Vị trí địa lý của Thụy Tường Trai quả thực không tồi, bây giờ là hơn sáu giờ chiều, mà ở đây vẫn có rất nhiều người qua lại.
Thụy Tường Trai tổng cộng có sáu mươi nhân viên, trong đó mười hai nhân viên bình thường, hai chuyên gia thẩm định, còn có một quản lý và một giám đốc tài vụ, quy mô này và Minh Dương An Thị Châu Bảo khi trước Lý Dương làm cũng na ná nhau.
Quản lý tiệm tên Tô Đào, hơn bốn mươi tuổi, nổi tiếng ở đây đã có một bộ sách chuyên nghiệp.
Quản lý tài vụ là người của tập đoàn Phi Tường, sau khi tập đoàn Phi Tường ủy thác cho Phan Gia Viên quản lý thì tài vụ sẽ đổi người, người này cũng chỉ là tạm thời bất kỳ một nhân viên tài vụ nào đều có một vị trí quan trọng, bình thường đều là người mà đích thân ông chủ tín nhiệm, sau khi đợi Lý Dương tiếp quản vị trí này sẽ do anh sắp xếp.
- Thường tổng, anh đến rồi.
Khách ở trong tiệm Thụy Tưởng Trai không nhiều một nam trung niên vận đồ tây đen sau khi nhìn thấy Thường Thịnh liền thở nhẹ, vội vàng lên trước cung kính chào Thường Thịnh.
Ngoài tài vụ ra, tất cả các nhân viên đều có mặt, ai khi nhìn thấy Thường Thịnh đều chào hỏi một cách hồ hởi.
Ai cũng biết chiều hôm nay sẽ quyết định vận mệnh của họ, đổi ông chủ là điều tất nhiên nhìn thấy Thường Thịnh tới họ vẫn nghĩ kết quả cuối cùng là Thường Thịnh sẽ có được tiệm này.
So với các ông chủ khác mà nói, Thường Thịnh lén lút hứa hẹn càng làm cho bọn họ nghĩ như vậy, chí ít Thường Thịnh cũng biểu hiện ra, bọn họ sẽ không ai phải nghỉ việc, mà lương chế độ đãi ngộ cũng tuyệt đối không thể thay đổi, làm tốt còn có thể tăng lương.
- Quản lý Tô, tôi giới thiệu một chút, vị này là ông chủ mới của mọi người, Lý Dương, ông chủ Lý.
Thường THịnh cười ha ha đẩy Lý Dương ở bên cạnh lên, nụ cười của Tô Đào tự nhiên trở nên gượng gạo, việc Lý Dương có được tiệm này chỉ những ông chủ bọn họ biết ngoài ra không ai biết.
- Chào, chào ông chủ Lý.
Tô Đào ngạc nhiên rồi vội vàng chào Lý Dương, trên mặt có chút ngại ngùng, ông chủ lại động nhiên thay người có thể nói tất cả các nhân viên ở đó đều ngạc nhiên.
Người mua được tiệm này không phải là Thường Thịnh mà là một thanh niên trẻ chưa từng gặp qua điều này làm cho tâm lý bọn họ có chút bất an.
- Chào Tô quản lý, những lời hứa của Thường tổng trước kia sẽ vẫn có hiệu lực khi tôi làm.
Lý Dương cười gật đầu, nói với Tô Đào một câu.
Những việc khi trước Thường Thịnh yên long quân tâm trên đường đã giới thiệu cho Lý Dương biết, điều này Lý Dương không có bất kỳ phản đối gì.
Lý Dương không giống những ông chủ khác, trên tay có đội quân của riêng mình, thay vì đổi người chi bằng cứ giữ những người cũ, dù sao những người này trong việc kinh doanh trước kia không xuất hiện vấn đề gì, hiệu quả và lợi ích mỗi tháng đều vô cùng có khả quan.
Ở đây không có người ngoài, tôi và Lý tiên sinh là bạn tốt, mọi người cứ yên tâm.
Thường Thịnh cười nói, câu này làm cho những người cảm thấy bất an vừa rồi yên tâm một chút. Điều bọn họ quan tâm nhất là công việc của mình, chỉ cần tiếp tục làm việc là được, bây giờ ở Bắc Kinh kiếm một công việc vừa ý lương thích hợp thật không dễ.
Lý Dương gật đầu lần nữa, Thường Thịnh coi Lý Dương như người bạn tốt của mình, mặc dù nói có ý nhưng Lý Dương không hề phản đối, việc này thực sự là Thường Thịnh giúp anh.
- Thầy Mao, thầy Thái, thầy giáo Bạch.
Sau khi yên tâm Tô Đào lại ngẩng đầu lên nhìn người khác lại ngay lập tức ngạc nhiên, ban nãy chỉ chú ý nghĩ đến việc ông chủ mới căn bản không để ý người vào là ai.
Bây giờ nhìn mới phát hiện, còn có ba vị tiền bối nổi tiếng cũng đang ở đây, vội vàng bước lên trước chảo hỏi, cúi người tỏ sự kính trọng với bậc tiền bối, Tô Đào chỉ nhỏ hơn Bạch Minh mấy tuổi nhưng trình độ thì kém xa, chỉ có thể làm đời sau, giới đồ cổ quan trọng là trình độ chứ không phải là tuổi tác.
Nhân viên khác đều thấy ba vị chuyên gia này, còn to gan bàn luận, ba vị chuyên gia này làm sao mà cùng nhau tới, đặc biệt là hai chuyên gia thẩm định khác ở tiệm, trong lòng đột nhiên suy nghĩ miên man.
- Chúng tôi chỉ là góp vui thôi, các bạn không cần phải lo lắng, sau này các bạn sẽ thấy vị ông chủ mới này của các bạn thật không tồi.Bạch Minh vẫy vẫy tay, trong nháy mắt tiệm này trở thành sản nghiệp của Lý Dương, là bạn, ngoài sự ngưỡng mộ ra họ còn phải giúp Lý Dương ổn định lòng người, họ hiểu tình hình của Lý Dương hơn ai hết.
Lý Dương không thể thay đổi toàn bộ người ở đây, Lý Dương rất nổi tiếng, nhưng thời gian ở đây không lâu anh cho dù có tinh lực nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng chưa chắc có thể tìm được nhiều nhân viên thích hợp được như vậy.
Nhân viên ở tiệm đồ cổ không giống như những lĩnh vực kinh doanh khác, nhân viên ở đây phải có kiến thức cơ bản nhất định, năng lực càng cao thì càng tốt, những người trẻ thế này không dễ kiếm.
-Quản lý Tô, không cần phải nhìn ông chủ mới như vậy, gần đây ở Phan Gia Viên nổi tiếng nhất là sự kiện này, nhân vật chính chính là ông chủ mới của các bạn, bức tranh trong nước của Ngô Đạo Tử chính là của Lý tiên sinh.
Thường Thịnh đem chuyện của Lý Dương ở Phan Gia Viên nổi tiếng nói cho biết, Lý Dương rất nổi tiếng, việc này rất có lợi cho việc tiếp nhận tiệm đồ cổ này, dù sao một người có năng lực cũng nhận được sự tôn trọng của mọi người, không thể có người thấy Lý Dương trẻ mà coi thường.
Tô Đào lập tức ngây người ra, buột miệng nói:- Anh, Anh chính là Lý Dương?
- Không, ông chủ, anh chính là Ngọc Thánh Lý Dương, Lý tiên sinh?
Sau khi nghe thấy Tô Đào mới thấy cách mình nói không thích hợp, vội vàng bổ sung một câu, trên mặt ngoài sự ngạc nhiên còn có chút hiếu kỳ.
Các nhân viên khác thì ngây người ra đó, việc bức tranh trong nước là việc nóng nhất gần đây ở Phan Gia Viên, vì việc này mà việc làm ăn tranh chữ của tiệm sôi động hẳn, dường như ngày nào cũng có người bàn luận chuyện này.
Họ đều nắm rõ được tình hình cả sự tình, trong tâm lý của rất nhiều ngườiLý Dương thậm chí trở thành thần tượng mới của họ, có cả những nhân viên ở tiệm này, rất nhiều người ảo tưởng rằng bản thân mình có một ngày có thể giống như Lý Dương.
Ai cũng không ngờ ông chủ mới của họ lại là người trong lời đồn đại, sau khi nhìn thấy Lý Dương ai cũng không biết nói gì cho phải.
- Tôi chỉ là may mắn thôi.
Lý Dương cười cười, câu nói này của anh nghĩa là chính thức thừa nhận thân phận của mình rồi.
Đây có thể nói là sản nghiệp của anh, thân phận của anh không còn bí mật được nữa, sớm muộn gì thì mọi người cũng biết. sau khi nói xong câu này quản lý Tô bớt đi lo lắng nhiều, còn lại là sự tôn kính và khiếp sợ, mục đích của Thường Thịnh coi như đã đạt được rồi.
Dưới sự chỉ đạo của Tô Đào, Lý Dương đối với tiệm đồ cổ này có thể hiểu một cách triệt để, tiệm này vốn là để tặng cho anh cuối cùng lại là về tay anh, vận mệnh đã sắp xếp cho Lý Dương.
Hơn bốn nghìn vạn mua được tiệm này, ai cũng nghĩ đáng giá, vị trí ở đây và tình hình kinh doanh tốt, sau mấy năm tiệm có thể thu được tiền trăm triệu là không phải không có khả năng.
Hôm nay Lý Dương không có nhận xét gì về quản lý và kinh doanh ở tiệm, lần này mua được tiệm này là ngẫu nhiên, nếu không phải là tâm huyết đến Phan Gia Viên một chuyến thì anh không thể gặp được việc đấu giá tiệm này.
Để Lý Dương làm ông chủ ngay là điều không thể, ngay cả việc bàn giao của nhân viên tài vụ ở chỗ quản lý 3 ngày Lý Dương cũng không có, anh chỉ còn cách tìm lão gia tử hay Hà Kiệt giúp đỡ, sợ lão gia tử nói tự mình mua tiệm này sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Buổi tối Lý Dương làm ông chủ, mời tất cả các nhan viên lại tiện mời cả bọn Trịnh Khải Đạt cũng ở Bắc Kinh tới.
Tiệm đồ cổ và công ty bán đấu giá thường xuyên hợp tác với nhau. Quy mô tiệm đồ cổ của Lý Dương so với đồ cổ Thiên Nhai nhỏ hơn nhiều nhưng có thứ tốt ủy thác cho công ty đấu giá bán thì cũng tốt.
Sau khi biết Lý Dương vừa mua tiệm đồ cổ ở Phan Gia Viên bọn Trịnh Khải Đạt đều há hốc miệng.
Đặc biệt là Lý Xán, biết Lý Dương mua tiệm đồ cổ lớn liền nháo nhào chạy đi xem, không ai có thể có cảm tình hơn anh đối với tiệm đồ cổ.
Hôm nay cũng muộn rồi, không quay về được nữa, Lý Sán chỉ có thể đợi ngày mai đi xem, tiệm đồ cổ như thế nào anh vẫn chưa biết nhưng có nhiều nhân viên như vậy chắc mạnh hơn tiệm ở Trịnh Châu nhiều.
Còn có Liễu Tuấn, trong lòng cảm thán vô cùng, thành tích của Lý Dương bây giờ cơ thể nói vượt xa bọn họ.
Bữa cơm này làm cho những nhân viên của Thụy Tường Trai đều yên tâm, ông chủ mới không đuổi việc mình, không đổi những người này.
Bên cạnh sự yên tâm còn có một chút áp lực và động lực để vươn lên đặc biệt là hai thầy thẩm định, trình độ của họ ở Phan Gia Viên có thể nói trên mức trung bình so với công ty đấu giá cũng ngang với các chuyên gia.
Làm việc với một ông chủ có tiếng tăm như vậy hai người vừa vui lại vừa có yêu cầu cao đối với bản thân, sợ một ngày nào đó ông chủ không hài lòng về mình.
Đối với mỗi nhân viên bình thường mà nói họ không muốn ông chủ cũ của tập đoàn Phi Tường, ông chủ mới là Lý Dương làm cho họ bất ngờ đồng thời còn vô cùng tự hào, muốn thẻ hiện một chút với ông chủ mới, dù sao Lý Dương cũng là người nổi tiếng không ai trẻ tuổi nào sánh kịp.
Thụy Tường Trai cứ lẳng lặng đổi ông chủ như vậy, buổi sáng ngày thứ hai Trịnh Khải Đạt và bọn Lý Xán đi thăm quan tiệm đồ cổ này thậm chí còn mua đồ coi như ủng hộ việc làm ăn của Lý Dương.
Lý Dương tự mình đi Ngọc Tuyền Sơn, lần này là Vương Toàn Minh muốn anh đi, cha vợ tương lai gọi, không đi không được.
Vương Toàn Minh muốn gặp Lý Dương cũng không có việc gì khác chỉ là dặn dò một chút tiện bảo Lý Dương đợi bọn họ quay lại để thông gia đến một chuyến, Lý Dương hiểu, chuyến này đến là chắc chắn bàn việc đính hôn.