- Chờ một chút!
Đường Tiếu Tiếu đột nhiên gọi Lý Dương, rồi không đợi mọi người có phản ứng gì, tự mình bước chậm rãi đến một cửa động. Triệu Vĩnh vội vàng cử hai bộ đội đặc chủng đi cùng. Mọi người nghi hoặc nhìn cô gái có chỉ số thông minh cao này. Ai cũng không biết rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì.
Đường Tiếu Tiếu lấy ra một cái đồng hồ bấm giây rồi nhờ Mã Thế Vĩ đang đứng cạnh bên giúp cô rọi đèn.
Đứng trước cửa động, Đường Tiếu Tiếu hô lên một tiếng. Từ bên trong sơn động đột nhiên vang lên tiếng kêu vọng lại của người con gái khiến cho mọi người đều nổi cả da gà. Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì.
Bên trong rất nhanh truyền đến những âm thanh vọng lại. Đường Tiếu Tiếu nhìn đồng hồ bấm giây, gật đầu rồi lại đi đến một cửa động khác.
Ánh mắt Lý Dương sáng lên. Nhìn hành động này của Đường Tiếu Tiếu, hắn tựa hồ đã hiểu ra điều gì.
Chỉ trong chốc lát, Đường Tiếu Tiếu đã thử nghiệm với bảy cái cửa động. Cuối cùng quay trở lại bên cạnh đám người Lý Dương. Hiện tại không chỉ có Lý Dương đoán được dụng ý của Đường Tiếu Tiếu mà đám người Hà Kiệt cũng đều hiểu được.
Đường Tiếu Tiếu rõ ràng là đang thí nghiệm sự phản âm. Trong sơn động tối đen như mực này thì việc lợi dụng sự phản âm để kiểm tra thì quả thật là một biện pháp hay. Nhưng điều này cũng cần đến sự tính toán siêu cường. Ngoại trừ Đường Tiếu Tiếu thì những người khác sợ không ai làm được.
- Đi thôi, đi chỗ này!
Đường Tiếu Tiếu nhẹ nhàng nhún vai, chỉ vào cái cửa động mà Lý Dương đã chọn nhẹ giọng nói. Đích thật là vừa rồi cô đã tính toán sự phản âm. Thông qua sự đối lập thì trong bảy cái cửa động này chỉ có cái trước mắt là sâu nhất và dài nhất. Còn những chỗ khác thì nghiêng và có sự thay đổi.
Một lần nữa lại tiếp tục xuất phát. Đường Tiếu Tiếu lại lấy ra tấm bản đồ của cô phác thảo thêm vài nét. Chẳng qua không ai nhìn thấy được trên tấm bản đồ của cô là cái gì.
Đám người Hà Kiệt đều không nói chuyện. Triệu Vĩnh dẫn đầu đội của mình bước vào trong sơn động.
Sơn động này rất dài. Bởi vì sự xuất hiện của mấy bộ hài cốt làm cho Triệu Vĩnh và những người bộ đội đặc chủng khác đều tập trung tinh thần cao độ.
Triệu Vĩnh và một người bộ đội đặc chủng khác dẫn đường. Vì để phòng ngừa đám người Lý Dương gặp nguy hiểm nên điều sáu người bộ đội đặc chủng khác đi phía sau, bao đám người Lý Dương ở chính giữa.
Sơn động này rất dài. Sau khi đi hơn mười phút mới gặp được phân nhánh đầu tiên. Khi đến đây, Triệu Vĩnh quay đầu nhìn lại Lý Dương.
Lý Dương dùng năng lực đặc biệt của mình để quan sát. Sau đó lựa chọn phía bên trái để tiếp tục đi.
Lý Dương hiện tại cũng chỉ phó thác vào vận may của mình mà thôi. Hai thông đạo vừa rồi đều không thể dùng năng lực đặc biệt để nhìn rõ. Lúc này chỉ nghe theo mệnh trời mà thôi.
Mê cung này thật sự là quá lớn. Lý Dương hiện tại cũng không có nhiều niềm tin. Hôm nay nếu thật sự không tìm được kho báu thì ngày mai lại đến một lần nữa.
Sau khi đi được hơn hai trăm thước, lúc này mọi người đều đứng bên cạnh một cái hồ. Ai cũng không ngờ trong cái mê cung này lại có một cái hồ như thế.
Bên cạnh cái hồ này là một mảnh đất hẹp và dài. Dòng nước và sơn động đã hình thành thành một chữ T. Dòng nước chảy qua một một vách tường nham thạch cứng rắn. Vách tường nham thạch này có biểu hiện hoàn toàn giống với bên trong sơn động vừa rồi.
- Tiểu đội một kiểm tra cảnh vật xung quanh. Lý Nhị, dùng dụng cụ thăm dò để kiểm tra tình trạng nước. Vương Tiểu Cường, chuẩn bị lội xuống nước.
