-Tôi quen Lâm Lang đã 10 năm rồi, nếu không phải là chuyện quan trọng, Lâm Lang sẽ không như vậy đâu!
Trong phòng của Lý Dương, vẻ mặt của viện trưởng Hoàng có chút nghiêm nghị, sau khi Lâm Lang gọi điện thoại đến thì chưa tới năm phút Lý Dương đã mời ông ta đến đây rồi, hai người cùng chờ Lâm Lang.
-Ông ta đi gặp bạn, sao lại đột ngột trở về gấp như thế nhỉ?
Lý Dương khẽ nhíu mày, nói nhỏ một câu.
Trước khi đi Lâm Lang còn tỏ ra rất vui vẻ, đột nhiên lại gọi một cú điện thoại như thế này, cũng không thể trách Lý Dương nghĩ nhiều được.
-Cậu cho rằng đã xảy ra chuyện gì mà khiến Lâm Lang phải vội vã trở về thế?
Viện trưởng Hoàng nhìn về Lý Dương, hỏi ngược lại hắn một câu.
Lý Dương hơi sững người, liền lắc đầu nói:
-Viện trưởng Hoàng này, ông quen biết ông ta còn lâu hơn tôi, ông nên biết điều này mới đúng chứ!
-Tôi quen với Lâm Lang lâu rồi, nhưng quan hệ của hai người lại tốt hơn, cậu phải hiểu rõ Lâm Lang hơn chứ!
Viện trưởng Hoàng liền nói một câu, ông ta và Lâm Lang quen biết với nhau từ rất sớm, quan hệ cũng không tồi, việc Lâm Lang và Lý Dương quen biết với nhau, ông ta cũng được coi như là người trung gian.
Nhưng hiện này quan hệ giữa Lâm Lang và Lý Dương rõ ràng còn tốt hơn ông ta, đó mới là nguyên nhân mà ông ta đặt câu hỏi.
Lý Dương gượng cười, khẽ nói:
-Tôi không rõ lắm, chờ ông ta về thì biết thôi, nhưng ông ta đi gặp bạn, tôi đoán là có liên quan đến người bạn này!
-Có thể lắm, nhưng ông ta có người bạn nào mà lại đế hai người chúng ta đều ở đây đợi ông ta chứ?
Viện trưởng Hoàng nhíu mày một cái, lại nói thêm một câu, ông ta cũng xem như có hiểu biết đôi chút về Lâm Lang, Lâm Lang đã thận trọng dặn dò Lý Dương như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng.
Nếu không thì ông ta cũng sẽ không nghe lời Lý Dương mà chạy đến đây đợi Lâm Lang.
-Thôi bỏ đi, ông cũng đừng đoán nữa, chắc ông ta sắp về rồi đấy!
Lý Dương khẽ lắc đầu, mười lăm phút mà Lâm Lang nói, bây giờ chỉ còn lại năm phút, chậm rãi uống ngụm trà, Lâm Lang đến đây ngay thôi.
Thay vì đoán già đoán non, thà đợi ông ta trở về, đỡ phải vắt óc suy nghĩ.
Viện trưởng Hoàng lặng lẽ gật đầu, thư phòng đột nhiên trở nên im lặng, ông ta và Lý Dương đều suy nghĩ việc gì đó.
-Két!
Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, Lưu Cương luôn canh chừng bên ngoài, không có sự cho phép của hắn ta thì không ai có thể bước vào được, có điều trước đó Lý Dương đã dặn dò, nếu là Lâm Lang đến thì cứ để ông ta trực tiếp vào đây.
Lúc này, người bước vào chính là Lâm Lang.
Lâm Lang có vẻ khá nôn nóng, nhìn thấy Lý Dương và Viện trưởng Hoàng đều có mặt ở đây, liền tiến đến sofa, ngồi cạnh Lý Dương, đối diện với Viện trưởng Hoàng.
-Ông đến sớm hơn hai phút, bây giờ vẫn chưa tới mười lăm phút!
Lý Dương mỉm cười nói một câu, Lâm Lang liền ngây người ra, vẻ mặt vốn nghiêm nghị cũng nở một nụ cười, chỉ đành lắc đầu.
-Tôi vượt đèn đỏ để trở về đó, ngày mai tài xế của tôi nhất định sẽ phải nhận giấy phạt, chưa chừng còn phải bị treo bằng!
-Nổ vừa thôi, ở Ý mà vượt đèn đỏ vẫn chưa bị phạt nặng như thế, có điều e rằng ông ta sẽ gặp chút phiền toái!
Lý Dương lắc lắc ngón tay, lời nói của hai người làm bầu không khí trở nên sôi nổi hơn rất nhiều, không còn nặng nề như lúc Lâm Lang bước vào ban nãy.
Viện trưởng Hoàng nhìn Lý Dương tỏ vẻ tán thưởng, với kinh nghiệm của mình, ông ta đương nhiên biết rằng vừa rồi Lý Dương cố tình nói Lâm Lang đến sớm hai phút.
Chỉ một câu nói đó đã khiến cho Lâm Lang phải nở nụ cười.
-Ha ha, đừng nói vụ đèn đỏ nữa, hôm nay tôi đến chỗ của người bạn, ở đó, tôi biết được một tin tức rất quan trọng!
Lâm Lang cười lớn một tiếng, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, lần này, Lý Dương không nói chen vào nữa.
Viện trưởng Hoàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Lang.
-Người bạn đó của tôi rất có sức ảnh hưởng ở Ý, đặc biệt là ở Milan thì sức ảnh hưởng càng lớn, anh ta biết tình hình của một vài đại hội đấu giá, anh ta vừa mới cho tôi biết, sẽ có một báu vật Trung Quốc xuất hiện trong buổi đấu giá lần này, món bảo vật này rất quan trọng đối với Trung Quốc!
Lâm Lang chậm rãi nói, nói xong còn nhìn Lý Dương và Viện trưởng Hoàng một cái.
Chuyện mà ông Hawes biết được, tin tức mà Thanh Mộc Vị Ương và Thiên Hoàng đều nắm được, cuối cùng bây giờ cũng truyền đến tai của Lâm Lang, có điều nếu không phải hai ngày nay ông ta ở suốt bên cạnh Lý Dương, thì đã sớm biết chuyện này rồi.
Đây chính là cái lợi của việc quen biết rộng rãi.
-Là bảo vật gì thế?
Lý Dương khẽ hỏi một câu, Viện trưởng Hoàng thì cuối đầu suy tư, có thể được Lâm Lang coi trọng như vậy, nhất định không phải là thứ tầm thường gì.
-Thanh minh thượng hà đồ!
Lâm Lang lại nhìn hai người một cái, nói từng chữ một.
-Cái gì?
-Không thể nào!
Người ngạc nhiên thốt lên “cái gì?” là viện trưởng Hoàng, còn người nói “không thể nào” lại là Lý Dương.
Sở dĩ Lý Dương nói như thế là vì hắn biết “Thanh minh thượng hà đồ” đang được cất giữ trong Cố Cung, đây gần như là chuyện mà tất cả những người yêu thích sưu tầm đều biết.
-Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế, nhưng người bạn này lại cam đoan với tôi, thật sự có món bảo vật này!
Lâm Lang lắc lắc đầu, ông ta cũng như Lý Dương, ban đầu cũng cảm thấy không thể nào, nhưng sau khi người bạn của ông ta bảo đảm, ông ta cũng bắt đầu hoài nghi rồi.
Dù sao thì kinh nghiệm xã hội của Lâm Lang phong phú hơn Lý Dương rất nhiều, biết được một số chuyện mà Lý Dương không biết.
-Có phải là đồ nhái sau này không?
Lý Dương lại hỏi một câu, lông mày của hắn nhíu lại, hỏi vấn đề này thật ra hắn cũng không nắm chắc.
Việc có thể khiến Lâm Lang thận trọng như vậy, lại kêu hai người bọn họ đến, còn cố tình trở về sớm, tuyệt đối không thể là chuyện hàng nhái.
Quả nhiên, Lâm Lang khẽ lắc đầu, lại nói:
-Theo như những gì mà bạn tôi nói, đã có thể chứng thật, vật xuất hiện lần này chính là đồ thật của Trương Trạch Thụy.
-Mấy người nước ngoài đó làm thế nào có thể nhận định được đó là chân tích chứ?
Lý Dương lại lên tiếng hỏi, “Thanh minh thượng hà đồ” là quốc bảo hàng đầu, cũng là một trong những danh tác trên thế giới, có danh tiếng cao trong cả nước nói riêng và toàn thế giới nói chung.
Đồng thời bức họa này còn là bảo vật quan trọng được cất giữ trong Cố Cung, là báu vật đứng nhất nhì trong số hàng trăm ngàn bảo vật sưu tầm trong Cố Cung, đột nhiên có người cho hắn biết, nơi khác lại xuất hiện bức tranh này, hơn nữa còn được giám định là đồ thật, một người có quan niệm định kiến như Lý Dương đương nhiên là không chấp nhận được.
-Tôi cũng không rõ lắm, nhưng anh ta cam đoan rằng đây chính là đồ thật, chờ chúng ta tận mắt nhìn thấy thì sẽ hiểu thôi!
Lâm Lang lại lắc đầu, những vấn đề này ông ta đã sớm vặn hỏi rồi nhưng không có được đáp án.
-Có thể nào là hàng nhái của chuyên gia nổi tiếng không?
“Thanh minh thượng hà đồ” quá nổi tiếng, đến nổi hàng nhái sau này rất nhiều, không chỉ hiện này có hàng nhái, mà thời xưa cũng có không ít người sao chép bức họa này.
Trong số đó, có một vài chuyên gia, danh họa, như Cừu Anh đã từng sao chép “Thanh minh thượng hà đồ”.
Đến nỗi sau này, một số tác phẩm sao chép cuối thời Minh Thanh cũng bị cho là đồ thật, thời điểm náo nhiệt nhất, có hơn một trăm bức “Thanh minh thượng hà đồ” đều được người ta nói là tranh gốc, tạo nên một kỉ lục trong giới thư họa của Trung Quốc.
Cuối cùng dưới sự giám định của Từ lão, tìm được bức tranh gốc đích thực, hiện nay được cất giữ trong viện bảo tàng Cố Cung, chỉ một viện bảo tàng Cố Cung đã cất giữ rất nhiều những danh tác này.
Thế nên Lý Dương mới hỏi như vậy, dù sao thì bức tranh này cũng từng có quá nhiều ví dụ về việc làm giả rồi.
-Điều này tôi khó mà nói được, nhưng người bạn đó của tôi lại cam đoan với tôi rằng đây là đồ thật!
Lâm Lang lại lắc đầu lần nữa, nói đến đây, ông ta dừng lại một lát, lại nói:
-Người bạn đó của tôi là một người rất cẩn trọng, nếu không nắm chắc thì anh ta sẽ không tùy tiện nói bừa đâu!
-Lâm Lang này, ông có thể cho chúng tôi biết người bạn đó của ông là ai không?
Viện trưởng Hoàng chợt hỏi một câu, Lý Dương ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn ông ta, Lâm Lang nói bức tranh mà đại hội đấu giá muốn rao bán là đồ thật, vậy tức là nói bức trong Cố Cung là giả rồi.
Viện trưởng Hoàng nghe xong lời này không những không phản đối, ngược lại còn hỏi về người bạn của Lâm Lang, trong lòng Lý Dương có một dự cảm không tốt.
Lâm Lang khẽ gật đầu:
-Điều này không thành vấn đề, anh ta tên Gian Marco, Gian Marco Moratti!
-Ông trùm dầu mỏ ở Ý!
Lý Dương buột miệng nói ra, Lý Dương của hiện nay không còn là tay gà mờ như trước nữa, hắn biết tên của nhiều nhân vật nổi tiếng trên thế giới.
Gian Marco Moratti là trụ cột hiện tại của tập đoàn tài chính gia tộc Gian Moratti nổi tiếng nước Ý, nghiệp vụ chủ yếu của gia tộc Moratti chính là dầu mỏ, Gian Marco đồng thời cũng là chủ tịch hiệp hội dầu mỏ của Ý.
Gia tộc Moratti ở Milan, bọn họ rất có sức ảnh hưởng ở Ý, đặc biệt là ở Milan.
Gian Marco Moratti là một người sống rất kín đáo, người biết đến ông ta có lẽ không nhiều, nhưng em trai của ông lại rất nổi tiếng, em trai ông ta tên là Massimo Moratti, là chủ tịch của câu lạc bộ bóng đá quốc tế Milan nổi tiếng thế giới hiện nay.
-Là ông ta sao?
Viện trưởng Hoàng khẽ nhíu mày một cái, ông ta không quen biết vị vua dầu mỏ này, nhưng ít nhiều cũng từng nghe nói qua.
Nghe nói ông ta còn là một tín đồ tôn giáo, từng tiếp nhận một nền giáo dục nghiêm khắc, là một quý tộc điển hình, thuộc loại người được dạy bảo nghiêm khắc, vô cùng truyền thống.
Tác phong thường ngày của ông ta cũng như thế, không tranh giành bất kì điều gì với thế sự, là một người theo chủ nghĩa bảo thủ. Đại hội đấu giá nổi tiếng thế này ở thành phố Milan, trước giờ ông ta đều không tham dự, nhưng mỗi lần ông ta đều nhận được thư mời, có rất nhiều thông tin nội bộ, ông ta cũng có cách thức riêng của mình để có thể biết trước một số chuyện.
Có điều thông tin chi tiết hơn nữa thì ông ta không rõ lắm, ông ta cũng không biết người tổ chức đại hội đấu giá rốt cuộc là ai.
Nhưng lời của một người như vậy vẫn rất đáng để tin.
Lâm Lang lại gật đầu, khẽ nói:
-Sau khi Moratti cho tôi biết tin này, tôi liền từ chối bữa tối của ông ta, chạy vội về đây, bức tranh này sẽ được rao bán trong phiên đấu giá thư họa Đông Phương vào ba ngày sau.
Tin tức của Gian Marco Moratti rất quan trọng, có thể biết một món đồ được rao bán ở phiên đấu giá nào, đối với một đại hội đấu giá mà nói vốn không phải là chuyện dễ dàng gì.
-Ba ngày sau, thời gian cũng không lâu lắm, mặc kệ là đồ thật hay đồ giả, buổi đấu giá hôm đó chúng ta đều phải đi xem coi sao!
Viện trưởng Hoàng gật đầu, lại giống như đang lẩm bẩm một mình, lông mày ông ta giật giật, điều này khiến Lý Dương càng thêm hoài nghi.
-Viện trưởng Hoàng này, bức tranh gốc không phải đang ở trong Cố Cung của chúng ta đấy sao? Sao ông lại nói như vậy, hay là có ẩn tính gì khác ở đây?
Lý Dương thật sự không nén được tò mò, trực tiếp hỏi một câu, thái độ của Viện trưởng Hoàng muốn hắn không nghi ngờ cũng không được, nếu Viện trưởng Hoàng nhất quyết cho rằng thứ trong Cố Cung là đồ thật, thì e rằng sẽ không nói những câu như dù thật hay giả cũng đi xem coi sao rồi.