[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 810 : Ngọc tỷ thật giả (3)




- Không cần đổi, cứ như vậy đi

Lý Dương khoát tay, không muốn thay đổi chỗ ngồi thêm rắc rối làm gì, bị các chuyên gia đánh giá không hay lại còn tưởng sợ người Nhật Bản này, Lý Dương không muốn bị hiểu lầm như thế.

- Tốt lắm, tôi ngồi ở chỗ này. Anh cần gì cứ nói trực tiếp với tôi.

Lâm Bá Văn đứng phía sau Lý Dương, giống như một người hầu cận, nhưng thật ra Lâm Bá Văn tự nguyện đi theo Lý Dương, không có gì bất mãn cả.

Mấy ngày nay hắn thấy được tiềm năng của Lý Dương, muốn quan hệ tốt với Lý Dương, điều đó chỉ có lợi chứ không có hại đối với châu báu Lâm Thị.

Châu báu Lâm Thị là đại bản doanh làm giàu của Lâm gia, tập đoàn Lâm Thị tuy lớn nhưng chiến lược kinh doanh lại không có nhiều thay đổi, theo Lâm Lang kiêm nhiệm vị trí tổng giám đốc châu báu Lâm Thị có thể thấy được điểm đó.

- Chúng ta ngồi xuống đi.

Lý Dương quay đầu lại nhìn và nhẹ giọng nói một câu, đa số các ánh mắt của các chuyên gia đều dừng lại ghế bên cạnh người Nhật Bản.

Trên thế giới có nhiều quốc gia không hài lòng với Trung Quốc, cũng có một số quốc gia đối địch với Trung Quốc nhưng thái độ người Trung Quốc đối với người các quốc gia khác không giống như đối với người Nhật Bản, là thù hận.

Theo dòng thù hận, hận đến tận xương tủy, có thể nói đa số dân Trung Quốc đều cảm xúc này, nói đơn giản là hoài nghi, phức tạp một chút là vì tình cảm quốc gia.

Đặc biệt các vị tiền bối hiểu rõ cảm giác này nhất, đa số họ đều có người thân tham gia kháng chiến chống Nhật nên cảm nhận được nỗi đau và sự mất mát Nhật mang lại.

- Thật xui xẻo.

Bạch Minh thở dài ngồi xuống chỗ của mình, vài vị tiền bối xung quanh mỉm cười, họ đối với người Nhật Bản cũng không thích nhưng không biểu hiện rõ giống Bạch Minh như vậy.

Người vào hội trường càng ngày càng nhiều, mấy người Lý Dương vừa ngồi xong thì đằng xa có một đám đông đi tới, là người Nhật Bản đang tới hội trường.

Tổng cộng có 8 chuyên gia Nhật Bản, nhưng đoàn Nhật Bản có đến hơn 20 người, người đi theo cũng không phải là ít.

Tam Tỉnh Kết Y chăm chú đi theo sau Tam Tỉnh Khang, vừa nhìn thấy Lý Dương hắn giơ giơ cái thùng trên tay lên nhìn Lý Dương khiêu khích.

Trên tay hắn có một cái rương không lớn, màu trắng, rất giống một tủ thuốc.

Nhưng mà lúc này hắn giơ một đồ vật như vậy, giống như một đại biểu chuyên gia Trung Quốc giơ lên, thật là rất xấu hổ.

Ánh mắt Lý Dương đột nhiên ngưng lại, miệng nở nụ cười lặng lẽ.

Lưu Cương cười nhạt, mặt khác không biết trên mặt người tỏ ra phẫn nộ, lại có chút lo lắng nhìn Lý Dương, nhìn Lý Dương bình tĩnh như vậy, mọi người cũng trùng xuống.

Lý Dương là một người trẻ tuổi tạo ra rất nhiều kỳ tích, có lẽ lúc này đây anh vẫn vậy, vẫn tiếp tục tạo kỳ tích.

Thấy chỗ ngồi của mình và Lý Dương gần nhau, Tam Tỉnh Khang và Tam Tỉnh Kết Y đều ngạc nhiên, Tam Tỉnh Kết Y tươi cười, dường như thật hưng phấn nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Lý Dương quay về không để ý những người này, quay sang nói chuyện cùng Hoàng lão.

Hai ngày ở Toronto, chuyện của hắn Hoàng lão cũng đã nghe nói, vận khí của Lý Dương quả thật có chút vô địch, HongKong là thế mà Canada cũng như thế.

Chỉ có điều ông rất thưởng thức thành tích của Lý Dương, đáng tiếc Kỳ Lân Kim Tinh đã được bí mật gửi về nước, không thể chính mắt mình nhìn thấy được.

Ông còn nói với Lý Dương, lần sau Lý Dương mang theo tất cả các bảo bối đến Hồng Kông, ông sẽ trợ giúp Lý Dương tổ chức một buổi triển lãm thần khí quốc bảo.

Kỳ Lân Kim Tinh dù sao cũng là bảo bối, sau khi Lý Dương có được cũng lo lắng việc xuất cảnh gặp trở ngại nên đã bí mật đưa trở về, có đặc công như họ ở đây, đưa về nghiên mực nhỏ này cũng không vấn đề gì.

Thời gian trôi qua thật chậm.

Năm trăm chuyên gia, một ngàn chỗ ngồi không còn chỗ nào trống, rất nhiều người đem theo người nhà hoặc thư ký đi cùng, số lượng những người này chẳng khác số các chuyên gia.

Vừa đúng 9 giờ, người chủ trì bắt đầu khai mạc.

Quá trình hoạt động ở nước ngoài so với trong nước ngắn gọn hơn nhiều, không có lãnh đạo nói chuyện rườm rà, một quan chức chính phủ Canada khai mạc đại hội.

Trong lúc này Lý Dương với thân phận là đại biểu cho chuyên gia Trung Quốc lên bàn chủ tịch, Lý Dương mỉm cười, cha con Tam Tỉnh Khang nhìn với ánh mắt lạnh băng.

9h30’ hoạt động chính thức được bắt đầu.

Lần giám bảo này dựa theo hội nghị của chuyên gia nhất lưu bên Trung Quốc tạo thành, có điều nó cũng có phong cách riêng của mình.

Giám bảo chính là thử thách năng lực phân biệt của mọi người, ngoài việc để người khác đánh giá bảo bối của mình cũng cần đánh giá sự thật giả bảo bối của người khác.

Trong hoạt động này ban tổ chức bí mật để một số đại biểu mang đến một số đồ giả để tham gia triển lãm, số đồ giả đó không nhiều lắm chủ yếu là góp cho đủ số lượng.

Nếu số lượng không nhiều, hơn nữa đại hội giám bảo khẳng định lần này có xuất hiện đồ giả, các chuyên gia đều đang rất hứng khởi, xác suất đánh giá sai là rất ít nên không sao cả. Không bằng ở đây có toàn bộ thế giới đồng hành trước mặt, đó mới là điều đáng lo.

Điểm năng đã thêm phần thú vị rồi, đồng thời lần hoạt động này thu hút nhiều người ở nhiều nơi có trình độ khác nhau về tham dự.

Ở chính giữa có bày bàn chủ tịch sáng ngời, bên cạnh có bốn màn hình lớn, trên màn hình lớn sẽ hiện lên các bảo bối được triển lãm, mỗi lẫn triển lãm đưa lên ít nhất là một, nhiều nhất là mười.

Ngoại trừ một số người ở ngoài, bảo bối mang đến triển lãm đều nhiều, như vậy tốc độ giám bảo sẽ nhanh hơn, dù sao bảo bối thì nhiều mà thời gian chỉ có năm ngày.

Người chủ trì tuyên bố giám bảo chính thức được bắt đầu, Lâm Lang đưa bảo bối đầu tiên ra.

Canada là chủ nhà, bảo bối đầu tiên được mang ra là của họ cũng không có gì đáng trách cả.

Lâm Lang là thành viên ban tổ chức, thời điểm anh đứng trên đài thì toàn hội trường vỗ tay nhiệt liệt.

Bàn để triển lãm hình tròn, có bố trí đèn để mọi người xung quanh thấy rõ bảo bối trên bàn, màn hình lớn để trên cao nên người xem cũng dễ dàng quan sát.

- Là người được mang bảo bối đầu tiên ra cho quý vị thưởng thức, tôi rất vinh dự và hồi hộp.

Lâm Lang vừa mở cái rương vừa nói, âm thanh truyền rõ khắp hội trường.

- Tôi có thể cam đoan, bảo bối này là thật, không phải cố ý đưa đồ giả vào.

Lâm Lang nói xong cầm trên tay một bình sứ không nhỏ, từ từ đặt lên bàn triển lãm.

Các chuyên gia trong hội trường đều nở nụ cười, nhưng tất cả đều chợt ngừng lại, dường như ai cũng kinh ngạc, ai cũng bị thu hút bởi bảo bối mà Lâm Lang vừa đưa ra.

- Đây là bình Nguyên Thanh Hoa Tứ Yêu Đồ, mời các vị đánh giá.

