[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 716 :  Đại thọ của Hà lão. (6)




Hà Trường Giang đã quay lại, nhìn Hà lão lắc đầu cười khổ, sau buổi tiệc hắn nhất định sẽ bị ăn mắng.

Hôm nay quà của người nhà họ Hà giá trị đều không thấp, nhưng đây đều là chuyện trong nhà, Hà gia có tài lực, cũng không sợ người khác nói gì. Tuy nhiên có người công khai nói ra thì lại khác, giống như đang công khai nghi ngờ vậy.

Không cần biết là người thanh niên này cố ý hay không, e rằng sau vụ này sẽ có kết quả không tốt đẹp gì, tiền đồ của hắn và cha hắn xem như xong rồi.

Hà Trường Giang nhẹ gật đầu, rồi lại nháy mắt với mấy cô gái chỗ Hà San San.

Hà San San lớn tuổi hơn Hà Hoan chút, cũng thông minh hơn, nhìn thấy chú nháy mắt liền biết ý chạy đến cạnh Hà Lão, nói vài câu ngon ngọt liền khiến Hà lão lại cười phá lên, không khí ngột ngạt khi nãy liền lập tức biến mất.

Không khí căng thẳng không còn, nhưng những người chú ý đến Lý Dương vẫn càng lúc càng nhiều, những người không biết thân phận của Lý Dương đều muốn tìm ai đó để dò hỏi.

- Cha, khi nãy có người nói 400 triệu gì, không phải là nói quà của Lý Dương chứ.

Lý Thành ngồi bên dưới vừa cười vừa hỏi, khi nãy chắc chắn là có rất nhiều người nghe thấy, Lý Thành cũng không ngoại lệ.

- Chắc là không phải đâu.

Lý Quân Sơn cũng không dám chắc, ông hiểu Lý Dương hơn Lý Thành, nhưng không phải hiểu hết, tình hình hiện nay của Lý Dương ông thật sự không biết.

Nghe những lời bọn họ nói, Vương Giai Giai mỉm cười, nhẹ nói:

- Chú, bọn họ đang nói đến món quà của Lý Dương, đây là khối Phỉ Thúy cao cấp rất lớn, anh ấy giải ra khi đi Myanmar.

Nghe lời Vương Giai Giai xong, Lý Quân Sơn, Lý Thành đều nhìn nhau, đúng là quà của Lý Dương sao.

- Khối này ban đầu có người trả tới 480 triệu, nhưng Lý Dương không bán, vì muốn mang về làm quà mừng thọ cho Hà lão. Sau đó anh ấy đi Nghiễm Châu, chính là vì muốn mời 1 nhà điêu khắc làm khối này.

Vương Giai Giai tiếp tục nói, nói đến khối thạch này, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác ngọt ngào. Khối ngọc kia cũng không kém, cũng phải vài trăm triệu, nếu làm trang sức, tổng giá trị cũng không thấp hơn Chí Tôn hoàng là bao.

Lý Quân Sơn và Lý Thành đều không nói gì, trong lòng họ lúc này chỉ có sự khiếp sợ.

- Giai Giai, rốt cuộc là chú ấy có bao nhiêu tiền vậy.

Phương Thục Cầm không cầm được hỏi tiếp vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng cô vừa hỏi xong thì sắc mặt của Lý Thành liền thay đổi.

- Thục Cầm, nói linh tinh gì đấy.

Giai Giai là bạn gái của Lý Dương, hơn nữa sẽ nhanh chóng đính hôn, hỏi thăm tình hình tài chính của em trai ngay trước mặt em dâu,thật sự không hay cho lắm.

- Xin lỗi, Giai Giai, chị thật hồ đồ quá.

Phương Thục Cầm lập tức biết mình sai, liền nói 1 câu, cô cũng chỉ vì nhất thời xúc động không nhịn được, cũng không hề có ý gì khác.

- Đại ca, không sao, là người 1 nhà mà.

Vương Giai Giai cười lắc đầu, Vương Toàn Minh thì tỏ vẻ rất thản nhiên, nhà Lý Dương rất hòa thuận, điều này làm cho ông rất yên tâm.

