[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 480 : Nguy hiểm rình rập




- Chuyện ngoài ý muốn?

Lý Dương tò mò nhìn Hà lão, chuyện ngoài ý muốn khiến ông phải bận tâm chắc chắn không hề đơn giản.

- Chuyện này khẳng định là có thật, thanh Thiên Tùng Vân kiếm rất có thể đang ở Tây Tạng, có điều Tây Tạng là nơi ẩn chứa rất nhiều hiểm nguy.

Hà lão bước đến trước bàn sách, ông lấy ra một tư liệu rất dày. Lý Dương không nói lời nào,anh đón lấy cuốn sách từ tay Hà lão và đến ngồi bên ghế sofa, đọc chăm chú.

Những tư liệu mà Lý Dương lấy được từ trong các hộp cơ quan quá ít, nên chỉ có thể biết nơi Thanh Mộc Long để thanh Thiên Tùng Vân kiếm chứ không thể biết vị trí cụ thể ở đâu.

Gần đây, Hà lão đã tốn không ít công sức để điều tra về vấn đề này, rất may là ông không uổng công vô ích. Những việc trên đời này, chỉ cần ông muốn, hiếm khi điều tra không ra.

Bản tư liệu mà Lý Dương cầm trên tay chính là thành quả mà ông vất vả có được.

Theo điều tra của Hà lão, thanh Thiên Tùng Vân kiếm đã từng xuất hiện ở Tây Tạng cách đây rất lâu, sau đó nó rơi vào tay hoàng thất của một vương quốc cổ đại ra đời từ giữa thế kỷ thứ 10 có tên là GuGe. Vương quốc GuGe diệt vong vào đầu thế kỷ 17, tổng cộng trải qua hơn 700 năm lịch sử. Lịch sử các triều đại của trung nguyên tuy được đánh giá là lâu đời, nhưng so với vương quốc GuGe, không mấy triều đại có thể sánh bằng.

Vương quốc GuGe là một phần của tộc Thổ Phồn. Trải qua hơn 700 năm lịch sử, GuGe cũng có những giai đoạn phát triển huy hoàng cùa riêng mình, minh chứng rõ ràng nhất là họ đã xây dựng được một tòa thành nguy nga. Chỉ có điều, cùng với sự diệt vong của vương quốc GuGe, tòa thành này cũng dần biến thành một di tích lịch sử.

Ngày nay, vương quốc GuGe đã trở thành huyện ZaDa của Tây Tạng, một thành phố cao nguyên vùng biên ải nằm ở độ cao hơn 4000 mét sơ với mặt nước biển, tiếp giáp với Ấn Độ.

Đặc điểm chung của các thành phố ở Tây Tạng là đất rộng người thưa. ZaDa cũng không nằm ngoài số đó. Tuy diện tích lên tới 20000 km2, nhưng dân số toàn thành phố chỉ khoảng 10000 người. Thời gian gần đây, một lượng lớn cư dân thành phố đã xuất ngoại khiến dân số thành phố trên thực tế chỉ còn khoảng vài nghìn người.

Điều này khiến Lý Dương cảm thấy ngậm ngùi. Huyện LiCheng, quê nhà của anh chỉ là một mảnh đất rộng 1500km2, nhưng lại là nơi sinh sống của hơn 1 triệu 1 trăm ngàn người. Dù đã rất nhiều người xuất ngoại, đây vẫn là nơi bám trụ của mấy trăm ngàn con người, một cuộc sống chen chúc, trái ngược hoàn toàn với ZaDa.

Tới đoạn này, Lý Dương khẽ lắc đầu rồi đọc tiếp.

Điều anh quan tâm hiện giờ là tung tích của thanh kiếm chứ không phải là dân số hay diện tích của hai thành phố. Đó chẳng qua chỉ là một chút cảm xúc thoáng qua mà thôi.

Nằm cách thành phố GuGe 18 km về phía tây là nơi trước kia Thanh Mộc Long Nhất đã căn cứ vào những tư liệu điều tra được để tìm ra vị trí thanh Thiên Tùng Vân kiếm bị thất lạc trong vương triều GuGe và đã lập tức lên đường đến Tây Tạng.

Sau vài năm vất vả tìm kiếm, cuối cùng Thanh Mộc Long Nhất cũng biết thanh Thiên Tùng Vân kiếm đang được cất giữ trong một gian phòng bí mật của vương quốc GuGe, vị trí cụ thể của gian phòng này cuối cùng cũng bị Thanh Mộc Long Nhất điều tra ra, chỉ có điều vì lý do nào đó nên Thanh Mộc Long Nhất không thể vào căn phòng đó, đành phải tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài.

Điều khiến Thanh Mộc Long Nhất không ngờ là, cục diện bên ngoài đã có những thay đổi long trời lở đất.Thanh Mộc Long Nhất sau khi để lại manh mối trong một cơ quan đạo hạp đã tìm cách bỏ trốn sang Nhật nhưng bị bắt, sau khi ra tù đã chết tại Trung Quốc.

Trong thời gian bị bắt, Thanh Mộc Long Nhất dù phải chịu những cực hình tra tấn tàn khốc của cục đặc vụ nhưng không hề khai ra nửa lời về nhiệm vụ của mình. Hà lão có thể điều tra được những chuyện này quả không dễ dàng gì.

Sau khi có được những tin tức xác thực này, Hà lão lập tức phái người đi Tây Tạng điều tra.

Năm đó, Thanh Mộc Long Nhất đã mang theo hơn 100 tinh anh Nhật Bản tiến vào Tây Tạng, nhưng lúc trở ra chỉ còn có 13 người. Điều này cho thấy bọn họ đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm.

Đương nhiên, tình hình hiện nay đã khác xưa nhiều, nói cách khác là không còn nhiều nguy hiểm như thế nữa, dù cho mọi việc không vì thế mà trở nên dễ dàng hơn.

Những người mà Hà lão phái đi, sau khi bí mật điều tra đã tìm được nơi năm xưa Thanh Mộc Long Nhất từng đến. Có điều, họ cũng đã bị cản lại ở đó nên không thể điều tra thêm được gì.

Sau khi nhận được tin, Hà lão do dự hồi lâu. Cuối cùng ông đã gọi Lý Dương từ Bắc Kinh trở về để hỏi ý kiến của anh.

- Ông, ông nói là họ đã bị lạc trong một mê cung trong sơn động?

Xem xong tư liệu, Lý Dương ngẩng đầu, vẻ mặt rất kinh ngạc. Kẻ đã cản đường Thanh Mộc Long Nhất và những người được Hà lão phái đi thì ra là một mê cung, sự việc nghe chẳng khác nào câu chuyện trong bộ phim Truy tìm báu vật.

- Đúng vậy, mê cung này rất phức tạp, toàn bộ được xây dựng trong một sơn động. Số người ông cử đi không nhiều, trong khi mê cung lại quá phức tạp, theo ước tính của họ, phải cần ít nhất hơn 10.000 người mới có thể nhanh chóng điều tra được hết mê cung này.

Hà lão khẽ gật đầu khiến Lý Dương ngẩn người. 10.000 người mới có thể điều tra hết được một mê cung thì không thể tưởng tượng được nó lớn tới mức nào. Quả thực vương quốc GuGe đã trải qua một thời kỳ huy hoàng, bởi một quốc gia nếu không thực sự lớn mạnh thì việc xây dựng được một mê cung lớn như vậy trong sơn động là điều không thể.

Suy cho cùng, điều này cũng đúng thôi, một kho báu được lưu giữ hơn 700 năm thì khẳng định nó đã được vương quốc đó bảo vệ cẩn thận đến mức nào.

- Ông ơi, ý ông là…?

Lý Dương chậm rãi hỏi. Việc điều động 10000 người đi điều tra một mê cung sẽ gây chú ý rất lớn, muốn đảm bảo bí mật cũng không hề đơn giản.

Hà lão lắc đầu, khẽ nói:

- Mê cung này nằm giữa biên giới Trung- Ấn, điều động hơn 10.000 người sẽ làm nảy sinh xung đột biên giới, đừng nói là 10.000, mà dù chỉ 1000 cũng không được.

Lý Dương sửng sốt, lập tức hiểu ý của Hà lão.

Sắc mặt anh sau đó đỏ lên ngượng ngùng. Suy nghĩ của anh rốt cuộc chưa thể thấu đáo bằng Hà lão. Vị trí của kho báu nằm ngay trên biên giới Trung- Ấn và tiến sâu dần vào địa phận của Ấn Độ. Điều động 10.000 người đến đó chính là mang lại tai họa cho đất nước.

Những năm gần đây, Trung Quốc và Ấn Độ tuy không nảy sinh xung đột nghiêm trọng nhưng quan hệ hai nước cũng không lấy gì làm hòa hợp cho lắm. Nay Trung Quốc lại phải đối mặt với những tai tiếng về vấn đề biển Đông, cho nên không thể vì một kho báu trong truyền thuyết mà làm chuyện ngu dốt, đất nước không thể làm thế, Hà lão càng không thể làm thế.

- Ý của ông là, cháu hãy mang người đi trước xem có cách nào phá giải mê cung đó hay không, nếu không hãy tạm thời dừng lại, ông sẽ phái người ở đó canh chừng rồi từ từ tìm đường ra của mê cung.

Hà lão tỏ thái độ nghiêm túc hơn, trước khi bài toán mê cung được giải, không ai có thể biết được bên trong nó thế nào. Việc ông để Lý Dương đi thám thính cho thấy ông đã hạ quyết tâm rất lớn.

Thực ra, những việc như thế này nếu Hà lão đích thân đi là tốt nhất, nhưng nay ông đã già, đi Tây Tạng vào lúc này chẳng khác nào đùa với tính mạng. Ngoài ra, thân phận ông rất đặc biệt nên không thể xuất hiện ở vùng biên cương đầy rẫy nguy hiểm được.

Do đó, nhiệm vụ này chỉ có thể để Lý Dương gánh vác.

Một lý do nữa là Lý Dương tuy có thành tựu rất lớn, nhưng anh lại quen sống trong chăn ấm đệm êm. Trong khi những người thích sưu tầm đồ cổ hầu hết đều phải kinh qua nhiều nguy hiểm, đi qua rất nhiều miền đất, điều này sẽ giúp họ có nhiều kinh nghiệm hữu ích, Chung lão chính là một trong số đó.

Hà lão cũng không ngoại lệ. Hồi còn trẻ ông đã trải qua rất nhiều kiếp nạn, nhưng cuối cùng vẫn có thể hóa nguy thành an.

Những hiểm nguy đó đã giúp Hà lão có thu hoạch rất lớn, cho nên, lần truy tìm báu vật này thực sự là một khảo nghiệm vô cùng quý giá. Nếu Lý Dương vì sợ nguy hiểm mà từ chối, tương lai của anh cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở một người lão luyện chứ không thể trở thành tông sư một đời được.

Bất kỳ ai muốn trưởng thành cũng cần phải trải qua rèn luyện và thử thách.

Đây cũng là nguyên nhân Hà lão đột nhiên gọi Lý Dương đến. Tất nhiên, quyền quyết định hoàn toàn phụ thuộc vào Lý Dương, anh có thể không tham gia vào vụ mạo hiểm này và Hà lão tuyệt đối cũng không bao giờ miễn cưỡng.

- Ông, cháu sẽ theo lời ông nói, đi một chuyến xem sao.

Lý Dương suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Hà lão, mắt anh ánh lên vẻ kiên định. Hà lão nhìn anh mỉm cười, khẽ gật đầu.

- Tốt lắm, ông sẽ bảo Hà Kiệt ở Bắc Kinh chuẩn bị trước để đi cùng cháu.

- Anh Kiệt cũng đi?

Lý Dương sửng sốt, anh nhìn Hà lão trân trân. Lần xuất hành này không phải đi du ngoạn, mà là để thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm. Lý Dương không thể ngờ rằng Hà lão lại để cháu ruột mình đi cùng anh.

- Để nó đi một chuyến cũng tốt, nó sẽ giúp được cháu nhiều đấy.

Hà lão khẽ cười, ông có thể để Lý Dương đi tìm kiếm thử thách và trải qua mạo hiểm, nhưng ông tuyệt đối không để bất cứ chuyện gì xảy ra với anh.

Nếu để Hà Kiệt đi cùng Lý Dương, ông sẽ an tâm hơn rất nhiều. Hà Kiệt tuy ở chốn quan trường nhưng lại là người nhanh nhẹn, hiểu sâu biết rộng, có nó đi cùng, Lý Dương sẽ bớt phải đích thân ra mặt.

Ngoài Hà Kiệt, Hà lão còn thuê được hai tiểu đội đặc nhiệm, tuy chỉ có 24 người, nhưng sức chiến đấu của họ còn hơn cả trăm người. Ở vùng biên ải phức tạp, binh lực địa phương mới là sự đảm bảo chắc chắn nhất.

Đội lính đặc công này sẽ đợi bọn Lý Dương ở Tây Tạng rồi cùng tiến vào mê cung.

- Ông, có lẽ ông nên nghĩ lại.

Một lát đăm chiêu, Lý Dương rụt rè nói. Anh biết rõ nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, ngoại trừ những nguy hiểm do con người tạo ra, những nguy hiểm tự nhiên cũng không hề ít. Đó là một vùng đất hoang sơ, chỉ một chút lơ là cũng có thể khiến người ta mất mạng.

Càng nguy hiểm hơn là họ phải đối mặt với một mê cung mà không ai trong số họ biết gì về nó. Nếu Hà Kiệt xảy ra chuyện gì, Lý Dương sẽ ân hận cả đời.

- Không cần, Hà Kiệt nhất định phải đi, hiện giờ ở Bắc Kinh nó đã chuẩn bị xong rồi, cháu sắp xếp mọi việc xong thì mau chóng đi Bắc Kinh tìm nó rồi cùng xuất phát.

Hà lão lắc đầu cười ha hả, trên khuôn mặt lộ vẻ kiên định khiến lòng Lý Dương cảm động dâng trào. Hà lão muốn Hà Kiệt đi cùng anh không chỉ đơn giản là muốn thử thách Hà Kiệt, mà còn là vì để bảo vệ Lý Dương.

Việc Hà lão mạo hiểm để cháu ruột mình đi cùng Lý Dương cho thấy ông đã xem anh như con cháu trong nhà.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.