Tiếng vừa vọng vào thì bên ngoài đã nghe tiếng bước chân.
Ngô Thiếu tên thật là Ngô Dương, kể ra vẫn nhỏ hơn Lý Dương một tuổi, hắn được nuông chiều từ nhỏ, là người vô phép vô thiên.
Mấy năm trước, cha mẹ hắn đúng là hết cách nên đành gửi hắn đi nước ngoài du học, nói là du học nhưng thực ra đó là một trường đại học trái phép, hi vọng con trai sau một thời gian sống ở nước ngoài sẽ thay đổi tinh cách, đồng thời có thể mang cái tiếng thơm từ hải ngoại trở về.
Tấm lòng của ba mẹ là tốt, nhưng hắn lại không quan tâm đến chuyện này, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Ngô Dương ở nước ngoài, suốt ngày rượu chè be bét, lại kết bạn với đám người xấu, cả ngày cờ bạc trai gái, chơi bời trác táng, nếu không phải vì hắn tiêu tiền như nước, bị ba mẹ lôi về thì e rằng bây giờ hắn vẫn đang còn vui vẻ nơi xứ người.
Sau khi về nước, tên tiểu tử này được cha sắp xếp vào làm trong Cục công an, tiếc là hắn vẫn chứng nào tật ấy.
Về nước mới được vài tháng, đã làm hại mấy cô gái, có một cô còn suýt nữa nhảy lầu tự tử, vì vậy mà hắn bị cha nhốt một tháng không cho đi chơi.
Hôm nay là hôm thứ ba hắn được tự do, mấy người bạn xấu chúc mừng hắn, có người lại còn dẫn đến một cô gái từng bị hắn để ý nhưng chưa đoạt được.
Rượu uống nhiều rồi, tính chất cũng bắt đầu bộc phát, tên tiểu tử này không quan tâm đến gì nữa cả liền kéo cô gái đó đến nhà vệ sinh để làm bậy, sau đó thì gặp Lý Dương.
Hắn cũng xui xẻo, nếu không gặp Lý Dương thì cô gái này cũng khó mà thoát khỏi tay hắn, gặp Lý Dương thì chuyện này không dễ nữa.
-Đùng!
Cửa bị đạp tung ra, tên cảnh sát đang ghi chép chợt đứng dậy sang một bên, sợ hãi nhìn người đang bước vào.
Người bên ngoài đi vào không ít, một người là Ngô Dương, còn có hai người nữa là đội trưởng Lưu và Cục trưởng Quách, còn có thêm một người đầu hói khoảng năm mươi tuổi nữa, người không cao nhưng đầu lại ngẩng rất cao.
Còn lại đều là những thanh niên mặc đồng phục cảnh sát.
-Tên khốn, dám đánh tao, hôm nay tao sẽ cho mày chết!
Ngô Dương tiến lại nhìn Lý Dương, cặp mắt trừng trừng đang rất thích thú phục thù.
Đối với hắn, chỉ cần dẫn người đến được đồn công an cũng đồng nghĩa với việc rơi vào tay hắn, muốn bắn muốn giết gì là chuyện của hắn, trong lòng hắn đã nghĩ ra không ít cách để trị Lý Dương.
Hắn phải trút giận lên Lý Dương, về nước lâu như vậy, Lý Dương là người đầu tiên dám đánh hắn.
-Vương Vân, kỹ nữ thối, ông chơi mày xong sẽ bán mày, để mày ngày ngày phục vụ khách cho ông!
Ngô Dương lại trừng mắt nhìn cô gái mặc váy đỏ đứng bên Lý Dương, từ sau khi hắn bước vào, cô gái không ngừng run rẫy, bị hắn dọa như vậy mặt cô trở nên tái nhợt, người lại càng run hơn nữa.
-Đội trưởng Lưu, Cục trưởng Quách, đây có phải là Cục công an hay không? Các người không nghe thấy có công an đang đe dọa hay sao?
Lý Dương chau mày lại, trực tiếp hỏi mấy người đang đứng ở cửa.
Triệu Khuê và Hải Đông cũng lạnh lùng trừng mắt những người bên ngoài, lông mày An Văn Quân nhếch lên một cái, cô cúi đầu không nói gì, còn Thiệu Chí Hiên thì thở dài.
Đối với Thiệu Chí Hiên mà nói, ở đây mà nói pháp luật với bọn họ thì khác nào đàn gãy tai trâu.
Trầm Chính Đức cũng thở dài, tuy nhiên không phải ông đang nghĩ đến Lý Dương mà là nghĩ đến những người kia, lần này hoàn toàn đã bị Lý Dương nắm chuôi rồi, Cục công an e rằng sắp bị chấn động lớn.
Nghĩ đến lần trước, vị công tử Nghiêm Đại đó, là công tử có cha làm Phó bộ trưởng Bộ vệ sinh, đã ngoan ngoãn thật thà đứng trước Lý Dương nhận lỗi.
Đó là Phó bộ trưởng đó, còn cha của Ngô Dương nhiều lắm cũng chỉ là phó phòng, thua những hai bậc mà là hai bậc rất quan trọng, Trầm Chính Đức không hề nghĩ Ngô Dương sẽ thắng.
-Có người đe dọa sao, sao tôi không nghe thấy?
Người hói đầu kia chợt cười một tiếng, ông nhìn xung quanh như muốn hỏi có ai nghe thấy không, tất cả mọi người đều tỏ ý là không nghe thấy.
-Tiểu tử, đây là Cục công an, dám nói tôi đe dọa, bắt hắn ra cho tôi, đánh trong hai tiếng đồng hồ, nhưng đừng có đánh chết!
Lời Lý Dương làm Ngô Dương một lần nữa chú ý đến hắn, hắn cắn răng nói một câu.
Hắn đúng là hận Lý Dương rồi, nếu không thì cũng không vừa mới khỏe một chút đã vội vàng chạy đến đây báo thù Lý Dương, lúc này trong bụng hắn vẫn còn thấy rất khó chịu.
Lý Dương thở dài, Thiệu Chí Hiên nói đúng, sự đen tối ở đây đúng là không thể tượng tượng được.
Mấy tên cảnh sát, nhìn một người đe dọa trước mặt mình mà lại còn nói giúp hắn, nếu người bình thường mà vào đây thì tưởng tượng thôi cũng đủ biết kết quả sẽ như thế nào.
Lý Dương lại nhìn sang cô gái, cô giá dường như bị dọa đến gần ngu người, hắn cũng hiểu được vì sao cô gái vừa mới nghe đến đồn công an lại sợ hãi như vậy.
Cục công an như vậy cũng chẳng khác gì hang thổ phỉ cả.
Hai người cảnh sát bước lên trước một bước, Triệu Khuê đứng chắn ngay ở cửa không cho cảnh sát vào, nếu mấy tên cảnh sát này dám cưỡng chế thì hắn sẽ ném ra ngoài không thương tiếc.
-Cục trưởng Thường, đây chỉ là hiểu nhầm, ông xem có thể bỏ qua được không?
Do dự một lúc, Trầm Chính Đức lại đứng ra, ông cười ha ha nói, câu nói này không phải vì nói giùm Lý Dương mà đang nói giúp mấy vị đứng trước mặt.
Bất kể thế nào, Cục công an này ông cũng cho ăn gần hết rồi, ông không muốn đổi người rồi mình phải cho ăn lại nữa.
-Ông Trầm mập, tôi làm việc không cần ông phải dạy, chuyện lần này tôi vẫn chưa tìm ông tính sổ đó!
Người đầu hói nói một tiếng, Ngô Dương là cháu ruột của ông ta, anh rễ ông ta đã bỏ ra không ít công sức, lần này mà để anh rễ biết đứa cháu bị đánh ngay trên địa bàn của ông thì ông không biết ăn nói thế nào.
Người anh rễ kia bao che lấp liếm như thế nào ông biết rất rõ.
-Được, vậy tôi không nói nữa!
Trầm Chính Đức rụt cổ lại, ông coi như cũng hết sức hết lòng rồi, thiên đường có đường anh không đi mà đòi đi xuống địa ngục, ông cũng không muốn đi giữ lại nữa.
-Ông chính là Cục trưởng Cục công an?
Lý Dương hỏi một câu, từ đầu đến cuối, hắn vẫn đứng ở đó, không chút mảy may sợ hãi, giống như mình không phải đang đứng trong Cục công an vậy.
-Hỗn xược!
Người đầu hói hét lên một tiếng rồi lại trừng hai tên cảnh sát:
-Còn không nhanh bắt người lại cho tôi?
Hai tên cảnh sát cùng nhìn nhau rồi đẩy Triệu Khuê ra, hai người đẩy một cái mà Triệu Khuê vẫn bất động còn họ thì bị đẩy bật lại mấy bước, kinh hãi nhìn Triệu Khuê.
Triệu Khuê cười nhạt nhìn họ, bọn họ coi như cũng cảm nhận được sự khác biệt từ Triệu Khuê.
-Còn có người muốn phản kháng, người đâu, trói hết tất cả lại cho tôi!
Người đầu hói hét lên một tiếng, Ngô Dương cũng đứng bên cạnh giúp đỡ, lúc này lại có thêm mấy cảnh sát nữa bước vào, một phòng chứa toàn người là người.
Triệu Khuê và Hải Đông nhìn nhau một cái, lông mày hai người chợt nhích lên, trong này hỗn loạn quá cũng không phải là chuyện tốt, không cẩn thận một cái là có thể làm Lý Dương bị thương ngay.
Cục trưởng đã nói thì ai dám không nghe, Đội trưởng Lưu cũng bất đắc dĩ xong lên, chỉ huy đám cảnh sát trói người lại.
An Văn Quân, Thiệu Chí Hiên đều lo lắng nhìn Lý Dương.
Lý Dương thì lại tỏ ra rất bình thản, hắn còn lôi điện thoại ra, rồi ấn nút, một lát sau, điện thoại vọng ra tiếng Ngô Dương và người đầu hói đã nói lúc nãy.
An Văn Quân và Thiệu Chí Hiên mở to mắt, không ai ngờ rằng Lý Dương đã ghi âm lại tất cả.
-Có chứng cứ này, xem bọn họ còn nói gì được nữa?
Lý Dương cầm điện thoại cười, mắt Trầm Chính Đức cũng sáng lên, có được đoạn ghi âm này thì Cục công an lần này chắc chắn bị chấn động lớn rồi.
Đoạn ghi âm cũng không làm được bằng chứng, nhưng phải xem là do ai đưa ra, Trầm Chính Đức đảm bảo, chỉ cần Lý Dương đưa đoạn ghi âm này ra thì vị Cục trưởng Thường kia chắc chắn tới số rồi.
Tới số là vẫn còn nhẹ đó, nếu ông ta có vấn đề kinh tế thì còn phải ngồi tù nữa.
-Bịch bịch!
Có mấy người định khống chế Triệu Khuê, lần này Triệu Khuê không nương tay nữa, chưởng mấy chướng mấy người kia đã ngã lăn quay, Hải Đông cũng đã rat ay, trong phòng vốn dĩ chỉ có mấy tên cảnh sát, số cảnh sát này chẳng là gì so với họ cả.
-Các người, các người định làm gì?
Người đầu hỏi sợ hãi kêu lên, Triệu Khuê bước ra khỏi lồng sắt, trực tiếp hướng về phía người đầu hói, ai cũng biết vị này là Cục trưởng Cục công an, chức to nhất ở đây.
Bắt trộm thì phải bắt tên cầm đầu trước, có được tên này trong tay là có thể đảm bảo an toàn cho Lý Dương rồi.
Hải Đông một tay một người, một lúc sau mấy tên cảnh sát đã bị ném ra khỏi phòng, sự hỗn loạn ở đây cũng đã làm kinh động đến những người khác, một lúc sau đã có mấy chục người chạy đến.
Bọn họ sau khi nghe ngóng mới biết được Cục trưởng đại nhân đang bị bắt làm con tin ở bên trong, những người bên ngoài càng trở nên hỗn loạn hơn.
-Ông, đi ra, nói với họ là đừng có đánh bậy!
Hải Đông chỉ vào Cục trưởng Quách, giữ Ngô Dương và người đầu hói lại là đủ rồi, những người khác không quan trọng.
Bây giờ bên ngoài cũng cần phải có một người đi ra chủ trì, nếu không thì sẽ hỗn loạn hơn nữa, đây không phải là kết quả mà họ muốn.
-Được, các, các người đừng có làm bậy!
Cục trưởng Quách sợ hãi nói, vội bò chạy ra khỏi phòng, Lý Dương cũng bước ra đến trước người đầu hói và vị Ngô Dương kia.
-Cậu, cậu không được làm bậy, đây là đồn công an!
Ngô Dương lần này không còn kiêu ngạo như lúc nãy nữa, hắn sợ hãi nhìn Lý Dương, hắn vừa bị Lý Dương dạy cho một trận, bây giờ nhìn thấy Lý Dương chỉ có sợ mà thôi.
-Reng reng reng!
Điện thoại Ngô Dương chợt đổ chuông, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lý Dương, thấy vẻ mặt Lý Dương không có gì thay đổi mới cẩn thận lôi điện thoại ra.
Nhìn số gội đến, mắt Ngô Dương chợt sáng lên, hắn lại cẩn thận nhìn Lý Dương rồi mới nghe điện thoại.
-Cha, mau cứu con, có người đang bắt con với cậu, mau đến cứu chúng con!
Đưa điện thoại lên nghe, Ngô Dương không để ý gì nữa mà gào thét liên hồi, người gọi đến là cha hắn, trưởng phòng Ngô.
Ông cũng nghe nói là con trai mình bị đánh, nên úc này mới gọi điện đến, không ngờ kết quả lại như vậy, trưởng phòng Ngô ở đầu dây bên kia sững người lại một lúc lâu rồi mới hỏi họ đang ở đâu.
Biết được con trai và em vợ đang ở Cục công an, trưởng phòng Ngô lại sững người lại.
Con trai mình là cảnh sát, em vợ lại là Cục trưởng Cục công an, mà hai người lại bị giữ trong cục công an, điều này nếu không phải là con trai nói ra, không phải thấy được sự sợ hãi của con trai thì chắc ông đã không tin.