Lâm Lang chìa tay hướng về bảo bối và nói một cách rất tự tin, thân là chủ nhà cũng không thể đưa ra một bảo bối kém được, nguyên thanh hoa này rất thích hợp.

Chỉ có điều trong lòng Lâm Lang có chút tiếc nuối, nếu có thể có được Trường Sinh Bát của Lý Dương, đem Trường Sinh Bát ra trong buổi hôm nay chắc chắn sẽ khiến mọi người còn ngạc nhiên hơn.

Đáng tiếc Lý Dương lại không bán, Lâm Lang chỉ có thể đưa vật quý giá, chưa từng cho bên ngoài chiêm ngưỡng.

Lâm Lang đứng ở đó mỉm cười, trong hội trường các chuyên gia đang xôn xao bàn tán, giám bảo lần này chính là thử thách năng lực phân biệt, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy, không thể bắt đầu như vậy càng khó khăn để đánh giá hơn.

Tuy nhiên, là đại biểu chuyên gia, không khó khăn không được, như vậy mới có thể so sánh được trình độ cao thấp.

- Đúng vậy, Nguyên Thanh Hoa. Lâm Lang có Tứ Yêu Đồ khi nào?

- Nhất phương đỉnh mười viên, bảo bối này của Lâm Lang quả là vật báu vô giá.

- Nguyên Thanh Hoa lớn như vậy chưa từng xuất hiện bao giờ, Lâm Lang làm thế nào lại có được.

Các đại biểu chuyên gia Trung Quốc nhỏ to bàn tán, thán phục và rất hài lòng.

Bảo bối thứ nhất chính là Nguyên Thanh Hoa, cho dù nói thế nào thì bảo bối này cũng có xuất xứ từ Trung Quốc. Một Nguyên Thanh Hoa tinh xảo như vậy, lại là bình lớn, chắc chắn sẽ hơn nhiều bảo bối khác, khẳng định bảo bối này sẽ lọt vào tốp 10, điều này khiến đại biểu Trung Quốc cảm thấy tự hào.

Các đại biểu quốc gia khác cùng to nhỏ bàn tán, đồ sứ Trung Quốc quả nhiên uyên thâm, cho dù có rất nhiều chuyên gia nước ngoài nghiên cứu về đồ cổ Trung Quốc nhưng khi vừa thấy đều có chung nhận xét đây là kiện thực mở cửa Nguyên Thanh Hoa.

- Lý Dương, Tứ Yêu Đồ là cái gì?

Vương Giai Giai kéo Lý Dương hỏi nhỏ một câu, Nguyên Thanh Hoa này cô thấy rất đẹp, nhưng cô lại không hiểu gì về hoa văn trên nó.

Trên màn hình đã hiển thị nhiều mặt của bảo bối.

Lý Dương nhìn chằm chằm vào màn hình, nói nhỏ đủ để Vương Giai Giai nghe thấy:

- Tứ Yêu Đồ có nghĩa là bức tranh của Yêu Lan Vương Hi, Yêu Cúc Đào Yên Minh, Yêu Liên Chu Đôn Di, Yêu Mai Lâm Hòa Tĩnh. Loại này rất ít gặp, bảo tàng Hồ Bắc chỉ có Nguyên Thanh Hoa Tứ Yêu Đồ loại nhỏ, loại bình này lại có thêm 2 tay bình, nó lạ lớn nên giá trị còn cao hơn.

Nói xong Lý Dương cũng chăm chú chiêm ngưỡng, loại bình này thật hiếm gặp.

Nguyên Thanh Hoa vốn đã ít, một bình nguyên vẹn như thế này lại hiếm thấy, cũng có thể nói là vật độc nhất vô nhị.

- Cái này và Cẩm Hương Đình thì cái nào tốt hơn?

Vương Giai Giai mở to mắt nhìn màn hình lớn xuất hiện đồ sứ xinh đẹp lại hỏi nhỏ Lý Dương.

- Đều là Nguyên Thanh Hoa, nhưng bảo bối này so với Cẩm Hương Đình thì có giá cao hơn nhiều, nếu đem bán đấu giá sẽ lập kỷ lục mới.

Vương Giai Giai gật đầu, cô đã hiểu, giá trị của đồ vật này so với Cẩm Hương Đình còn lớn hơn nhiều, bảo bối này thấp nhất cũng trên trăm triệu nhân dân tệ.

Bảo bối thứ nhất được bày ra thật vô cùng quý giá, không khí hội trường sôi nổi hẳn lên, tinh thần các chuyên gia cũng đều rất hưng phấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.