp đi nói thần khí của Trung Quốc lại không bằng thanh kiếm của Nhật Bản thì thật khó có thể mà chấp nhận cho được.
Trong lòng bọn họ cũng là muốn Lý Dương có thể thắng được Hắc Điền Tiểu Lâm.
- Cháu biết rồi!
Khổng Huyên lè lưỡi, mấy vị trưởng bối cùng trừng mắt nhìn cô ta, khiến cho cô cảm thấy hơi chột dạ. Cô từ nhỏ đến lớn đều sống và lớn lên ở nước ngoài, lại có không ít thành kiến đối với Lý Dương, nên vừa rồi mới nói ra những lời như vậy.
- Các vị nói xem rốt cuộc là kiếm lợi hại hơn hay đao lợi hại hơn?
- Tôi thấy cây đao này của Nhật Bản là tam đại danh đao trên thế giới, hơn nữa cây đao này mới chỉ có mấy trăm năm lịch sử, còn thanh kiếm kia lại là vật có hơn hai nghìn năm lịch sử, làm sao có thể bì được chứ?
Các vị chuyên gia phía dưới đều bắt đầu xì xào tranh luận, lúc đầu bọn họ đều lo bảo vật quốc gia sẽ bị hư hại, nhưng nhìn thấy không khí náo nhiệt như vậy, cũng muốn đưa hai thứ vũ khí này ra so tài một chút.
Đương nhiên là cũng có một số ít người thực sự có tấm lòng quảng đại, thật tâm không muốn cho đao kiếm đấu nhau, bất kì thanh nào bị hư hỏng cũng đều là chuyện không tốt cả, nhỡ không may cả hai thanh đều bị hư hại thì quả thật càng thê thảm hơn.
- Quản lí, đạo diễn lại vừa nói lại tăng lên rồi, tỉ lệ khán giả xem truyền hình từ đầu đến giờ đã tăng lên bốn lần rồi đấy.
Bên phía đài truyền hình, một nhân viên làm việc vội vã chạy đến thông báo với cấp trên, quản lí nghe thấy vậy liền cười lớn đắc chí, tăng gấp bốn lần, giờ vẫn đang tiếp tục tăng nữa. Lần phát sóng trực tiếp này chỉ e rằng sẽ trở thành chương trình truyền hình thành công nhất trong lịch sử của đài truyền hình từ trước tới nay, đến lúc đó, muốn ngừng phát sóng cũng không được nữa rồi.
Bây giờ, vị quản lí này, càng xem càng thấy có hứng thú với Lý Dương. Trong lòng thầm nghĩ Lý Dương chính là phúc tinh của ông ta. Từ khi có sự xuất hiện của hắn, tỉ lệ người coi truyền hình đã không ngừng tăng lên, đấy không phải là phúc tinh thì là cái gì cơ chứ.
- Lý tiên sinh, cậu đùa chẳng lấy gì làm thú vị cả. Hắc Điền tiên sinh là một người rất nghiêm túc đấy.
Lâm Lang bước lên khán đài, cười cười rồi nói, cậu ta đã nhìn thấy sự sắc bén của thanh Trạm Lô, nhưng vừa nãy cũng chứng kiến thấy cây đao Muramasa cũng không phải loại thường, nên có chút lo lắng cho Lý Dương.
Cây Muramasa bị phá hủy thì cũng bị phá rồi, nhưng thanh Trạm Lô cũng có chút bị hư hại, e rằng hắn sẽ đau lòng.
- Lâm tiên sinh, tôi nghĩ đây là cách tỉ thí tốt nhất, cũng là cách có thể tiết kiệm thời gian nhất. Nếu Hắc Điền tiên sinh không muốn, chỉ cần trước mặt mọi người thừa nhận đây là thanh kiếm sắc bén nhất, mạnh hơn cây đao của tiên sinh nhiều, tôi sẽ không theo nữa.
Lý Dương mỉm cười, lắc lắc đầu, Lâm Lang ngẩn người, trên mặt lộ rõ sự chua xót.
Lý Dương đây là thêm dầu vào lửa à, hắn vốn định hạ mình một chút, giờ đoán rằng hạ mình cũng chẳng ích gì, qủa nhiên, Lý Dương vừa dứt lời, nét mặt của Hắc Điền Tiểu Lâm trông không thể nào khó coi hơn được nữa.
- Được, ta đồng ý với ngươi, ta chọn cách đấu kiếm