Mười mấy bức tranh này, so với mười mấy bức trước kia hơi giống một chút, nhưng cũng là tinh phẩm bình thường không dễ thấy, các vị chuyên gia đều nồng nhiệt xem.
Qua một hồi, Bạch Minh mới dẫn mọi người, tiếp tục vào trong.
Sâu vào trong, là khu thư họa khu triển lãm cuối cùng, xem xong chỗ này, bảo bối triển lãm lần này mọi người cũng thưởng thức hết.
Ở đây cũng là chỗ sâu trong nhà bảo tàng, ở trên tường, có treo một tấm vải màu đỏ, giống như tấm vải đỏ treo trên đài triển lãm thư họa đó, nhưng tấm vải đỏ không lớn lắm, vừa nhìn thì biết phía dưới là tác phẩm thần kỳ.
Tiếp theo nó, còn có một tấm vải đỏ.
Tấm vải đỏ này đang che đậy khối hình tròn, bên trên nó, lại có hàng rào được dựng lên tạm thời, tuy là rào chắn tạm thời, nhưng kết cấu đều là thép, có thể chịu được áp lực nhất định.
Nhìn khắp tấm vải đỏ, trong mắt Bạch Minh có chút kinh ngạc.
Người thiết kế khu triển lãm bảo tàng là y, tất nhiên y biết tất cả tình hình trong này, theo kế hoạch ban đầu, trong này là khu triển lãm cuối cùng, bảo bối treo ở cuối tất nhiên là quyển trục.
Lý Dương lấy ra, không phải quốc bảo hiện giờ, là Lan Đình Tự.
Để Lan Đình Tự để làm đoạn kết, là chủ ý của Bạch Minh, cũng là chuyện Lý Dương đồng ý, món quốc bảo này được phát hiện không lâu, chuyên gia đến đây rất nhiều người đều không biết, bảo bối như vậy đủ để nhiều người chấn trụ.
Chỉ là trong kế hoạch của y, không có món này, thêm món này, rất làm y nghi ngờ.
Bạch Minh lại quay đầu nhìn Lý Dương, tối hôm qua tới giờ ở chỗ này, đều là người của Lý Dương đang tiếp tay, trên thực tế, từ sau khi những bảo bối này xuất hiện ở đây, tất cả an ninh đều là người của Lý Dương phụ trách, người của bảo tàng y hoàn toàn không có động tay vào.
Những người đó của y, so về thể lực của những người này đều kém xa, Bạch Minh cũng không cam nguyện đem lợi ích giao ra ngoài.
Hiện tại thêm món này, trong lòng Bạch Minh tất nhiên có rất nhiều nghi hoặc.
Lý Dương cười với Bạch Minh, không nói, cái này là nhất thời thêm vào, cũng là Lý Dương đột nhiên có chủ ý mang bảo bối này vào, chính Bạch Minh cũng không biết.
Từ chỗ Lý Dương cũng không có đáp án, Bạch Minh đang nghi ngờ, vẫn theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục nói:
- Trong này là một phần cuối cùng của khu thư họa, cũng là phần cuối cùng hôm nay chúng tôi triễn lãm, xin mời mọi người mở to mắt, tác phẩm triển lãm cuối cùng, tôi Bạch Minh đảm bảo, cũng tuyệt đối sẽ không làm mọi người thất vọng.
Theo sau lời của Bạch Minh, tấm vải màu đỏ đậy lên từ từ kéo xuống, Bạch Minh cũng chú ý tập trung vào chỗ đó.
Nếu theo kế hoạch ban đầu, mở cuối cùng là Lan Đình Tự bảo bối áp trục, và không phải dưới tấm vải đó này, bây giờ tấm vải đỏ đang mở ra, Bạch Minh cũng bất ngờ.
Sắp xếp tất cả cái này, kỳ thực là người của Lý Dương.
Tấm vải đỏ từ từ kéo qua một bên, phía dưới lộ ra một đài thủy tinh trong suốt, đài thủy tinh này không hợp với kế hoạch trước đây, gần giống như đài triển lãm bát Trường Sinh.
Bên trong đài thủy tinh hài chính là nước.
Bên trong nước, có chứa một bức họa cổ, trên bức họa cổ hiện ra từng lớp màu trắng, trong lớp màu trắng có ảnh người chớp động, bên trong tủ thủy tinh có một một kim que, từ từ khuấy động.
- Tranh Trong Nước
Bạch Minh sửng sốt mạnh la lên, bức tranh này kỳ thực y không lạ lẫm gì, cũng thấy qua mấy lần, chính là tác phẩm của Ngô Đạo Tử tông sư giới hội họa, bức Tranh Trong Nước đó.
- Đây chính là Tranh Trong Nước của Ngô Đạo Tử.
Hội trưởng Vương tiến lên phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào bức tranh, còn nhỏ giọng hỏi.
Hội trưởng Vương là người uy quyền trong tranh chữ, tuy không thường ra ngoài, nhưng tin tức Ngô Đạo Tử làm ra bức Tranh Trong Nước ông cũng có nghe qua, chỉ là vẫn chưa nhìn thấy qua, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Không sai, chính là bức tranh đó!
Trả lời hội trưởng Vương chính là viện trưởng Hoàng, bức tranh này Lý Dương đã từng mang vào Cố Cung, ông và mất vị chuyên gia khác cùng thưởng thức qua, có ấn tượng rất sâu.
Trên mặt Bạch Minh tỏ ra chút kinh ngạc, rồi liếc nhìn Lý Dương.
Tranh Trong Nước cũng là thần tích hiếm có, là tác phẩm của tông sư Họa Thánh Ngô Đạo Tử, trước đây trong số đồ cổ của Lý Dương, không có bức tranh này, Bạch Minh cũng không ngờ, bức tranh này cũng xuất hiện ở đây.
Lý Dương gật đầu cười với Bạch Minh.
Bức tranh này, quả thực là Lý Dương nhất thời nảy lòng tham, mới mang tới đây.
Thư họa, thư họa, khu vực thư họa, có thư pháp, có hội họa mới hoàn mỹ, Lan Đình Tự, thiên hạ đệ nhất hành thư, cũng là thiên hạ đệ nhất thiếp, tất nhiên đại diện phải có cuốn sách này.
Mà Tranh Trong Nước của Ngô Đạo Tử là điển hình trong tranh, là tác phẩm của Thánh Họa, tất nhiên là điển hình của họa.
Thư họa song tuyệt, liên hợp cùng một chỗ, đó mới là hoàn mỹ thật sự.
Đây là quyết định hôm qua của Lý Dương, vẫn chưa nói cho Bạch Minh nghe, vì người sắp xếp ở cuối hội trường nhất chính là người của Lý Dương, món bảo bối này xuất hiện ở đây, ngay cả Bạch Minh cũng không biết.
Nếu nói như vậy, hôm nay xuất hiện ở chỗ này không chỉ có mười món thần khí quốc bảo.
Có thêm một món thần khí quốc bảo, ý nghĩa nhiều hơn không phù hợp, trên mặt của Bạch Minh vẫn đang kinh ngạc, mà rất nhiều người nhìn thấy qua Tranh Trong Nước, lúc này đều sợ ngây người, Tranh xuất hiện trong nước, còn có loại tranh mang cảm giác lập thể rất mạnh, cho dù là họa sĩ hiện đại, cũng làm không được.
Rất khó tưởng tượng, hơn một ngàn năm trước Ngô Đạo Tử đã làm ra thủ thuật như vậy, có thể vẽ được ở trong nước như bây giờ, còn làm như vậy càng thêm tinh diệu, sinh động hoạt bát.
Người đang xem bức tranh này, đều dâng lên một loại cảm giác.
Bất cứ vị tông sư nào, đều không xem thường, tông sư dẫu sao cũng là tông sư, là người thường không thể hiểu được, tại sao đại sư cấp đỉnh không giống như nhất đại tông sư có thể lưu truyền thiên cổ, còn có lý sự nhất định.
Người xung quanh đều đang dò xét suy nghĩ.
Bức tranh này xuất hiện ở đây, chỉ có Lý Dương và Bạch Minh biết, người khác kỳ thực không rõ, bọn họ đều cho rằng đây là sắp đặt trước đó, lúc này mọi người chỉ muốn thưởng thức bức tranh này.
Đặc biệt là những người chưa thấy qua, lại nghe qua bức tranh này, lúc này đều mở to hai mắt, xem tỉ mỉ.
Bức Tranh Trong Nước của Lý Dương có không giống như bảo bối Kiền Tương Mạc Tà gần đây thu được, trong ngành có rất nhiều người sớm đã thấy qua, càng huống hồ, bức tranh này còn triễn lãm ở Bảo Khố Trai.
Nhưng rất nhiều chuyên gia, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh này.
Tất cả mọi người đều đứng ở đây, lẳng lặng chăm chú nhìn vào bức Tranh Trong Nước, ngay chính viện trưởng Hoàng cũng không ngoại lệ, trong lòng viện trưởng Hoàng còn có một nguồn tiếc hận, bức tranh này nếu ở Cố Cung, thì ông ngày ngày có thể thưởng thức rồi.
Thần kỳ của Tranh Trong Nước, Bạch Minh không có giải thích gì, bức tranh này, chỉ cần triển lãm ra ngoài, bất cứ ngôn từ miêu tả nào cũng là vô nghĩa, không bằng chính mắt mình xem.
Mấy phút sau, Bạch Minh lại giơ tay lên.
Y nhận được hàm ý của Lý Dương, thời gian triển lãm Tranh Trong Nước cũng không sai biệt, tác phẩm triển lãm cuối cùng, cũng sắp xuất hiện rồi.
Lúc này cũng không còn sớm nữa, tiếp tục thưởng thức nhiều bảo bối thế này, thời gian cũng sắp đến trưa rồi, phía sau cũng còn rất nhiều chuyên gia vẫn chưa xem qua, lãng phí thời gian tuyệt đối là hành vi đáng xấu hổ.
- Các vị, chúng tôi còn một tác phẩm triển lãm cuối cùng, xin mời các vị thưởng thức, món bảo bối cuối cùng này, tôi dám bảo đảm, nhất định không làm mọi người thất vọng, đặc biệt là các bạn bè yêu thích thư pháp, càng phải chú ý!
Bạch Minh cười khà khà một tiếng, miếng vải đỏ trên tường từ từ rơi xuống, một số người yêu thích tranh chữ nghe Bạch Minh nói, đều chuyển từ sự chú ý của Tranh Trong Nước, nhìn lên bức tường.
Đối với người yêu thích tranh chữ mà nói, Tranh Trong Nước tuyệt đối có sức hấp dẫn chết người, chỉ là Bạch Minh quá tốt, hôm nay Bạch Minh nói sẽ không để mọi người thất vọng, mọi người cũng theo lời y nói, nhìn về phía trước.
Miếng vải màu đỏ rơi xuống, sau đó là đang treo một bức quyển trục.
Quyển trục này là một bảng chữ mẫu, nếu lúc đầu nhìn thấy, cơ hồ tất cả mọi người đều sửng sờ ở đó, ngơ ngác chăm chú nhìn tất cả những gì trước mặt.
Bức tranh chữ này, đủ để hấp dẫn bất cứ ai nhìn thấy nó.
Cho dù không phải là người đầu tiên nhìn thấy bức tranh chữ này, cũng không ngăn nổi sự hấp dẫn này, trừ phi nhắm mắt không nhìn, nhưng thần tác như vậy ở trước mặt, rất ít có người kiên trì được, nhắm mắt lại kiềm chế sự mê hoặc này.
Thậm chí viện trưởng Hoàng cũng không làm được.
Lão Hoàng cũng không làm được, cho dù đã thấy qua nhiều lần, lần này bọn họ cũng chú ý vào lên bức tường, tiếp tục thưởng thức tinh tế bức tranh chữ này, nhưng trong lòng bọn họ ổn định so với những người khác một chút, đơn thuần chỉ là ở góc độ thưởng thức.
Toàn bộ phô trương, đều điềm tĩnh lại.
Mọi người đều đang nhìn lên bức tường trước mặt, phía sau còn có mấy người đi tới chỗ này, bọn họ đều ở phía sau, cố rướng cổ nhìn vào trong.
Người có mắt tốt, thoáng chốc cũng sửng sờ ở đó, người có mắt kém hơn một chút, lúc này hoàn toàn sốt ruột, bức tranh chữ trước mặt giống như là thuốc tê người nhìn thấy qua đều cảm giác bớt đau đớn, luồn tay đi về phía trước.
Cuối cùng bảo vệ xung quanh ra mặt, duy trì trật tự tốt một chút.
- Lan Đình Tự, đây chính là Lan Đình Tự thật sự.
Qua một hồi lâu, hội trưởng Vương mới thất thanh la lên một tiếng, lúc đầu ông cũng bị bức tranh chữ này hấp dẫn, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Người biết về chuyện tìm lại Lan Đình Tự quả thật không nhiều, ngay chính hội trưởng Vương cũng không biết, bỗng nhiên nhìn thấy bức phẩm này, đừng nói chỉ có ông kinh ngạc.
Cả đời nghiên cứu tranh chữ, ông thích tranh chữ, cái đánh động này tuyệt đối là cực lớn.
- Lan Đình Tự!
Rất nhiều người đều ríu rít trong miệng, kỳ thực không cần hội trưởng Vương đi, cho nên người nhìn thấy bức họa này đều biết, đây chính là tác phẩm kiệt xuất nổi danh thiên cổ.
Chỉ là mọi người nhất thời không thể chấp nhận, bức chữ này làm sau xuất hiện ở đây.
Sau khi hội trưởng Vương nói xong, liền không nói, tiếp tục nhìn tỉ mỉ bức tranh chữ trước mặt, mắt ông rất lâu không chớp động, lúc này, ngay cả mắt ông cũng không chịu ý.
Ngoại trừ hắn ra, mọi người đều tỏ ra ngốc ngếch, ánh mắt đang nhìn về phía trước, con mắt không chớp động.