[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 718 : Triển lãm đồ cổ nhỏ (2)




Khi Lý Dương đoán ra thì Lưu Cương đã vạch tấm vải ra, lập twucs hiện ra 1 thứ ánh sáng, 2 cây nến mộc đăng xoay tròn, xung quan mọi người lập tức xuất hiện ảo ảnh, ảo ảnh không ngừng chuyển động, làm cho mọi người có cảm giác như đang ở trong cõi hư không vậy.

- Đây là Nguyệt cảnh đăng.

Lần này lên tiếng là Đường tổng Vinh Bảo Trai, trong lời nói còn có chút chua xót.

Chính là đồ của ông, nó bị tên chuyên gia đáng ghét của ông đem bán mất, nếu không bây giờ nó vẫn nằm ở quang Vinh Bảo trai rồi.

Mấy người ở cạnh Đường tổng cũng có chút giật mình, không hề có chút lạ lẫm gì với ngữ khí của ông ta nữa.

Mọi người đều biết nguyệt quang đăng là món đồ Lý Dương kiếm được ở Quang vinh bao trai, món đồ này cũng đã làm tăng ko ít danh tiếng của Lý Dương, để mọi người biết Lý Dương ko chỉ giỏi trong giới ngọc thạch, mà các phương diện khác cũng rất giỏi.

- Những thứ này đều là ảo giác sao?

Lại có người lên tiếng, Hà San San đang gơ tay lên, ngơ ngác nhìn xung quang mình, cô về muộn, những ngày gần đây Hà lão lại ko đem món đồ này ra, đây là lần đầu cô nhìn thấy món đồ thần kì này.

- hình như vậy, có thể làm giả giống thật như thế này thật là ko dễ chút nào.

1 người thanh niên bên cạnh Hà San San cũng đang mở to mắt, nói theo 1 câu, đây là em họ Hà kiệt, là con trai của Hà Chấn Đông, hiện đang học đại học.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Hà San San, Lưu Cương mỉm cười, từ từ lùi lại vài bước.

- Mọi người có thể lại gần xem, cứ xem từ từ, đây là món đồ tôi và Lý ca mưa lại được từ Quang Vinh bảo trai, còn vể sự thần kì của nó tôi không cần nói nữa rồi.

Lưu Cương nhẹ giọng nói, tiếng không lớn, nhưng ai cũng nghe rất rõ, Đường tổng nghe thấy vậy, không tránh khỏi giật mình.

Lưu Cương vùa nói có thể đến gần, nhưng mọi nguwoif cũng ko như ong vỡ tổ chạy lại xem, các vị chuyên gia lần lượt lại, sau cùng là Hoàng viện trưởng, Tần lão, và nhóm Phương lão đều lên trước, rồi đến Lương lão, Lý lão cũng lên cùng.

Hoàng lão đến từ hồng kong vẫn ngồi ở 1 chỗ, chỉ cần Hoàng viện trưởng đã lên thì ông tuyệt đối sẽ không lên góp vui.

- Dương Dương, đây thật sự là Đèn sao?

Lý thành ngồi rất gần lý Dương, nhìn cảnh tượng xung quanh không nhịn được liền hỏi. hắn còn đưa tay ra, muốn bắt lấy 1 con chim nhỏ đang lượn quang hắn, nhưng lại không thể bắt được.

Lý Quân Sơn cũng gật đầu, cảnh trước mắt làm ông giật mình, càng làm cho ông ko ngờ đến là, thứ thần kì này lại là của chính con trai mình.

- Đúng, đây là đèn, cũng là tinh hoa của nghệ thuật thờI cổ đại, đáng tiếc là đã bị thất truyền.

Lý Dương gật gật, nói đến đây trong lòng có chút chua xót.

Tiếp xúc với các món đồ càng tốt, loại cảm giác này trong Lý Dương càng lớn, tinh hoa nghệ thuật cổ đại, thời cổ đại có rất nhiều thứ nghẹ thuật thần kì, thậm chí hiện đại ko thể làm lại được.

Tất cá những mốn đồ này của Lý Dương đều như vậy, ngoại trừ những thứ của Lý Dương, trên thế giới vẫn còn rất nhiều thứ khác. Ví dụ như Thanh Đồng kiếm ở lăng mộ Tần Thủy hoàng, bị ép trong thạch đã 2000 năm, khi được khai quật đã tự hiện nguyên trạng.

Mấy thanh kiếm này, ngoại trừ Trạm Lô, NGư Tràng, tất cả đều ko kém các thanh thần kiếm.

Còn đáng tiếc nữa là Mã Vương dưới mộ đời hán, thi thể vẫn còn trông như còn sống, nếu không phải là khi khai quật có chút sơ xuất, không chừng vẫn còn có thể tiếp tục bảo tồn, kĩ thuật như vậy, hiện đại cũng không làm được.

ở nước ngoài cũng có 1 số, như Kim tự tháp ai Cập, đều là kết tinh của văn minh cổ đại.

Những người bước lên xem đèn càng lúc càng nhiều, rất nhiều nguwoif không tự kiềm chế được sự tò mò, từ từ thưởng thức.

Những người lên xem đèn lại chuyển sang thưởng thức vẻ huyền ảo, có người còn thấy tiếc vì không mang rượu đến. lúc này mà có rượu uống thì thật là tuyệt vời.

Hà Chấn Đông mở to mắt, không ngừng quay nhìn xung quanh, ông ko hay về nhà, lại về thì đi rất vội, sự thần kì như vậy thật sự chưa từng thấy.

Ngoại trừu hà Kiệt, còn lạI tất cả người trong Hà gia đều giống nhau, Hà Kiệt đã từng thấy Nguyệt quang đăng, đã sớm được kiểm nghiệm sự thần kì này.

Khi mọi người đều xem qua, Lưu Cương mói tắt đèn đi, rồi đẩy xe đi ra.

Nguyệt quang đăng trong tay Lý Dương, cũng xem như là món đồ được sưu tầm sớm nhất.

Món đồ này Hoàng viện Trưởng và Đường tổng đều đã nhìn thấy, Tần lão và Phương lão thì là lần đầu. đem món đồ này ra đầu tiên quả thật rất đúng, cứ nhìn các chuyên gia đang thảo luận là biết, tất cả mọi người đều bị chấn động.

Nguyệt quang đăng đã đem lại cho mọi người chấn động không ít, đồng thời càng làm cho mọi người mong đợi hơn.

Những món đồ Lý dương sưu tầm không nhiều, nhưng món nào cũng là tinh phẩm, Nguyệt đăng quang đã vượt qua rất nhiều món sưu tầm của các tiền bối khác.

Hơn 1 phút sau, Lưu Cương lại quay lại, vẫn mang theo 1 chiếc xe đẩy.

Trên xe đẩy đc che bởi 1 tấm vải đỏ, nhưng ko lớn như lần trước, khi đưa xe vào giữa, liền nhanh chóng lật tấm vải.

Bên dưới tấm vải là 2 chiếc bát nhỏ màu hồng, rất đẹp.

- Đây là 1 chiếc bát đời tống Lý ca ngẫu nhiên gặp được ở công trường lưu ly. Theo nghiên cứu nó được tìm thấy trên chiếc thuyền đời Tống bị đắm được phát hiện năm ngoái.

Lưu Cương giới thiệu qua loa, các chuyên gia lại bắt đầu sáng mắt lên.

Chiếc thuyền đươc phát hiện ấy có rất nhiều người biết đến, còn gây xôn xao 1 thời gian, đặc biệt là khi phát hiện ra những món đồ gốm tinh xảo.

Đáng tiếc là đồ sứ trên thuyền đã bị hư hại nhiều, còn nguyên vẹn cũng rất ít, ai cũng không ngờ rằng Lý Dương có được 1 cặp.

- Hà lão, không ngờ rằng Lý Dương còn có những món bảo bối này.

Hoàng viện trưởng quay đầu lại nhìn Hà lão, ngữ điệu có vẻ chua xót, những món như vậy trong cố cung chỉ có 1 món, vậy mà Lý Dương lại có hẳn 1 cặp.

Phía bên kia, cố cung bên Đài Loan Lý Thành Quang cũng đang nhìn Lý Dương và Hà lão, nhìn thấy ánh mắt của ông ta, Lý dương lập tức nhớ lại, nhìn 1 cái là biết ý của ông ta rồi.

Món đồ như vậy mà ngay cả cố cung Bác Kinh Lý Dương cũng không quyên vào, chứ đừng nói là Đài Bắc.

Lý Dương còn có ý định mở bảo tàng tư nhân, các đồ gốm lớn nhỏ sẽ là những món đồ chính trong đó, ko thể nhường cho người khác được.

- nó cũng nhờ vào vận may thôi.

Hà lão cười ha hả gật đầu, Hoàng viện trường hơi ngưng lại, cuối cùng cũng hơi thấy ngượng rồi quay mặt đi.

Đây mà gọi là chút vận may sao? Vậy thì thế nào gọi là vận may lớn, những người như bọn họ còn không bằng đâm đầu vào cây chuối mà chết cho rồi.

- Mọi người có thể lại gần xem, nhưng không được tùy tiện cầm vào.

Lưu Cương lại lên tiếng, Hoàng Viện trưởng và Lý Quán Trường cũng lại gần cẩn thận nghiên cứu.

Con cháu họ hà cũng không hứng thú với món đồ này lắm, bọn họ đều không hiểu đò sứ, lại càng ko biết thưởng thức, ngoại trừ màu sắc đẹp ra, ko có thấy nó khác gì bát ăn bình thường, bọn họ vẫn còn đang đắm chòm trong ánh trăng ban nãy.

Đặc biệt là Hà San San, quyết tâm lát nữa phải quấn lấy Hà lão để được xem lại chiếc đèn kia.

Những chuyên gia thì lại khác, bọn họ rất hứng thú với chiếc bát này, Hoàng viện trưởng quay lại liếc qua Lý dương và hà lão, muốn bọn họ đưa ra quyên góp món đồ này quả thật rất khó.

Hoàng viện trưởng còn quay lại liếc qua Lý Thành Qiuang, nhẹ lắc đầu.

Hắn ko có được, thì chỗ họ Lý kia càng không có được, nói đi nói lại, nếu là nó rơi vào tay ông, ông chắc chắn cũng không đem đi quyên góp.

Thời gain trưng bày 2 chiếc bát cũng không dài, 10 phút sau Lý Dương liền đi ra, nếu ko phải vì món đồ của Lý Dương k nhiều, thời gain buổi chiều lại nhiều thì Lưu Cương e rằng cũng không lưu lại thời gain lâu như vậy.

Lưu Cương vừa đi ra, lập tức lại đẩy 1 chiếc xe khác vào, mọi người đều biết các món đò đều đã được chuẩn bị sẵn để Lưu Cương mang vào.

Lần này xe cũng được che vải đỏ, nhwung ko chỉ có 1 món mà là 2 món.

Lưu Cương từ từ lật tấm vải, lập tức hiện ra TUyên Đức lô màu đồng và bức tranh cuộn tròn, nhìn thấy 2 món này, mặt Lý Dương lại càng trở nên rạng rỡ hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.