Cách bờ hồ khoảng mấy thước, Triệu Vĩnh thấp giọng phân bố công việc. Lý Dương và đám người Hà Kiệt đều cau mày. Cái hồ này chuyển động, hẳn là trong núi có một con sông nhỏ chảy qua hoặc có mạch nước ngầm nào đó. Nhìn thấy một con sông nhỏ như vậy cũng không phải là một tin tức tốt.
Nếu con sông nhỏ này được hình thành từ lâu thì có thể kho báu không hề có ở trong này. Còn nếu được hình thành trong một thời gian ngắn thì xem như đó là một sự ngăn trở cho việc tìm kiếm kho báu của bọn họ.
- Nước rất lạnh. Có mạch nước ngầm. Trong nước không phát hiện được sinh vật gì nguy hiểm.
Chỉ trong chốc lát, Lý Nhị đã quay trở về báo cáo. Lý Nhị chính là người bộ đội đặc chủng đi bên cạnh Triệu Vĩnh. Bọn họ đều thuộc đội khoa học kỹ thuật quân sự nên rất quen thuộc với cái dụng cụ hóa học hiện đại.
Vì nhiệm vụ lần này, Triệu Vĩnh và mọi người đã mang theo không ít những trang bị hóa học hiện đại.
- Được, Vương Tiểu Cương, chuẩn bị xuống nước....Chờ một chút.
Người bộ đội đặc chủng đứng bên cạnh Triệu Vĩnh đã mang xong bình dưỡng khí, được mệnh lệnh liền chuẩn bị nhảy xuống nước thì bị Triệu Vĩnh gọi giật lại. Khi Triệu Vĩnh sắp xếp lại mọi việc thì Lý Dương đột nhiên đi dọc theo bờ hồ.
Triệu Vĩnh trong lòng có chút phiền muộn. Bây giờ là lúc không biết có nguy hiểm gì phát sinh hay không, Lý Dương lại không chờ kết quả kiểm tra trước mà tự tiện đi lung lung. Thật sự là một hành động không đúng chút nào.
Lưu Cương đi theo bên cạnh Lý Dương. Triệu Vĩnh bất đắc dĩ cũng đi theo.
- Lý tiên sinh, hiện tại việc kiểm tra của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Ngài tốt nhất là không nên tùy tiện đi lại.
Đi theo Lý Dương, Triệu Vĩnh bình tĩnh khuyên một câu. Lý Dương gật đầu, lại tiếp tục đi về phía trước. Ánh mắt Triệu Vĩnh lộ ra thần sắc tức giận nhưng cuối cùng vẫn gọi hai gã bộ đội đặc chủng rồi cùng với mình đi theo Lý Dương.
Lý Dương đi được ba mươi thước, đột nhiên hướng đến vách núi thẳng phía trước, không hề dừng lại.
Triệu Vĩnh đang muốn gọi Lý Dương đột nhiên đứng im tại chỗ. Khi đi đến vách núi, Lý Dương đột nhiên biến mất. Ngay cả Lưu Cương đi phía sau cũng không thấy đâu. Cứ như trực tiếp biến mất trước mặt bọn họ.
Vách núi trước mặt bọn họ đột nhiên hơi lay động.
Không chỉ có Triệu Vĩnh đứng yên mà ngay cả hai gã bộ đội đặc chủng cũng dừng lại. Ước chừng qua hơn mười giây, Triệu Vĩnh mới có phản ứng, vội vàng bước vào bên trong. Không thể để Lý Dương có chuyện gì xảy ra. Nhân vật mấu chốt trong nhiệm vụ lần này của gã là Lý Dương.
Khi đụng phải vách núi, Triệu Vĩnh không nhịn được nhắm hai mắt lại nhưng hắn không có cảm giác mình va chạm với đá cứng rắn, mà là thân mình buông lỏng, thẳng tiến vào bên trong vách núi.
Nhìn sơn động trước mắt này, Triệu Vĩnh có chút ngẩn người. Y rọi đèn, phát hiện cách đó không xa, khoảng mười thước chính là Lý Dương.
- Lý tiên sinh!
Triệu Vĩnh vội vàng đi đến, còn kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Phía sau lưng anh ta lóe lên, theo đó là hai người bộ đội đặc chủng bước vào.
- Đội trưởng Triệu, mau đến đây. Chúng ta đi không sai hướng đâu. Nơi này quả thật đã có người đi qua. Xem chỗ này đi.
Lý Dương vội vàng kêu Triệu Vĩnh một tiếng, trong giọng nói còn thể hiện sự hưng phấn. Hắn vừa rồi dùng năng lực đặc biệt của mình để quan sát cái hồ, kéo dài thêm năm mươi thước cũng không phát hiện ra được điều gì. Hắn cảm thấy thất vọng, tiếp tục quét hình thêm năm mươi thước nữa.
Kết quả ngoài sự mong đợi là hắn đã phát hiện được sơn động bí ẩn này. Bên ngoài sơn động bị một lớp dây nho giống như nham thạch che khuất mất. Nếu như Lý Dương không dùng năng lực đặc biệt thì cho dù thị lực của hắn có tốt cách mấy cũng không thể phát hiện được nơi này. Cái lớp dây nho này và vách tường nham thạch thật sự là rất giống nhau.
- Đây là chữ tiếng Nhật?
Triệu Vĩnh ngồi xổm bên cạnh Lý Dương, sau khi nhìn xong mới giật mình. Nơi này đích thật là có khắc một ít chữ. Vừa nhìn là đã biết là tiếng Nhật. Nhưng đáng tiếc là Triệu Vĩnh không biết ngôn ngữ này nên không hiểu nó viết cái gì.
- Tiếng Nhật này hẳn là viết về kho báu. Bọn họ đã trải qua gần một năm tìm kiếm mới tìm được sơn động bí ẩn này. Hơn nữa đã làm dấu bên trong sơn động.
Lý Dương gật đầu, mặt sáng bừng lên. Cái này là do Thanh Mộc Long Nhất của Nhật Bản lưu lại. Thời gian Thanh Mộc Long Nhất tìm kiếm còn lâu hơn so với tưởng tượng của Lý Dương. Thanh Mộc Long Nhất đã ở mê cung này và tìm ra được cửa kho báu. Chính vì ông ấy không tìm ra được kho báu nên quay về tìm kiếm sự trợ giúp. Điều này và trong tư liệu ghi chép lại có chút khác biệt.
- Có người Nhật Bản đã đến đây?
Triệu Vĩnh nhăn mặt lại. Nhiệm vụ lần này thì anh ta không biết rõ nhưng người ta không nói thì anh ta cũng không muốn hỏi nhiều.
- Lý Dương, Lý Dương!
- Đội trưởng Triệu!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hô to. Hà Kiệt khi thấy Lý Dương đi lâu như vậy mà không thấy trở về thì liền yêu cầu Cao Phong tìm bọn họ. Kết quả là không tìm thấy Lý Dương đâu. Điều này làm cho đám người Hà Kiệt thật sự sợ hãi.
- Chúng ta ra ngoài trước đi!
Lý Dương cười ha hả nói. Lúc này hắn không để ý đến nội dung khác biệt. Thanh Mộc Long Nhất đã viết trên bức tường chính là nội dung về kho tàng. Về phần khác với tư liệu thì có thể là Thanh Mộc Long Nhất cố ý tung hỏa mù.
Trên thực tế thì cũng như vậy, năm đó Thanh Mộc Long Nhất đã tìm ra mê cung này cũng mất gần một năm. Cơ hồ là tìm hết mê cung mới ra được chỗ này. Cho nên mới viết ra trong sơn động bí ẩn, nói cho hậu nhân biết chính ông ta là người phát hiện đầu tiên.
Thanh Mộc Long Nhất tin rằng, không có sự hướng dẫn của ông ấy thì cho dù ông ấy có lưu lại tư liệu cũng không có khả năng tìm ra được sơn động này. Lúc trước Thanh Mộc Long Nhất gần như phát điên lên khi tình cờ phát hiện được sơn động này, cuối cùng tìm ra được kho báu.
Nhưng Thanh Mộc Long Nhất như thế nào cũng không thể nghĩ đến trên thế giới này còn có Lý Dương là người có năng lực quan sát rất cao. Thanh Mộc Long Nhất mất gần một năm, phải dựa vào vận may của mình để tìm được nơi này, còn Lý Dương thì lần đầu tiên đến đây đã phát hiện được nó.
Khi đi ra, Lý Dương lập tức đem phát hiện của mình nói cho mọi người biết. Hà Kiệt sau khi nghe xong thì trên mặt cũng lộ ra thần sắc hưng phấn. Chỉ có anh ta biết nơi này là đã người Nhật Bản từng đến. Thấy được những dấu hiệu mà người Nhật Bản lưu lại quả thật rất tốt.
Những người khác với chữ viết của người Nhật Bản cũng rất tò mò. Nhưng ai cũng không hỏi nhiều. Vốn nhiệm vụ lần này là một nhiệm vụ kỳ lạ.
Đứng trước vách tường nham thạch, nếu không có Lý Dương làm mẫu thì Hà Kiệt không dám vượt qua. Dây nho và vách tường nham thạch thật sự là quá giống nhau. Sau khi tiến vào bên trong Hà Kiệt còn không nhịn được cẩn thận sờ vào dây nho một cái để kiểm chứng xem sao nó giống với vách tường như vậy.
Sơn động bí ẩn này cũng không ngắn. Ước chừng hơn hai mươi phút, khi Lý Dương phát sinh nghi ngờ thì bọn họ đã đi đến điểm cuối.
Trước mặt thì nội dung của Thanh Mộc Long Nhất là thật. Nơi này đích thật là cửa vào của kho tàng. Đứng trước cửa kho báu, mỗi người trong đám Lý Dương đều ngây người ra.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: