- Trái tim vĩnh hằng mặc dù không phải là đồ cổ, nhưng lại là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, tin rằng Lý tiên sinh cũng hiểu được.
Thấy Lý Dương kinh ngạc, Victor có chút đắc ý, đây có thể là vật đấu tiên hắn đấu giá được trong cuộc bán đấu giá.
- Tôi đồng ý với cách nói của Victor tiên sinh, đây là một chiếc nhẫn có giá trị rất cao.
Lý Dương mỉm cười, nhìn thấy bức ảnh chụp chói mắt trên tập tài liệu, tận sâu đấy lòng có chút rung động.
Chiếc nhẫn này vàng này sau khi đấu giá kết thúc Lý Dương cũng đã từng nghe qua, nhưng không biết đã rơi vào tay ai, sau này vì nhiều việc khác cũng không nhắc đến nữa, không ngờ hôm nay lại được gặp lại nó.
Điều này khiến cho Lý Dương có chút cảm thán, xem ra chiếc nhẫn vàng kim cương này có duyên với hắn thật.
Lật lại chiếc nhẫn, mắt Lý Dương rực sáng.
Phía dưới là một đỉnh đồng khá lớn đại diện cho thương nhân, nhìn từ bức ảnh cho thấy được giữ gìn rất tốt, vẫn còn nguyên vẹn, lại là hình vuông, chiếc nhẫn như vậy bây không còn nhìn thấy nhiều nữa rồi.
Theo trong hình thì còn có thể nhìn thấy được chữ khắc trên đỉnh, chỉ có điều chữ hơi nhỏ nên Lý Dương tạm thời không nhìn rõ là chữ gì.
- Đây là thời kì Ân Thương quý quốc, phương đỉnh đồng của vua Bàn Canh nặng 258kg, đỉnh như vậy ở quý quốc cũng hiếm gặp!
Victor mỉm cười trên mặt còn mang theo vẻ kiêu ngạo.
Phương đỉnh như vậy ở Trung Quốc quả thật không tê, không phải nói khoa trương, như giá của chiếc đỉnh này không thấp hơn so với mặt nạ Pharaong và trái tim vĩnh hằng lúc trước, chiếc đỉnh này là báu vật trấn quán ở nhiều viện bảo tàng.
- Đây chính là quốc bảo của quý quốc.
Thấy Lý Dương nhìn chằm chằm vào tư liệu, Victor nói thêm một câu, Lý Dương ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn hắn một cái.
Cái phương đỉnh này hoàn toàn là thực, nói là quốc bảo cũng không sai, nhưng lúc này Lý Dương không biểu lộ thái độ quá nhiều. hắn muốn để cho Victor tính toán xem những vật mang đến nhiều thế có thể so được với những bảo bối trong tay của hắn không, từ đó tiến hành cược.
Nói xong Victor không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Lý Dương.
Tư liệu rất dày, ba vật trước không tồi, phía sau thì cũng bình thường, nhưng cũng có không ít đồ có giá trị hơn 10 triệu, tổng thể mà nói cũng không nhỏ.
- Có tất cả 808 văn kiện, Victor tiên sinh, ông muốn cược gì?
Sau khi xem xong Lý Dương ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi một câu.
Hơn 800 văn kiện này trên tổng thể mà nói cũng có thể mạnh hơn 12 bảo vật mà Thanh Vị Mộc Ương mang đến từ Canada. Lý Dương đã ngầm chấp nhận những đồ này rồi.
- “Mona Lisa” và Bát trường sinh!
Thấy Lý Dương đặt câu hỏi, Victor lập tức trả lời, thực ra là để cho hắn lựa chọn, hắn hi vọng những bảo vật này có thể đồng thời đi cược với mười văn kiện của Lý Dương, đáng tiếc cho dù là hắn thì cũng hiểu căn bản là việc không thể.
- Victor tiên sinh, ông thấy “ Thanh Minh Thượng Hà Đồ” so với “ Mona Lisa” thế nào, văn kiện nào có giá trị cao hơn?
Lý Dương thản nhiên cười, hỏi Victor.
Victor đang tươi cười người đột nhiên cứng đờ, hắn tham gia cuộc đấu giá, trái tim vĩnh hằng là do hắn đấu được, dĩ nhiên cũng biết được kỉ lục khiến người ta kinh ngạc lần này là do “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” tạo nên.
Kỉ lục này e rằng nhiều năm sau này cũng không có người nào có thể phá được.
Mà “Mona Lisa mỉm cười” bất luận là giá hay danh tiếng cũng không thể kém cạnh “Thanh Minh Thượng Hà Đồ”, “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” cũng có giá như thế rồi thì “Mona Lisa” cũng càng không cần phải nói nữa.
Một lát sau, Victor mới ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng nói:
- Hai văn kiện này đều là báu vật trên thế giới, là của cải vô giá, không phân cao thấp!
Không phân cao thấp, đây cũng là câu trả lời trước mắt của Victor.
- Ông nên biết giá bán đấu giá lần đó của “Thanh Minh Thượng Hà Đồ”, cũng có thể cho rằng những báu vật này đứng canh nhau thì giá có thể lên tới 1.5 tỉ, thậm chí còn nhiều hơn.
Lý Dương lấy tay vỗ vỗ tập tư liệu của Victor, mỉm cười nói.
- Cái này, rất nhiều đồ không phải dùng tiền là có thể đong đếm được.
Victor cảm thấy hơi xấu hổ, thanh âm cũng tự nhiên nhỏ đi, những đồ vật này của ông ta rất tốt, đặc biệt là ba đồ vật đầu tiên, tổng giá trị có thể đạt tới hơn 100 triệuro.
Nhưng hơn 800 văn kiện phía sau rõ ràng là rất bình thường, thuần túy chỉ là góp cho có số lượng, có những đồ vật giá trị cao nhất cũng chỉ được khoảng hơn 10000 nhân dân tệ.
Những bảo bối này không phải nói khoa trương, nhiều nhất là có thể bằng 1/3 so với “ Thanh Minh Thượng Hà Đồ” mà thôi, dĩ nhiên là không thể đem so sánh với “ Mona Lisa” được.
Nhưng lần này mức đấu giá của “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” khiến cho Victor căm giận. giá của “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” bình thường cũng không quá 300ro, thoáng cái đã lên giá 1.5 tỉ, cũng lập tức kéo giá của bức thi họa lên cao.
Chính là bởi vì thế mới khiến báu vật có giá cao này của hắn khó có thể so với “Mona Lisa”, khó trách hắn tức giận.
- Tôi thừa nhận những lời ông nói. Rất nhiều ý nghĩa thực sự của bảo vật khác xa so với giá trị của nó, nhưng trong trận cược này, chúng ta chỉ có thể lấy giá trị của nó ra so sánh.
Lý Dương lại cười cười,lần này thì Victor không nói được lời nào.
Trên bàn cược chỉ nhận đồng xu, đơn giản mà nói thì là chỉ nhận tiền, bạn và người khác nói về ý nghĩa của đồ vật thì thật là buồn cười, vì vậy Victor cũng không thể phản bác được điều này.
- Lý tiên sinh, ông cho rằng mấy bảo vật này của chúng tôi có thể cược với vật nào của ông?
Yvan Nặc Phu im lặng không nói gì từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng, nhưng ông ta nói bằng tiếng Anh, tiếng Trung chỉ nghe hiểu được một ít, nhưng nói thì hơi khó khăn.
Phần lớn những lời Lý Dương và Victor nói ông nghe không rõ, nhưng lại hiểu Victor muốn cược hai đồ vật này nhưng Lý Dương không đồng ý.
Lý Dương liếc mắt nhìn Đổ Vương Nga, mỉm cười nói:
- Nếu như Victor tiên sinh không để ý, tôi lấy bảo kiếm Tân La ra cược với các vị, ngoài ra có thể thêm bát trường sinh hoặc là “Mona Lisa”.
- Bảo kiếm Tân La!
Victor nhíu mày, trong mười báu vật này, Tân La bảo kiếm là thanh kiếm duy nhất là bảo bối không đứng đầu thần khí, cũng là vât hắn xem nhẹ nhất.
Số lượng hơn 800 vật sưu tầm không coi là nhiều, nhưng là một nửa trong số những đồ vật hắn sưu tầm được rồi. đến đời hắn mới trở thành nhà sưu tầm chứ không giống như một số người được thừa kế từ cha anh mình.
Nhưng Nga cũng không có nhiều người có thể truyền lại những bảo bối này.
Yvan Nặc Phu cúi đầu, nhỏ tiếng nói chuyện với Victor bằng tiếng Nga, Lý Dương cũng không để ý, chỉ lặng lặng ngồi xuống.
- Lý tiên sinh, chúng tôi đồng ý, cuộc cược này bao giờ có thể bắt đầu?
Không lâu đâu, Yvan Nặc Phu quay đầu, nói với Lý Dương. Suy xét của ông ta với Victor không giống nhau, cược vật nào với ông ta cũng không quan trọng, mục đích cuối cùng của ông ta là thắng hết số bảo bối của Lý Dương.
Chỉ cần có thể bắt đầu cược là được.
- Không vội, còn chờ mấy người nữa, đến lúc thì cùng nhau cược!
Lý Dương cười lắc đầu, không ít người muốn có được Tân La bảo kiếm, ít nhất là có vị Đổ Vương Xa Hào Dân Hàn Quốc đã đến Ma Cao, chỉ là chưa đến để tiến hành đàm phán với hắn mà thôi.
Đối với Lý Dương mà nói, một vị Đổ Vương hai hai vị Đổ Vương cũng chẳng có gì khác nhau cả.
- Cùng nhau, ý của ông là gì, lẽ nào chúng ta không thể tiến hành cược đơn độc sao?
Lông mày Đổ Vương Nga nhíu lại, theo ý nghĩ của ông ta thì dĩ nhiên là tiến hành cược với Lý Dương càng sớm càng tốt, đợi đến khi ông có thể thắng hết được những bảo vật của Lý Dương đi thì những người đến sau đến ngay cả canh cũng chẳng đến lượt.
Yvan Nặc Phu đừng quá kích động, mọi người đã xem qua bảo vật của tôi rồi, cũng để tôi nhìn những bảo vật của ông chứ? Hơn nữa nhiều người thì không phải là ông có thể thắng được nhiều đồ hơn sao?
Lý Dương tiếp tục cười, còn Yvan Nặc Phu vẫn nhíu mày như cũ, những lần này thì không nói gì cả.
- Lý tiên sinh, đại khái là cần khoảng vài ngày, còn nữa, lần cược này rốt cuộc là có bao nhiêu người, có thể để cho chúng tôi thông qua cuối cùng không?
Victor lại hỏi lại một câu, lời của ông ta chứng tỏ là đã đáp ứng yêu cầu của Lý Dương, nhưng vẫn khăng khăng muốn chỉ có hai người tham gia cược.
- Trong vòng ba ngày, số lượng không quá sáu người.
Đầu tiên Lý Dương chìa ra ba ngón tay nhưng sau đó lại chìa ra sáu ngón, lông mày Victor cũng nhảy lên cuối cùng không nói gì nữa.
- Được, trong vòng ba ngày, tôi đợi tin của ông!
Yvan Nặc Phu đứng lên, sự việc đã bàn bạc xong, ông ta cũng không còn lý do gì để ở lại chỗ Lý Dương nữa, cần phải quay về chuẩn bị để thắng được vòng thứ nhất.
Ông ta không để ý đến Lý Dương, nhưng những Đổ Vương khác có thể tham gia nên cần quan tâm hơn, nhưng vẫn có tự tin cao, cho dù là Đổ Vương Mỹ Vương Phỉ Đặc đích thân xuất mã, ông ta cũng có tự tin có thể thắng lợi.
Tiễn Yvan Nặc Phu cùng Victor ra về, Lý Dương lập tức quay lại phòng của Lão Gia Tử.
- Cậu lần này làm rất tốt, trước tiên lấy Tân La bảo kiếm ra cược, như vậy là ổn thỏa nhất.
Bên trong thư phòng, Lão Gia Tử mỉm cười với Lý Dương.
- Ổn thỏa!
Lý Dương thoáng sửng sốt, khóe miệng mang tia bất đắc dĩ, chỉ là cảm thấy bảo vật mà Victor mang đến không đáng giá, ông ta lại không muốn từ bỏ, mới mang Tân La bảo kiếm ra cược.
Trong mười bảo vật của Lý Dương, giá trị thấp nhất, ít được Lý Dương coi trọng nhất chính là vật đó.
Lúc trước, hắn vốn định mang Tân La bảo kiếm đi đổi Truy Tinh kiếm, từ điểm này có thể nhìn ra vị trí của thanh kiếm này trong lòng hắn. nếu không phải là thanh kiếm này có sức thu hút đối với không ít người Hàn Quốc, thì trong mười bảo vật này không nhất thiết là phải có nó.
- Cứ như vậy, phỏng chừng hội Từ lão cũng không thể từ bỏ quyết tâm.
Lão Gia Tử có thể không biết suy nghĩ của Lý Dương, ông cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu là trực tiếp lấy Bát trường sinh ra cược thì Từ lão lại đến để khuyên nhủ bọn họ, lại mất thêm thời gian giải thích.
Đổi lại Tân La bảo kiếm lại khác, một đồ vật cũng thế nhưng lại là vật bọn họ cảm thấy không coi trọng bằng.
- Lão Gia Tử, ông yên tâm, sau cuộc cược này, bọn họ sẽ tuyệt đối tin tưởng chúng ta thôi.
Lý Dương khẽ cười nói, không ở lại chỗ Lão Gia Tử lâu hắn liền quay trở về phòng của mình.
Nếu xác định thời gian của lần thứ nhất này, hắn cũng phải có một chút chuẩn bị, có năng lực đặc thù trong tay, nhưng không có nghĩa là có thể coi nhẹ được tất cả đối thủ, một vài thủ đoạn của nhiều người trong đầu năm nay có thể nói là phải nên có sự phòng bị.
Đồng thời, Lão Gia Tử cũng vì Lý Dương mà đưa ra tin tức, Đổ Vương Nga Yvan Nặc Phu đã chính thức khiêu chiến với Lý Dương, đồ đem ra cược lần này của họ là Tân La bảo kiếm.
Đồng thời cũng lặng lẽ đưa tiền đặt cược của Đổ Vương Nga lần này truyền ra ngoài.