Vương Giai Giai do dự 1 chút rồi nói:

- Anh ấy hiện có bao nhiêu em cũng không biết, e rằng ngay cả chính anh ấy cũng không nắm được. Lý Dương có nói nếu không có việc gì thì sẽ không bán, muốn giữ lại bên mình. Ngoài việc bán đấu giá ở công ty, anh ấy còn mua 1 cửa tiệm đồ cổ ở Bắc Kinh, còn đầu tư ở 1 xưởng khai thách Phỉ Thúy ở Myanmar, nếu đi vào hoạt động 10 năm, ít nhất cũng kiếm được vài tỷ.

Phương Thục Cầm hỏi nàng không trả lời thì cũng không được, nhưng nàng thật sự không biết Lý Dương rốt cuộc có bao nhiêu.

Những gì nàng nói đều là Lý Dương đã từng nói với nàng, nhưng nàng có nói sai 1 chút, xưởng khai thác kia sẽ không chỉ lời là mấy tý thôi.

Nghe xong lời của Vương Giai Giai, người nhà họ Lý đều ngây ra.

Vài tỷ, bọn họ có nghĩ cũng không nghĩ đến con số ấy, Lý Thành hoàn toàn hiểu, Lý Dương không hề để ý gì đến cổ phần trong trường học kia, mấy chỗ làm ăn của hắn đều nhiều hơn so với trường học đó.

Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Vương Toàn Minh cũng có chút kinh ngạc.

Lý Dương cứ như đang ẩn hiện, không biết thì thôi, khi đã biết hết thì ông thật sự cũng có chút giật mình.

Vương Phong mở to 2 mắt, lúc này hắn mới biết hóa ra em rể hắn cũng là cả 1 món lời.

Tiếng của người dẫn chương trình lại vang lên, Vương Toàn Minh nhìn đồng hồ, nói nhỏ với Lý Quân Sơn vài câu liền đứng dậy đi ra ngoài.

Khách đến cũng đã bắt đầu lên chúc thọ, tuy nhiên không phải ai cũng lên được, nếu không 1 ngày hôm nay có lẽ không hết.

Vương Toàn Minh nhất định phải đi, còn có các lãnh đạo khác nữa, ông ra ngoài chính là để cùng đi vơi mấy vị kia, cùng nhau lên chúc.

Hà Chấn Giang và Hà Trường Giang đều đi ra ngoài, những người này đều cần bọn họ tự mình đến tiếp.

Cùng với tiếng của người điều khiển chương trình, khaongr 2, 30 người tiến vào trong, nhìn thấy mấy người đi đầu, vợ chồng Lý Quân Sơn và Lý Thành đều hóa đá tại chỗ, những người này thường hay thấy trên ti vi, bọn họ chưa từng nghĩ có ngày sẽ được tận mắt thấy thế này.

- Giai Giai, em, ba em!

Phương Thục Cầm chỉ vào nhóm người, lắp bắp nói.

Lý Quân Sơn và LÝ Thành cũng nhìn sang, Vương Toàn Minh đúng là đang ở đó, còn đứng lên phía trước nữa.

- Vâng, ba em cũng muốn chúc thọ Hà lão.

Vương Giai Giai rất điềm tĩnh, mỉm cười trả lời.

Mắt Phương Thục Cầm mở to hơn nữa, định hỏi thêm vài câu nhưng thấy thái độ của Giai Giai liền thôi.

- Chị, đây là sự tôn trọng của chính phủ đối với các vị cán bộ lão thành, bọn họ chúc thọ xong sẽ không ở lại dùng cơm, ba em là thị trưởng thành phố nên mới đi cùng bọn họ.

Vương Giai Giai dường như hiểu được nghi hoặc của Thục Cầm liền nhỏ nhẹ trả lờI, Phương Thục Cầm gật đầu, trong lòng cô lúc này chẳng nghĩ ngợi được gì.

Lý Thành cũng vậy, trước đây hắn không hiểu biết nhiều về Hà lão, Lý Quân Sơn biết hơn 1 chút, nhưng tận mắt chứng kiến thì đúng là có chút ngạc nhiên.

- Chị, sau này em và Lý Dương kết hôn, chúng ta đều trở thành thân thích rồi.

Vương Giai Giai lại nói, trên mặt có chút ửng hồng, tuy nhiên lời nói này lại khiến cho người nhà hộ lý lấy lại tinh thần.

Vương Giai Giai nói đúng, bọn họ là thân thích, khi nãy Vương Toàn minh cũng tỏ ra như vậy, đường đường là thị trưởng, mà lai ngồi cùng chỗ với những nguwoif dân thường như bọn họ, điểm này đã chứng minh tất cả.

- Đúng, sau này chúng ta là người 1 nhà rồi.

Lý Quân Sơn gật mạnh đầu, trong lòng rất vui sướng.

Lý Thành lấy lại tinh thần xong trong lòng cũng có chút hưng phấn, có mối quan hệ này, về sau còn ai dám làm khó bọn họ nữa.

Lý thành không nhiều tuổI, nghĩ chuyện đều rất phiến diện, tuy nhiên ý nghĩ này rất thiết thực, cho dù là họ Hà hay họ Vương, nói ra tên ai cũng có thể khiến bọn họ có thể sống ở đất này cách thoải mái.

Đương nhiên, Lý Thành tuyệt đối không làm vậy, chỉ cần không ai làm khó bọn họ là được

Hơn 20 người chúc thọ rất nhanh, sau khi hàn huyên với hà lão xong liền đi ra, Vương Toàn Minh cũng đi cúng, chỉ có Vương Giai Giai và Vương Phong tắc là ở lại.

Thời gian dần qua, người dẫn chương trình quả thật rất giỏi, không khí đại sảnh rất tốt, Hà lão đứng dậy nói vài câu rồi đi vào cũng mấy người bạn già.

Hoạt động chúc thọ xem như đã xong, nét mặt của Hà lão rất vui, vẻ mặt này Lý Dương chưa từng thấy.

Hà Chấn Giang nói lời cảm ơn rồi mời dùng bữa, chuẩn bị đưa các món ngon lên.

Hà Chân Đông và Hà Kiệt cũng bận rộn.

Những người ở lại đều có tư cách để lão nhị và lão tam nhà họ Hà phải tự mình tiếp đãi.

Việc này cũng chỉ có mấy người Hà Chấn Đông đảm nhận, những người khách này cũng không dám có chút gì bất mãn, đây cũng là chuyện thường.

Những nguwoif Lý Dương tiếp đãi là những bậc tiền bối trong giới đồ cổ, những người này cũng chỉ có thể Lý Dương tiếp đãi.

Bữa cơm trưa rất nhanh, không ai thật sự uống rượu ở đây, chỉ là nhấp môi mấy cái, rất nhiều khách vừa vào bữa đã cáo từ, lại càng khiến mấy người Hà Chấn Đông càng bận hơn.

Tuy nhiên phía Lý Dương thì không một ai bỏ đi, có người còn đợi lại ở phía ngoài.

- Sao tất cả việc tốt đều rơi hết lên người cậu rồi thế này.

Vẻ mặt Hà Kiệt đau khổ, có chút phẫn nộ kéo Lý Dương sang 1 bên. trước hay sau bữa ăn chân Hà Kiệt dường như không chạm đất, đến lúc này bụng vẫn chưa có gì, Lý Dương thì lại khác, được tiếp đãi khách, mà có nhiều bàn vẫn còn ngồi đợi lại, đỡ phảI lo tiễn khách.

- Có thể bận rộn như vậy có nghĩa là năng lực của Kiệt đại ca lớn.

Lý Dương cười nói.

- Cậu tang bốc vừa thôi, tôi hỏi cậu, ngọc mà cậu đem tặng lão gia có còn không?

Mắt Hà Kiệt trừng lên nhìn xung quanh, sau cùng nhỏ giọng hỏi, Lý Dương tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Hà Kiệt chằm chằm.

Hà Kiệt bị Lý Dương nhìn cho có chút ngượng ngùng, bèn nhỏ giọng giải thích:

- Không phải ta muốn, mà là chị dâu chú cứ nhìn mãi, hỏi xem cậu có còn không, làm 1 món trang sức nào đó cũng được.

- Hừ, yên tâm đi, rồi tôi sẽ dặt làm cho chị dâu 1 món thật đẹp.

Lý Dương cuối cùng cũng lấy nhanh lại tinh thần gật đầu trả lời.

- Được, tôi nợ cậu 1 lần.

Hà Kiệt gật đầu, nhẹ vỗ vai Lý Dương.

- Được rồi, Kiệt đại ca, anh em ta không cần khách sáo, nói nợ, tôi còn nợ anh nhiều hơn.

Lý Dương cười vỗ vai Hà Kiệt, nói đến đây trong lòng hắn có chút cảm động, Hà Kiệt trực tiếp mở miệng ra với hắn, chứng tỏ hà Kiệt không hề xem hắn là người ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.