Sau khi nghỉ ngơi một đêm, phải đến 8h sáng hôm sau, đám người Hà Kiệt mới rời khỏi giường.
Việc ngồi xe liên tục giữa vùng cao nguyên như thế này thì cho dù đã tới vài lần, Thạch Cần đều có cảm giác không chịu nổi. Lý Dương trên mặt cũng lộ ra thần sắc mệt mỏi. Chỉ có Lưu Cương, Cao Phong và Triệu Vĩnh là những bộ đội đặc chủng, thời gian họ huấn luyện còn gian khổ hơn việc này nhiều.
Theo lời đề nghị của Lý Dương, mọi người đều nghỉ lại tại Trát Đạt Huyền. Hà Kiệt và Mã Thế Vĩ trên mặt đều thể hiện sự mỏi mệt. Thạch Cần và Đường Tiếu Tiếu cũng vậy. Thậm chí, Lý Dương cũng cảm thấy mình không còn sức lực gì cả.
Vực thẳm Dát Ba Lạp phía tây nam cách Trát Đạt Huyền 45km là biên giới với Ấn Độ. Thân vực này giống như một ngọn núi lớn, là một tấm bình phong thiên nhiên.
Ông cụ đã phái người đi, cuối cùng cũng đã đến được địa phương này. Ở đây có thể nhìn thấy một mê cung không lối thoát.
Dát Ba Lạp ở Tây Tạng có nghĩa là “kỳ lạ”. Nó cũng có nghĩa là nơi có thần mà cũng là nơi có quỷ. Nơi này đã xuất hiện rất nhiều truyền thuyết. Người ta nói rằng ở nơi đây có một kho tàng rất lớn nhưng cũng có người nói nơi đây tràn ngập yêu ma quỷ quái. Nếu đã đến đây thì đừng nghĩ là sẽ thoát khỏi.
Truyền thuyết này có thật hay không thì không thể chứng minh được. Nhưng người dân bản xứ lại rất ít khi đến nơi đây vì tin rằng điều này là sự thật.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, đám người Lý Dương phải đến trưa mới đến được vực Dát Ba Lạp. Ở đây cũng chẳng có đường quốc lộ. Rốt cuộc mọi người phải xuống xe đi bộ ba cây số vì phía trước chẳng thể chạy xe.
Cũng may là ba cây số cũng không dài lắm. Triệu Vĩnh giữ lại hai người bộ đội đặc chủng để trông xe. Còn những người khác thì mang theo đồ dùng và vũ khí cùng nhau đi bộ đến vực Dát Ba Lạp.
Sau hơn một giờ đi bộ, dựa theo bản đồ mà Hà lão đã cung cấp thì cuối cùng bọn họ cũng đã tìm ra được cửa vào mê cung. Sơn động này không lớn, lại nằm giữa không trung, cách mặt đất khoảng hơn hai thước.
Bên cạnh sơn động có rất nhiều cây mây che lấp. Nếu như không có bản đồ của ông cụ đưa cho Lý Dương thì muốn tìm nơi này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Ngọn núi này giáp với Ấn Độ, không có quân lính canh giữ vùng biên giới. Ở đây cách trạm canh gác gần nhất 7km. Bằng không thì chuyện chúng ta giống trống khua chiêng đến nơi này cũng là một chuyện phiền toái lớn.
Nhìn vào bản đồ, Triệu Vĩnh ngẩng đầu nói với Lý Dương. Lý Dương yên lặng gật đầu. Hắn hiểu được ý tứ của Triệu Vĩnh. Nơi này dù sao cũng là vùng biên giới. Nếu gây ra việc gì thì vô cùng phiền toái.
Sau khi quan sát cẩn thận, Triệu Vĩnh và đám người bộ đội đặc chủng sử dụng một cái thang đơn sơ. Lý Dương cùng với Lưu Cương và Triệu Vĩnh vào trong sơn động trươc. Sau vài phút rồi đi ra. Sau khi dùng xong bữa cơm trưa, mọi người lại tiếp tục vào trong sơn động để xem xét.
Khi vào trong sơn động, Lý Dương liền cảm nhận một không khí lạnh lẽo. Lý Dương lập tức vận dụng năng lực đặc thù của mình để quan sát.
Nơi này đích thực là một mê cung. Hơn nữa lại là một mê cung không nhỏ.
Lý Dương kéo dài phạm vi quan sát của mình ra thêm năm mươi thước nữa nhưng đều không nhìn cho hết. Ngược lại còn phát hiện ba giao lộ hình chữ Z. Ba giao lộ này dưới năng lực đặc thù trong bán kính năm mươi thước liền biến thành một sơn động có tám giao lộ.
- Đã đến đây rồi, Lý Dương. Cậu nói cho chúng tôi biết rốt cuộc thì chúng ta có thể tìm được thứ tốt nào ở đây?
Trong lúc ăn cơm, Hà Kiệt hưng phấn hỏi Lý Dương một câu. Bọn họ nhiều người như vậy nhưng chỉ có y và Lý Dương là biết nhiệm vụ lần này là gì. Thứ tốt mà Hà Kiệt nói chính là một bảo bối.
- Chuyện này em cũng khó nói quá!
Lý Dương do dự một chút, nhưng vẫn không đem chuyện Thiên Tùng Vân Kiếm nói ra. Nếu tìm được nó thì tốt, còn không tìm được nó thì khi tin tức lan truyền, chỉ sợ về sau này cũng không sống yên ổn.
- Haha, có cái gì mà khó nói. Có vận may của cậu thì tôi nghĩ mọi chuyện đều có thể.
Hà Kiệt chẳng hề để ý mà chỉ nở nụ cười. Ngày hôm qua, cha của y đã gọi điện thoại, còn cố ý nói đến cái chén rượu thời chiến quốc. Từ ông cụ y mới biết được, có thể có được những đồ cổ thời chiến quốc của Trung Nguyên ở đây không hề dễ dàng, đừng nói là một vật phẩm làm bằng gỗ thời cổ xưa.
Sau khi biết được điều này, Hà Kiệt tràn đầy sự tin tưởng đối với nhiệm vụ lần này. Chỉ cần Lý Dương vẫn còn vận may thì thành công lần này của bọn họ chắc chắn sẽ rất lớn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, mọi người tiếp tục nghỉ ngơi. Khi đồng hồ điểm 2h chiều, Lý Dương mới cùng mọi người vào trong sơn động.
Chỉ để lại ba gã bộ đội đặc chủng canh giữ ngoài sơn động, còn lại tất cả mọi người đều vào trong. Tổng cộng là hai mươi sáu người bao gồm cả Lý Dương.
Sơn động không lớn lắm, chỉ có thể song song nhiều nhất là ba người.
Cuối cùng Triệu Vĩnh quyết định, hai người đi song song phía trước. Cùng với Triệu Vĩnh còn có một người bộ đội đặc chủng đi trước. Lưu Cương và Cao Phong đi đằng sau. Theo sau là Lý Dương và Hà Kiệt. Tiếp đó là Thạch Cần và Đường Tiếu Tiếu. Cứ thế, Mã Thế Vĩ và một gã bộ đội đặc chủng đi sau.
Sau khi đi vào trong sơn động, Lý Dương liền thi triển năng lực đặc thù. Hơn nữa còn không ngừng quét hình trong phạm vị rộng.
Sau khi đi được mười phút, chân mày Lý Dương cau lại.
Bọn họ tuy đi rất chậm nhưng hơn mười phút cũng đi được ít nhất ba bốn trăm thước. Lý Dương kéo dài hình ảnh lập thể ra. Từ hình ảnh lập thể, hắn có thể nhìn thấy được toàn bộ đường đi của mọi người. Có một con đường hơi cong một chút, tuy rằng không thẳng tắp lắm, nhưng cái đoạn thẳng cũng không phải là ngắn.
Nói cách khác, khoảng cách giữa bọn họ với cửa động ít nhất cũng phải là hai ba trăm thước.
Hai ba trăm thước chỉ trong một sơn động. Lý Dương tuy không phải là một chuyên gia địa chất học cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Sơn động bên trong trống rỗng như vậy lại có còn hợp thành một tòa mê cung.
Lại hơn mười phút nữa trôi qua, từng người một đều thể hiện trạng thái nghiêm túc. Bọn họ ít nhất đã đi qua mười giao lộ.
Sơn động này không phải càng đi vào bên trong càng nhỏ mà ngược lại càng rộng hơn. Ngay từ cửa động chỉ có hai thước chỉ đủ cho ba người đi cùng một lúc. Nhưng hiện tại thì đã rộng đến ba bốn thước, có thể đi cùng một lúc năm sáu người.
- Lý tiên sinh, dừng lại một chút được không?
Triệu Vĩnh đang đi đầu tiên đột nhiên quay đầu lại nói một câu. Người bộ đội đặc chủng bên cạnh anh ta không ngừng kiểm tra hàm lượng dưỡng khí và các thành phần khác trong sơn động. Càng lúc người bộ đội đặc chủng này lại càng kinh ngạc. Đi sâu vào trong sơn động như vậy, hàm lượng dưỡng khí không những không giảm đi mà còn gia tăng không ít. Điều này thực làm cho anh ta khó có thể lý giải.
- Được, dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Lý Dương gật đầu, rồi thu hồi năng lực đặc biệt của mình. Chung quanh năm mươi thước đều là sơn động. Dưới hình ảnh lập thể, toàn bộ sơn động không phát hiện ra được manh mối gì quan trọng.
- Lý tiên sinh, ngọn núi ở động mê cung này không phải là do người làm mà là thiên nhiên hình thành.
Mọi người đều ngồi trên mặt đất, dựa vào tường uống nước nghỉ ngơi. Mã Thế Vĩ do dự một hồi rồi mới chậm rãi nói một câu.
- Giáo sư Mã, anh có chứng cứ gì không?
Hà Kiệt dành phần hỏi trước. Những người khác đều nhìn Mã Thế Vĩ. Kỳ thật, nếu Mã Thế Vĩ không nói thì mọi người cũng có cùng một suy nghĩ. Một tòa sơn động mê cung khổng lồ như vậy căn bản không thể dựa vào sức người mà làm được.
- Có! Mọi người nhìn vào vách tường đi.
Mã Thế Vĩ rọi đèn vào trong một khối vách tường. Người đứng gần y thì vây quanh lại, còn người ở xa thì dùng đèn của mình để chiếu sáng vách tường.
- Ngành khảo cổ học của chúng tôi với ngành địa chất cũng có những nghiên cứu nhất định. Loại thạch tầng này được gọi là tích nham thạch, hay còn gọi là thiên tầng thạch. Còn một loại sẽ gọi là trầm tích nham thạch. Loại nham thạch này cứng hơn nhiều so với đá bình thường.
Mã Thế Vĩ chậm rãi nói tiếp:
- Chúng ta xem mặt ngoài của sơn động, có thể nhìn thấy được thạch tầng phân bố bên trong một cách tự nhiên, còn bên ngoài thì bóng loáng, mượt mà. Đây ít nhất cũng phải tích lũy hơn mấy triệu năm, thậm chí là trăm triệu năm cũng có. Nếu là do người làm thì tuyệt đối sẽ không có hình dạng này.
Mã Thế Vĩ nói xong thì lẳng lặng nhìn mọi người. Còn một câu anh ta chưa nói ra, đó chính là con người không thể làm ra một sơn động mê cung như vậy. Nếu làm thì phải cần đến rất nhiều người.
- Tôi tán thành lời nói của giáo sư Mã. Đây không phải là mê cung do người làm ra. Mà là do tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên.
Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu. Mã Thế Vĩ mời ba vị giáo sư không biết đến sự tồn tại của Thiên Tùng Vân Kiếm mà chỉ biết là mình đi tìm một quốc bảo thời xưa mà thôi. Chuyện mê cung này đã đề cập trước qua với họ.
Triệu Vĩnh thì chỉ biết nơi này có nguy hiểm chứ không biết có mê cung hay bất cứ cái gì khác. Nhưng anh ta cũng không muốn biết. Nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ mọi người. Và chỉ cần làm tốt điều đó là đủ.
- Một tòa mê cung thiên nhiên không phải là không thể xác định tính chất của nó sao?
Đường Tiếu Tiếu cau mày lại. Mê cung này nếu là do người tạo nên thì khẳng định là nó đã được biết đến. Nếu không cho mọi người biết đến thì không phải là rất uổng phí công sức sao.
Nếu là do thiên nhiên hình thành thì nó sẽ không được biết đến và chưa chắc gì đã có quốc bảo tồn tại. Nếu tùy tiện đi khắp mê cung này thì cơ hội tìm kiếm quốc bảo của bọn họ càng khó khăn.
- Chúng ta nhìn kỹ trước đi rồi hãy nói. Nếu thật sự không thể tìm được thì cũng không bắt buộc làm gì.
Lý Dương khẽ thở dài. Hắn cuối cùng cũng lý giải được vì sao hàng chục ngàn người có thể đi tìm cái mê cung thiên nhiên phức tạp này nhưng chỉ có mấy người có thể tìm ra.
Sau khi nghỉ ngơi mười phút, xác định lần nữa tuyến đường đi rồi mọi người tiếp tục bước về phía trước.
Bọn họ chụp ảnh trên đường đi. Trước một cái ngã ba, ý kiến của mọi người đều không giống nhau. Mã Thế Vĩ, Đường Tiếu Tiếu thì đề nghị đi bên trái. Triệu Vĩnh và Hà Kiệt thì đòi đi ngã chính giữa. Còn Lý Dương thì lại kiên trì đi bên phải.
Sau khi không thể thương lượng, Thạch Cần đề nghị tách ra để đi. Một giờ sau sẽ quay về tập trung lại. Điều này cũng bị Lý Dương từ chối.
Cuối cùng mọi người đành nghe theo Lý Dương đi ngã bên phải. Dưới năng lực đặc biệt của mình, Lý Dương đã phát hiện ngã chính giữa, khoảng ba mươi thước nữa sẽ có một phân nhánh. Hơn nữa trong đó còn có một con đường cùng.
Còn bên trái thì càng về sau lại càng vòng vo. Lý Dương tạm thời không muốn quay trở về. Lần này đã đến đây rồi thì phải xông vào, ít nhất thì cũng xem được cái mê cung này rốt cuộc thâm sâu bao nhiêu.
Con đường bên phải rất dài, ước chừng đã đi hơn mười phút rồi mà không gặp một phân nhánh nào cả. Lý Dương thì không ngừng dùng năng lực đặc biệt để quan sát xung quanh.
Sau hơn hai mươi phút, Lý Dương đột nhiên ngừng lại, trên mặt hiện lên một sự kinh ngạc.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: