Sáng sớm hôm sau, Lý Dương dựa theo địa chỉ trên danh thiếp láy xe tới.
Thúy Ngọc Hiên nằm trong tòa thành cổ của thành phố Minh Dương, Minh Dương là một danh thành trong lịch sữ nên tòa cổ thành vẫn còn được bảo toàn, tuy nơi này không lớn nhưng rất có giá trị du lịch.
Từ ký túc xá của Lý Dương tới nơi này dài khoảng bảy tám km nhưng Lý Dương dùng tới nữa giờ để đi vì trên đường đi hắn còn tham quan hết tất cả những khu vực náo nhiệt xuất hiện trên đường.
Xe taxi dừng lại ở trước tòa cổ thành, đường đi vào cổ thành chỉ là đường một chiều hơn nữa nơi này còn cấm taxi chạy vào nên hắn không thể làm gì khác là xuống xe đi bộ vào.
Tòa cổ thành này đã có hơn một nghìn năm lịch sử, những kiến trúc bên trong vẫn còn được bảo toàn khá hoàn mỹ, bên cạnh tòa cổ thành là khu du lịch nổi tiếng của Minh Dương-khu du lịch Nam hồ, tuy rằng bây giờ trời rất lạnh nhưng người tới đây để du lịch cũng không ít, bên trong tòa cổ thành thì toàn người là người, ven đường là vô số những cửa hàng đang buôn bán, khung cảnh của nơi này giống như đang trong ngày lễ vậy.
Lý Dương ngẩn đầu nhìn thoáng qua tòa cổ thành rồi nhanh chóng bước đi.
Trong bốn năm đại học Lý Dương đã không ít lần tới nơi này cho nên hắn cũng không xa lạ gì với tòa cổ thành này, tuy những kiến trúc bên trong tòa cổ thành nhìn như rất cũ xưa nhưng kỳ thật đều là mới xây lại, thứ có giá trị lịch sử chân chính thì chỉ có bức tường thành mà thôi.
Tấm biển của thúy Ngọc Hiên rất lớn, cánh cửa cũng không nhỏ, mới đi không được bao xa thì Lý Dương đã phát hiện ra nó, Thúy Ngọc Hiên tuy không thể so được với công ty châu báu An Thị nhưng họ lại có một khí chất cổ xưa mà công ty An Thị không có.
"Chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?"
Lý Dương vừa mới bước vào thì một cô gái mặc sườn sám tiến lại chào hỏi, người phục vụ ở nơi này có tố chất khá tốt, sự phục vụ của họ cũng không kém công ty An Thị là bao.
"Xin chào, tôi là Lý Dương, Trương tổng mời tôi đến !" Lý Dương cười cười đánh giá xung quanh, khi không thấy bóng dáng của Trương Vĩ thì hắn mới nhỏ giọng nói.
"Trương tổng đang ở trong, tôi sẽ đi truyền tin, xin ngài chờ một chút!"
Cô gái mặc sườn xám nhìn thoáng qua Lý Dương rồi xoay người đi vào trong, ở bên trong có một cánh cửa nhỏ sát tường, nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy được.
Trong lúc chờ đợi, Lý Dương một lần nữa đánh giá Ngọc Thúy Hiên, nơi này quả thật xứng đôi với cái tên của nó, tất cả những mặt hằn tiêu thụ trong này đều là ngọc thạch.
Từ bên ngoài nhìn vào thì Thúy Ngọc Hiên có phong cách thanh lịch cổ xưa, nhưng ởmà khi vào trong thì nơi này sẽ tạo cảm giác ung dung thoảng mái, đẹp đẽ quý phái. Không gian trong này cũng không lớn nhưng đươc bài trí rất khéo léo, bốn phía đều có những tủ âm tường nên tiết kiệm được rất nhiều không gian.
Bên trong những tủ âm tường trưng bài rất nhiều những loại đá quý khác nhau, ngay cả những viên đá có hình tượng phật và những kiến trúc cũng được trưng bài trong này.
Phía trước tủ âm tường có đặt một cái tủ bàn thủy tinh, bên trong chứa đựng phần lớn là vòng tay, nhẫn và dây chuyền, vài cô gái trẻ tuổi đang đứng trước chiếc tủ tạo thành một cảnh tượng đẹp mắt.
Lý Dương đang nhìn xung quanh thì Trương Vĩ từ phía sau đi tới, hắn bước lên nhiệt tình bắt tay Lý Dương:
"Không ngờ Lý tiên sinh đến sớm như vậy, vừa lúc có mấy người bạn của tôi đang ở đây, mọi người làm quen với nhau một chút nào!"
"Trương tổng quá khách khí rồi, tôi òn đang muốn học tập từ các vị đây!" Lý Dương gật gật đầu, mục đích mà hắn đến đây là để học tập, những gì liên quan tới Phỉ Thúy hắn đều muốn học, có thẻ biết được càng nhiều thì ai mà từ chối chứ.
"Cùng nhau thảo luận, Lý tiên sinh, mời!" Trương Vĩ cười cười đưa Lý Dương đi vào bên trong.
Ngay khi hai người đi khỏi thì mấy cô gái mặc sườn xám kinh ngạc nhìn nhau, nơi này là trụ sở chính của hiệp hội ngọc thạch Minh Dương nên bình thường có không ít thành viên tới nơi này. Nhưng mà những người đó không phải là trung niên bốn năm mươi thì cũng là những ông lão sáu bảy mươi, ngưởi trẻ tuổi như vậy thì họ mới thấy lần đầu, lúc đầu bọn họ cứ tưởng Lý Dương là người thân của Trương Vĩ không đó chứ.
Đi qua một hành lang ngắn, Lý Dương đi đến một khu sảnh lớn, Lý Dương không ngờ là phía sau Thúy Ngọc Hiên lại có một khu sảnh lón gấp đôi bên ngoài như thế này.
Bên trong rất lớn, trong này còn đặt một vài khối đá, khi nhìn thấy những khối đá này Lý Dương lập tức sững sốt rồi lộ ra một chút vui sướng, những khối đá này rõ ràng là dùng để đổ thạch.
Giữa sân có một cái ô che nắng, bên dưới nó là máy cắt đá, Lý Dương hiện tại cũng không xa lạ gì với nó, cái máy này và máy ở Thanh Đảo không khác nhau nhiều lắm.
Phía trước máy cắt đá có ba người đang đứng, trong đó có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng cắt đá, sau khi Trương Vĩ mang Lý Dương đi vào thì hai người còn lại đều quay người lại nhìn nhưng không ai nói gì.
Khoảng mười phút sau, tảng đá kia cuối cùng cũng cắt xong, mọi người đều chăm chú nhìn nó, Lý Dương cũng nhìn vào, nhưng hắn chỉ dùng mắt chứ không dùng năng lực đặt biệt của mình.
"Đáng tiếc!"
Một ông lão bên cạnh Trương Vĩ lắc đầu than thở, người trung niên cắt đá tháo kính xuống cau mày nhìn khối đá trước mặt mình, khối mà hắn cắt chính là một khối nguyên thạch, bên ngoài đã lộ ra một chút màu xanh, màu cũng không tệ lắm, chỉ tiếc là sau khi cắt xong thì bên trong cái gì cũng không có.
"Lại một khối không có gì!" Người trung niên cười khổ lắc đầu, hắn ôm tảng đá đặt xuống đất rồi từ torng cái rương bên cạnh lấy ra một khối đá nhỏ đặt lên máy, máy cắt đá một lần nữa cắt xuống.
Khối đá này to hơn quả bóng rỗ một chút, từ bên ngoài nhìn vào thì nó đã xuất hiện một chút xanh, nhưng mà màu cũng không tốt lắm, nó chỉ hơi xanh mà thôi.
"Vị này là quản lý hiệp hội-Tư Mã Lâm, mới vừa từ Bình Châu về, hắn có mang về ba khối nguyên thạch, vừa nảy đã cắt một khối, trước đó cũng đã cắt một khối, đây chính là khối đá cuối cùng!"
Trương Vĩ ghé sát vào tai Lý Dương nói, Lý Dương gật đầu, hai tay chậm rãi chà xát.
Rất nhanh, trong đầu Lý Dương lại xuất hiện hình ảnh lập thể, tất cả bọn họ và khối đá đều xuất hiện trong đó.
Tư Mã Lâm đã bắt đầu cắt, Lý Dương có chút nhịn không được nhíu mày lắc đầu, bên trong khối đá này có một Viên Phỉ thúy khá to, một đao này của Tư Mã Lâm vừa vặn nằm ngay giữa viên Phỉ Thúy, nếu tiếp tục cắt xuống thì viên Phỉ Thúy này sẽ bị cắt thành hai nửa.
.
Lý Dương tính toán một chút, nếu như có thể lấy được nguyên khối ra thì có thể làm được sáu bảy vòng tay, nhưng mà bị Tư Mã Lâm cắt như vậy thì số lượng vòng tay phải giảm xuống ít nhất hay cái, phần còn lại không đủ làm vòng tay mà chỉ có thể làm mặt dây chuyền, vì vậy giá trị của nó giảm bớt ít nhất 2 phần
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: