Ba triệu, quả thật không thấp, Lý Dương đoán trước cao nhất được chừng một triệu. Đây chỉ là Du thanh Chủng Phỉ Thúy, nếu không có hai con Cá vàng đó giá trị chắc chắn không được cao như vậy.
Trương Ưng há miệng, muốn nói gì nhưng lại thôi, ba triệu, lại là ba triệu, đối với hắn mà nói muốn có ba triệu phải dành dụm chừng mười năm, còn với Lý Dương mà nói lại chỉ là việc trong nháy mắt mà thôi .
Lưu Cương lại quan sát thêm hai con Cá Vàng kia, về giá tiền cũng không có gì kinh ngạc, hắn thấy Lý Dương cước thắng lớn nhiều khối Phỉ Thúy giá trị hơn, thấy khối Phỉ Thúy lớn như vậy mà bán ba triệu ngược lại có chút ngạc nhiên.
- Trợ lý Lý, tôi ra giá này rất hợp lý, tôi tin anh cũng hiểu.
Thấy Lý Dương không nói gì, An Văn Quân lại nói thêm, ba triệu quả thật không thấp, cái giá tiền này cũng chỉ có cô mới có thể đưa ra, Lý Dương muốn bán cho người khác cô dám cam đoan sẽ không có người nào có thể trả giá cao đến vậy.
- Được, thật ra thì nếu tôi giải ra Phỉ Thúy cũng định sẽ bán cho công ty An Thị!
Cuối cùng thì Lý Dương cũng gật đầu, tiền không ai chê nhiều, huống hồ bây giờ Lý Dương cũng thiếu tiền, sau khi đầu tư vào công ty bán đấu giá hắn không còn bao nhiêu tiền mặt. Bây giờ dù chỉ bán được ít tiền với hắn cũng có chỗ tốt.
- Cậu định bán tất cả cho An Thị ?
Ánh mắt An Văn Quân sáng lên, ở đây Lý Dương có tất cả mười mấy khối nguyên liệu tốt, An Văn Quân không nghĩ bên trong đều có Phỉ Thúy, nhưng dựa vào năng lực của Lý Dương, khẳng định còn có thể giải ra rất nhiều Phỉ Thúy. Những khối nguyên liệu vừa mắt Lý Dương chắc chắn không quá tệ, có thể có thêm chút Phỉ Thúy cũng là thu hoạch không nhỏ rồi.
- Đúng vậy, giám đốc Trương giúp tôi nhiều như vậy, bây giờ tôi muốn đi cũng chỉ còn mỗi cách này có thể giúp anh ấy.
Lý Dương cười khẽ, Trương Ưng cảm kích nhìn Lý Dương, những lời này của Lý Dương rất đáng giá, cho dù là người của Tổng công ty cũng không thể xem nhẹ.
- Trợ lý Lý thật là một người trọng tình trọng nghĩa, thật đáng tiếc không quen biết anh sớm một chút.
An Văn Quân lắc đầu, thoạt nhìn có vẻ hơi tiếc, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu ở nghĩ tới một cách khác.
- Anh Lý, đến giờ ăn cơm trưa rồi, chúng ta là đi ra ngoài ăn hay là ăn ở nhà?
Lưu Cương đột nhiên nói, hắn vừa nói câu này bao nhiêu nhân tài ở đây mới cảm giác được có hơi đói, thời gian đã tới trưa từ lúc nào.
- Ở nhà.
- Đi ra ngoài đi.
Hai câu nói đồng thời vang lên , Lý Dương và An Văn Quân nhìn nhau, sau đó cùng cười .
Nói muốn đi ra ngoài chính là Lý Dương , muốn ở nhà ăn là An Văn Quân, hai người hai ý kiến, Trương Ưng và Lưu Cương cũng đang lắng nghe, quay sang nhìn chằm chằm bọn họ.
- Trợ lý Lý, ở nhà ăn đi, tôi có thể cho mọi người nếm thử mấy món ăn của người miền Nam.
An Văn Quân đột nhiên hé miệng cười, khiến Trương Ưng nhìn thấy không khỏi ngẩn ra, cái này có thể nói Phó Tổng không chỉ giỏi năng lực, mà sự hấp dẫn cũng mạnh.
- Vậy cũng tốt , được ăn món do Phó Tổng làm quả là vinh hạnh của chúng tôi.
Lý Dương cười khổ sờ lên mũi, khách tới lại để khách động tay động chân nấu cơm, thế này có chút không lịch sự, nhưng suy nghĩ một chút thì mình cũng muốn xem có khéo tay không, không thể gây hiểu lầm, nếu không sẽ đắc tội với người ta.
Nhưng Lý Dương cũng không ngờ An Văn Quân biết nấu cơm, An Văn Quân sinh ra như hòn vàng thỏi ngọc quý giá, người như cô rất ít người biết tự mình làm cơm, đừng nói gia tộc lớn như An Thị, ngay ở Minh Dương, gia đình có điều kiện chút, con cái hầu như không biết nấu cơm .
- Ánh mắt đó là có ý gì? Tôi nói cho mọi người biết, lát nữa ăn đừng có đánh rơi cả lưỡi đấy!
An Văn Quân ném cho Lý Dương một cái liếc mắt, lại là một sự phong tình. Khối Phỉ Thúy lớn cô có được từ Lý Dương coi như là thỏa mãn, nhưng lúc này không phải thời cơ tốt để giao dịch, hơn nữa An Văn Quân còn muốn Lý Dương giải tất cả nguyên liệu ở đây ra, xem xem bên trong rốt cuộc như thế nào.
Đồ ăn trong nhà Lý Dương đều là mua từ siêu thị, tất cả đều rất bình thường, đều không thích hợp để làm món ăn phương Nam, sau khi nhìn qua một lượt An Văn Quân lắc đầu nguây nguẩy, yêu cầu Trương Ưng lái xe đưa mình đi ra ngoài mua thức ăn về .
Mua thức ăn về An Văn Quân liền vào bếp , Trương Ưng nhìn theo bóng cô không ngừng ca ngợi, An Thị không hổ là một gia tộc lớn, một cô gái trẻ tuổi như vậy đã vô cùng lợi hại.
Lý Dương thì chẳng biết gì, nhưng Trương Ưng đã rất rõ, vừa rồi An Văn Quân cố ý muốn đi ra ngoài, chính là vì muốn nhanh chóng liên lạc về tổng công ty, báo lại ý tưởng và phương án của cô.
Theo ý tưởng của An Văn Quân, muốn lôi kéo Lý Dương ở lại công ty thì không thể nào, vậy không bằng chọn lựa giải pháp hợp tác, dù sao An Thị chỉ muốn Lý Dương giải ra Phỉ Thúy, chỉ cần Lý Dương bằng lòng đem những Phỉ Thúy mà hắn giải ra được cung cấp cho công ty là được.
Còn một chuyện khiến Trương Ưng rất vui, đó là An Văn Quân đề nghị thăng chức cho Trương Ưng, để Trương Ưng phụ trách liên lạc với Lý Dương, mặc dù vẫn chưa thể điều về Tổng công ty, nhưng thay đổi này cũng tốt rồi, thay đổi này chính là Lý Dương mang đến cho hắn .
An Văn Quân nấu ăn quả thật không tệ , ngay cả Lưu Cương cũng ăn nhiều hơn bình thường, Trương Ưng lại càng ăn như chết đối, đồng thời còn khen ngợi, không biết sau này ai sẽ có diễm phúc như vậy, có thể lấy được cô gái như An Văn Quân, gia thế tốt, năng lực hơn người, còn có thể nấu ăn.
Cơm nước xong, An Văn Quân lập tức yêu cầu tiếp tục giải thạch, có mong muốn Lý Dương chưa giải hết cược thạch thì chưa nghỉ.
Dù sao lãnh đạo công ty cũng ở đây, Lý Dương coi như đang làm việc, buổi chiều không bận thì cùng nhau giải thạch. Cả buổi chiều mấy người giải được tổng cộng là năm khối nguyên liệu, trong đó có một khối giải ra Kim Ti Chủng, coi như thắng lớn, nhưng cũng thua mất hai khối.
Lúc này Lý Dương vẫn còn may, khi ở Trịnh Châu, để luyện tay quả thật mua khá nhiều cược thạch biết là sẽ giải thua nhưng khá rẻ tiền, nếu không tất cả đều cược thắng thì không bị người ta tưởng là quái vật lôi đi giải phẩu mới lạ. Dĩ nhiên, khi muốn toàn bộ đều là cược thắng thì Lý Dương không thể thực hiện trước mặt mọi người.
An Văn Quân hơi có chút thất vọng, cô phát hiện Lý Dương cũng không phải đoán trúng trăm phần trăm tình trạng trong cược thạch. Mặc dù thất vọng nhưng trong lòng vẫn vững tin, như vậy là bình thường, tất cả đều chính xác mới là không bình thường.
Nhưng khả năng đoán chính xác của Lý Dương đã vượt qua 70% thì có thể nói đã là tương đối kinh người. Chuyên gia của công ty thậm chó còn không đạt 30%, năng lực Lý Dương như thế tuyệt đối sánh ngang các chuyên gia cao cấp nhất trong nước.
Cơm tối cũng do An Văn Quân ở nhà Lý Dương tự làm, ăn xong cơm tối An Văn Quân cũng chưa đi, vẫn còn quấn Lý Dương giải thạch, chờ giải thêm vài khối nguyên liệu thì chắc chắn phải ở lại nhà Lý Dương cùng Trương Ưng. Cũng may nhà Lý Dương có nhiều phòng khách, có thể ở được nhiều người.
Tất cả những điều này Lý Dương chỉ có thể cười khổ tiếp nhận, trong nhà nhiều người cũng không sao, ít nhất thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
Vùng duyên hải tỉnh Thanh Hải, cả một đội ngũ đang ở vùng ngoại thị, đi đàng trước là một cô gái khoảng hai mươi, cô bé này không ngừng ném ví chạy trốn, miệng còn kêu lớn.
- Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi quái quỷ đó, ta tự do rồi.
Tiếng thét chói tai đó khiến cho mấy con chim đang đậu gần đó nghỉ cũng giật mình. Mấy người đi sau cô gái này đều cười lắc đầu, bọn họ tổng cộng có bảy người, năm nam hai nữ, trong đó có hai người nam đều hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất nghiêm túc, cũng rất khôi ngô.
- Nhã Tĩnh, đừng kêu ầm vậy, người ta nhìn thấy sẽ chê cười.
Một người con gái trong đội ngũ đó khẽ cười với cô bé và nói, cô bé này đứng ở đó thoạt nhìn vô cùng yên lặng, những làn gió thảo nguyên thỉnh thoảng làm tung bay tóc cô bé, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ mà thuần khiết. Nếu như Lý Dương ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra ngay, người con gái trước mắt chính là Vương Giai Giai, cô gái hắn vẫn muốn gặp mà không liên lạc được.
- Làm gì có ai thấy, Giai Giai, cậu thấy xung quanh đây đâu có người, huyện thành cũng cách chúng ta mấy dặm liền.
Nghe Nhã Tĩnh nói vậy cô bé kia lập tức chu mỏ lên, hơn một tháng qua thật vất vả cho bọn họ, vào thảo nguyên không có điện không có nước, bình thường phải ăn lương khô cứng ngắc, cô cảm giác da thịt mình chẳng còn nữa rồi, bây giờ rốt cục cũng được thả, cô bế vô cùng hưng phấn .
- Đúng rồi Giai Giai à, sau khi hoàn thành tốt nghiệp luận văn cậu chuẩn bị đến hãng truyền thông nào để làm việc? Tân Hoa Xã hay là đài truyền hình trung ương?
Cô gái kia đột nhiên hỏi .
Vương Giai Giai nhìn xa xăm, đột nhiên lắc đầu, cười nói:
- Mình không tính ở lại Bắc Kinh , mình muốn đi Trịnh Châu làm việc một thời gian.
- Trịnh Châu? Tại sao lại đến đó, Trịnh Châu sao tốt bằng Bắc Kinh được !
Cô bạn kia vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Vương Giai Giai.
- Bắc Kinh tốt thì tốt, nhưng chịu sự quản lý của người nhà thì không tự do, Trịnh Châu là thành phố lớn nhất Trung Nguyên, cách Bắc Kinh cũng không xa, rèn luyện một hai năm rồi trở về Bắc Kinh không muộn.
Vương Giai Giai cười cười, tư tưởn phiêu dạt rất xa. Trịnh Châu, nơi đó cách Bắc Kinh không xa, nhưng gần Minh Dương hơn, mà ở Ming Dương, có một người cô vẫn thầm thương.
- Ừ, cậu nói đúng , Bắc Kinh quá không tự do, có thể mình cũng đi Trịnh Châu.
Cô bạn kia gật đầu nghiêm túc, Vương Giai Giai cười khẽ.
Tại Minh Dương, An Văn Quân đã ở nhà Lý Dương hai ngày, mấy ngày nay trừ chuyện cần thiết nhất định phải về công ty, Trương Ưng cũng ở đây, cộng thêm Lưu Cương, mấy người liên tục cực khổ, cuối cùng đã giải hết số nguyên liệu của Lý Dương.
Tất cả những nguyên liệu kia tổng cộng giải ra một khối Phù Dung, bốn khối Kim Ti Chủng, mấy khối Can Thanh và Hoa Thanh, còn lại thì không phải thua cược thì cũng là thắng nhỏ, tổng thể mà nói thì thu hoạch tốt .
Tính tổng thể, tỉ lệ cược thắng chiếm chừng 70% , trong đó thắng lớn chừng 20% , đây đã là con số tương đối kinh người, chuyên gia cược thạch hàng đầu cũng không chắc có thành tích như vậy.
Tỉ lệ lớn như vậy, An Văn Quân và Trương Ưng yên tâm hơn. Điều này cũng chứng minh Lý Dương không phải toàn năng, nếu tất cả các khối đều thắng lớn thì bọn họ thật không tin được.
Lý Dương tương đối hài lòng với kết quả này, để cho những người này biết mình không hoàn toàn cược thắng là được. Xem ra sau này vẫn phải mua một số cược thạch biết chắc sẽ thua về cất ở nhà để che dấu những khối nguyên liệu sẽ thắng lớn.
Toàn bộ Phỉ Thúy giải ra được An Văn Quân ra giá tám triệu mua hết, cộng thêm Phỉ Thúy hình Cá Vàng giá ba triệu. Như vậy, toàn bộ nguyên liệu của Lý Dương bán được mười một triệu, cao hơn nhiều so với hắn dự liệu trước.
Có hơn mười triệu này trong tài khỏan, tạm thời Lý Dương không còn phải lo lắng về chuyện tiền bạc, đầu tư toàn bộ tiền hiện có vào công ty đấu giá, hơn nữa còn có thể có không ít còn thừa lại làm thành lẻ tốn tiền, bất kể mua hay là chơi cược thạch cũng không phải lo nghĩ nữa.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: