Thời gian trên màn hình lớn bước vào thời gian đếm phút, sau mươi giây màu đỏ xuất hiện.
Gần như đồng thời Hành Khải, Tề Hải Dương, Hoàng Hạo đều thở dài. Dùng vải lụa của mình để bọc lại tác phẩm hoàn thành. Bọn họ đều ở trước phút cuối cùng, hoàn mỹ hoàn thành công việc.
Ba người, sau khi dừng lại đều có động tác theo bản năng.
Bọn họ đồng thời quay đầu nhìn Lý Dương, sau khi nhìn thấy Lý Dương, mắt ba người thoáng sửng sốt một lúc, trên mặt xuất hiện thần sắc kinh ngạc.
Lý Dương vẫn như trước đang làm việc, dao khắc của hắn vẫn đang huy động không ngừng ở khối Phỉ Thúy. Rõ ràng chưa hoàn thành công việc.
Ngay cả tạo hình đều chưa xong. Thi đấu lần này tương đương Lý Dương đánh mất tư cách cạnh tranh với bọn họ, sau tạo hình là đánh bóng, bước đánh bóng này quan trọng, chỉ cần là người hiểu chút chạm ngọc đều biết rõ.
Sau khi nhìn thấy màn của Lý Dương, ba người, trong lòng vẫn đều có một cảm giác thư thái.
Mười lăm người tham gia chung kết lần này, khiến bọn họ cân nhắc không thông chính là Lý Dương. Bọn họ không biết trình độ đích thực của Lý Dương rốt cuộc đến bước nào. Hai là Lý Dương cuối cùng có thể làm ra những đồ vật mới. khiến bọn họ trở tay không kịp.
Trước trận chung kết hai ngày chính là chứng cứ tốt nhất.
Liên tục hai ngày, Lý Dương đều đứng thứ nhất. Đây cũng mang lại áp lực rất lớn cho bọn họ. Hiện nay nhìn thấy tác phẩm của Lý Dương vì nguyên nhân thời gian chưa được hoàn thành. Thoải mái này có thể là tất nhiên mà sinh ra.
Sau khi thoải mái, mấy người cũng đều có chút tiếc nuối cho Lý Dương.
Lý Dương tuổi trẻ như vậy, thành tích hai ngày trước lại sáng chói như vậy, không ngờ ngày cuối cùng có tình huống này. Không theo thời gian quy định hoàn thành, tương đương bỏ thi đấu.
Lúc này đừng nói là bọn họ chính Trần Vô Cực bọn họ cùng đều cho rằng, Lý Dương thi đấu lần này chắc chắn không giành được thành tích tốt gì, thậm chí không có tác phẩm hoàn thành, tuyệt đối không thể so sánh với tác phẩm của người khác.
Lúc này, tâm trạng của mấy người có thể nói đều cực kỳ mâu thuẫn, cười trên bất hạnh của đối thủ, lại cảm thấy đáng tiếc cho kết quả như thế của Lý Dương.
Con số màu đỏ đang thay đổi, trong mắt mấy người, các con số này tươi đẹp như vậy.
Ba mươi giây, ba mươi giây cuối cùng, tay Lý Dương còn chưa ngừng, tiếp tục không ngừng chạm khắc Phỉ Thúy trên tay. Điều này khiến trong lòng Hoàng Hạo có chút chua xót, đều muốn đi nhắc nhở Lý Dương một chút, không cần phải tiếp tục, không còn thời gian nữa.
Mười lăm giây, các giám khảo bắt đầu chuẩn bị, trong mắt các giám khảo này, Hôm nay chỉ cần đánh giá mười bốn tác phẩm là được, có một tác phẩm nhất định không thể hoàn thành đúng giờ.
Tác phẩm đó của Lý Dương, ngoài Hà Kiệt và thiếu số fan tiếp tục ủng hộ ra, trong mắt bất kỳ ai cũng đều không có hi vọng.
Mười giây, mắt Lý Dương đột nhiên mở ra. Đây là sau trận đấu, mắt của hắn lần đầu tiên mở ra.
Lý Dương mở to mắt, khoé miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên, cảm giác thoả mãn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Năm giây, dao khắc trên tay của Lý Dương đột nhiên tăng tốc, liên tục điểm động trên Phỉ Thúy, lúc một giây cuối cùng xuất hiện, Ngô Côn Đao của Lý Dương đột nhiên nhấc lên một khoảng không. Tấm gỗ trên Ngô Côn Đao tự động phân giải, sau đó chỉnh tề rơi trên bàn.
Thời gian cuối cùng đến, Lý Dương vừa lúc cầm được một tấm vải, đậy tác phẩm của mình.
Động tác của hắn, không những khiến bọn Hoàng Hạo các đại sư dự thi sững người. Cũng khiến các giám khảo, các cố vấn trên đài,… các vị trên ghế cũng đều sững sờ.
Nhìn bộ dáng của Lý Dương, định tiếp tục dự thi, nhưng chẳng lẽ Lý Dương không biết, quá trình chạm ngọc của hắn thiếu mất một bước quan trọng.
- Đã đến giờ!
Cho dù trong lòng nhiều nghi hoặc. Hội trưởng hiệp hội châu báu Trung Quốc vẫn đích thân đứng dậy, tuyên bố kết thúc trận đấu của hôm nay.
Mười lăm đại sư chạm ngọc, tác phẩm của bọn họ đều đã đặt trên bàn làm việc, nhân viên công tác sẽ thu từng tác phẩm từng tác phẩm một. Để giám khảo trong quan sát của khán giả tiến hành chấm điểm, cuối cùng chọn ra mấy tác phẩm ưu tú./
- Phù phù!
Trong sân thi đấu đột nhiên vang lên tiếng buồn, các đại sư chạm ngọc còn chưa dời đi lần lượt quay đầu, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, Lý Dương vừa nãy đứng lúc này ngã trên đất.
- Lý tiên sinh, ông làm sao vậy?
Chu Diệp chạy lại đầu tiên, cuống quýt đỡ Lý Dương, lúc này tình trạng của Lý Dương rõ ràng rất khác thường.
Trước đây luôn luôn tốt, hiện nay đầy đầu mồ hôi, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt. Thậm chí cánh tay còn khẽ run, dáng người như mất lực.
- Tôi không sao!
Lý Dương khẽ lắc đầu cười, trong lòng thầm đắng lòng.
Lúc này, cuối cùng hắn hi vọng mình làm được thứ mình muốn. Nhưng hắn trả ra cũng không ít, thời gian dài trong trạng thái trời đất con người hợp nhất, đối với yêu cầu thể chất là cực cao.
Cho dù hắn đã lĩnh ngộ được huyền bí thái cực cũng không được. Thái cực huyền bí là thứ tinh thần cao, không thể giúp đỡ cho thể lực của hắn.
Còn có một điểm, thời gian dài mở năng lực đặc biệt, lại làm việc tinh tế như vậy, hao tổn của năng lực đặc biệt cũng rất lớn. vừa nãy sau khi kết thúc chạm ngọc, hình ảnh lập thể lập tức đóng lại, lúc này, Lý Dương gần như cảm thấy được tốc độ lưu chuyển của tuyến đen trong cơ thể chậm đi rất nhiều.
Năng lực đặc biệt này sử dụng quá lâu, xuất hiện tình hình mệt mỏi. Lý Dương đã rất lâu không xuất hiện rồi.
Ghế giám khảo bên đó, Trần Vô Cực mạnh mẽ đứng dậy, Hồng Lão bên cạnh ông vội vàng kéo ông một lúc.
Trần Vô Cực bị Hồng Lão giữ chặt, quay đầu nhìn dưới đài, lại do dự một lúc, cuối cùng lắc đầu ngồi xuống.
Vừa nãy ông đầu tiên nhìn thấy Lý Dương mất lực, có thể khiến người mất năng lực có võ công thái cực cao cấp hoàn toàn không dễ dàng. Dáng vẻ của Lý Dương còn không phải đơn giản mất lực, rõ ràng tổn thương nguyên khí.
Thương tổn này, không tu dưỡng mười ngày nửa tháng căn bản hồi phục không lại.
Cũng chính vì như thế, mới khiến ông vội vàng đứng dậy, nghĩ muốn qua xem tình hình của Lý Dương, quan tâm. Lúc này ông đều quên mất công việc của mình.
Lúc ông hướng chạy ra ngoài, Triệu Khuê và Hải Đông đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lý Dương. Từ trong tay Chu Diệp đón Lý Dương, đồng thời lấy nước cho Lý Dương uống.
Có Triệu Khuê và Hải Đông ở đó, Lý Dương tạm thời sẽ không có vấn đề gì. Trần Vô Cực cũng nhìn ra, Lý Dương tuy thương tổn nguyên khí, nhưng thương tổn còn không quá nghiêm trọng, cho Lý Dương thời gian, hắn có thể điều dưỡng lại.
Hiện nay đang là thi đấu, ông là giám khảo, lát nữa phải tiến hành bình chọn, tất nhiên không thể trực tiếp bỏ đi.
Tuy nhiên, Trần Vô Cực vẫn gọi nhân viên công tác, đích thân viết mấy phương thuốc trung y, để bọn họ lập tức theo đơn bốc thuốc, hơn nữa nhanh chút sắc thuốc.
Kinh nghiệm của ông ở Thái cực nhiều hơn Lý Dương rất nhiều. Mất nguyên khí này trong người tu luyện thái cực hoàn toàn không hiếm thấy, Trần Vô Cực sớm đã có kinh nghiệm ứng phó với chuyện này.
- Lý ca, cậu cảm thấy thế nào rồi?
Triệu Khuê nhíu mày, rất lo lắng nhìn Lý Dương, bọn họ là vệ sĩ của Lý Dương, Lý Dương đột nhiên xảy ra chuyện, đây là thất trách của bọn họ.
Tuy nhiên việc lần này không thể trách bọn họ. Tình hình của Lý Dương gần giống như mình luyện công bị thương.
- Ta không sao, để tôi nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ ngay!
Lý Dương mỉm cười lắc đầu, sắc mặt hắn vẫn như trước rất trắng. tay vẫn còn đang run. Tuy nhiên, trong lòng có một cảm giác thoả mãn cực lớn. Cảm giác thoả mãn này đủ để khiến hắn quên mất không khoẻ của cơ thể mình.
- Chu tiên sinh, ta không sao, anh qua trước đi!
Lúc này Lý Dương đang nghỉ ngơi ở ghế ở bên cạnh sân thi đấu. Các đại sư chạm ngọc dự thi khác đều đã tập hợp bên ban giám khảo. Chỉ có một mình Chu Diệp theo Lý Dương đến bên này.
- Có đi hay không đều giống nhau, lần này lấy được thứ nhất không thể là tôi!
Chu Diệp nhếch miệng cười cười, chỉ là trong mắt vẫn như trước có lo lắng.
Quan tâm của anh ta với Lý Dương không phải là giả tạo, Lý Dương là ân nhân cứu mạng của anh ta, không có Lý Dương anh ta còn bị người khác giam cầm. trở thành công cụ phát tài của người khác.
Một điểm quan trọng nhất là, Lý Dương chưa bao giờ kỳ thị anh ta, Lúc nào cũng tôn trọng anh ta. Cũng không có vì mọi việc anh ta từng làm trước đây coi thường anh ta. Điều này khiến Chu Diệp có cảm giác sĩ vi tri kỷ dã sử - chết vì tri kỷ.
Cho nên anh ta mói không quan tâm đến trận đấu, luôn ở bên Lý Dương.
- Được rồi, tôi đỡ hơn rất nhiều rồi. Chúng ta cùng qua đó đi!
Lý Dương từ từ đứng dậy. Hắn lúc này khôi phục một lúc, không thể khôi phục hoàn toàn. Tuy nhiên chầm chậm đi lại không có vấn đề, run rẩy trên tay cũng không nghiêm trọng như vậy.
Không đợi người khác phản ứng, Lý Dương chậm dãi đi về hướng trước mặt. Triệu Khuê và Hải Đông lập tức theo, lo lắng nhìn hắn.
Đi được một lúc, bước chân của Lý Dương dần dần vững vàng hơn. Lúc đi bộ hắn cũng tiến hành điều dưỡng khôi phục, Thái cực là võ học của Đạo gia, đối với điều dưỡng của bản thân rất tốt.
Thấy Lý Dương thật sự bình thường rồi. Triệu Khuê và Hải Đông lúc này mới yên tâm. Tuy nhiên bọn họ vẫn như trước theo sau Lý Dương, không dám như trước đợi bên cạnh.
Chu Diệp cũng theo, anh ta cũng nghĩ lúc anh ta kết thúc thi đấu của mình. Đương nhiên, có thể giành được thứ tự tốt càng tốt. Mỗi người đều có hy vọng được người khác khẳng định.
Mười lăm tác phẩm, theo thứ tự đặt trước mặt mười hai vị giám khảo. Mười lăm vị đại sư tham gia chung kết, cũng đều ngồi ghế giám khảo không xa ghế dự thi. Lát nữa bọn họ sẽ có thời gian giới thiệu tác phẩm của mình., Thời gian này là hai phút.
Tuy thời gian không dài, nhưng đối với mỗi người đều có ý nghĩa rất lớn.
Hai phút giới thiệu, có thể để giám khảo coi trọng các ưu điểm của tác phẩm của chính mình. Tương đương có thể tăng thêm điểm ấn tượng. Bọn họ đều là đại sư chạm ngọc, chênh lệch giữa tác phẩm không lớn. Điểm ấn tượng này, có lúc có thể tạo được tác dụng quan trọng.
Bình chọn chính thức bắt đầu rồi, màn hình lớn đang nhằm thẳng ghế giám khảo.
Trần Vô Cực phất phất tay với nhân viên công tác, hai nhân viên công tác lập tức cẩn thận ôm tác phẩm đầu tiên lại. Bọn họ ôm cả cái bàn, như thế bọn họ cần cần tiếp xúc đến tác phẩm mới sinh này.
Đây cũng là vì công bằng hết sức, để tác phẩm của mỗi một vị đại sư chạm ngọc càng xuất hiện chân thật trước mặt mọi người.
Không biết là không phải cố ý, tác phẩm đầu tiên được chuyển lại chính là tác phẩm không được đánh bóng của Lý Dương. Trông thấy tác phẩm này, ghế khán giả rất nhiều người đều bắt đầu bàn luận lên.
Mọi người đối với Lý Dương rất hiếu kỳ, trước đây rất nhiều người cũng đều xem trọng Lý Dương, Đáng tiếc lúc này ngoài số ít mấy người ra, không ai còn cho rằng Lý Dương có thể giành được thành tích tốt gì.
Thậm chí có những người đang nói, đây là tác phẩm nhất định bị loại, mới chuyển ra đầu tiên. Tác phẩm này đương tương là sếp thứ mười lăm ngày hôm nay.