- Giai Giai, chuẩn bị xong chưa?
Lý Dương quay sang phòng ngủ kêu một tiếng, đây là lần thứ hai hắn thúc giục Vương Giai Giai .
Ngày hôm qua chuyện bọn hắn phọ về Minh Dương bị chú của Vương Giai Giai là Vương Tòan Trung biết được, liền gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ buổi trưa qua đó ăn cơm, chuyện Lý Dương và Vương Giai Giai coi như đã hoàn toàn xác định, đã là người một nhà.
Trở lại Minh Dương, đến nhà chú ăn cơm, đây là chuyện rất bình thường.
Mấy tháng trước Vương Tòan Trung lại được thăng chức, hiện tại đã bí thư thị ủy Minh Dương, một vị lãnh đạo, Lý Dương lại suy nghĩ, thừa dịp này đưa quà tới.
Thị trưởng thăng chức thành bí thư thị ủy, cấp bậc không thay đổi, nhưng ý nghĩa lại bất đồng, đáng để chúc mừng.
- Xong rồi, xong rồi, em xong ngay đây!
Tiếng của Vương Giai Giai truyền tới, trên mặt Lý Dương có chút bất đắc dĩ, chỉ cần là con gái, cho dù là ai, ra ngoài đều thích trang điểm, khiến Lý Dương khó lý giải chính là, quay về nhà mình, đến nhà chú mình chơi, còn cần trang điểm để làm chi.
Qua năm phút sau, cuối cùng Vương Giai Giai cũn chuẩn bị xong, Lý Dương dẫn Lưu Cương theo, đi ra khỏi nhà.
Vương Tòan Trung vẫn ở chỗ cũ, tuy nói hắn đã là lãnh đạo, nhưng chỗ ở cũng không có thay đổi, hắn nói nơi này hắn ở cũng đã quen rồi.
Ấn chuông cửa, người chạy tới mở cửa chính là Vương Thiên Nhiên.
Cậu bé kia nhìn thấy Lý Dương rất nhiệt tình, không ngừng gọi anh gọi chị, Lý Dương và Vương Giai Giai có thể đến với nhau, cũng nhờ cậu bé này, không có hắn, hai người căn bản không có cơ hội quen biết.
Vương Tòan Trung hôm nay ở nhà, đặc biệt chờ Lý Dương tới.
Nhìn thấy Vương Tòan Trung, Lý Dương vội vàng đưa quà tới.
Lý Dương tặng quà, là một vật trang trí bằng Phỉ Thúy, vật trang trí cũng nhỏ, không tính lớn, chạm trổ cũng rất bình thường, cũng chỉ khá hơn những người mới học nghề một chút, còn so với đại sư, kém thật xa.
Nhưng phẩm chất Phỉ Thúy lại không tồi, cao băng chủng Tổ Mẫu Lục, chỉ này một khối vật trang trí Phỉ Thúy này giá trị cũng rất cao, đáng tiếc chạm trổ rất bình thường, còn ảnh hưởng tới giá trị của nó.
Nếu bình thường, Lý Dương sẽ không thể nào đưa chút quà như vậy, nhưng cái này thì khác.
Đây là hắn tự tay điêu khắc ra, là tìm được ở trong huyệt động ngầm ở Myanmar, khi hắn rảnh rỗi đã sử dụng Côn Ngô Đao để điêu khắc ra thành vật trang trí, nghiêm khắc mà nói, đây là tác phẩm chạm ngọc đầu tiên của hắn.
Lúc trước ở Bình Châu, Lý Dương luyện tay, đều là sử dụng ngọc vụn cực kỳ bình thường, cũng không có thành phẩm nào đáng kể.
Sử dụng nguyên liệu cấp cao, lại điêu khắc ra thành phẩm chân chính, một món đồ này đối với Lý Dương mà nói vẫn là một sự thăng cấp, tương lai Lý Dương thực có thành tích trong giới chạm trổ, tác phẩm này sẽ có ý nghĩa hết sức quan trọng, giá cả đương nhiên cũng tăng không ít.
Vương Tòan Trung không hiểu chạm ngọc, nhưng đã là đồ Lý Dương tặng thì vô cùng thích thú.
Đối với bọn họ mà nói, tiền tài đều là thứ yếu, giá trị quà của Lý Dương hắn cũng không thèm để ý, khiến cho hắn thỏa mản chính là Lý Dương tự mình làm ra nó.
Đối với người trong nhà mà nói, có lòng mới là quan trọng nhất.
Cơm trưa rât nhiều món, hiện tại Lý Dương và Vương Giai Giai cũng không phải mới quen, người hai nhà đều đã chuẩn bị cho ngày kết hôn, tuy vẫn chưa xác định cụ thể ngày, nhưng ai cũng hiểu được, một ngày này sẽ không quá xa.
Đã xác định trở thành người một nhà, quan hệ đương nhiên gần hơn rất nhiều.
Thật vui vẻ ăn bữa cơm trưa, Vương Toàn Trung lại phải đi, hắn tiếp nhận chức vụ bí thư không lâu, có rất nhiều công việc đều phải xử lý. Lần này chức vụ bí thư với hắn mà nói rất quan trọng, làm tốt, tương lai rất rộng, làm không tốt, không có chiến tích, gia tộc của hắn không tầm thường, muốn đi lên cũng không dễ dàng.
Sự cạnh tranh giữa thượng tầng cũng rất lớn.
Buổi chiều, Lý Dương không trở về biệt thự, rất khó có cơ hội cùng Vương Giai Giai đi dạo phố, hai người trước tiên chính là tới phố dành riêng cho người đi bộ, khi Lý Dương còn làm nhân viên, nơi này là nơi hắn thường xuyên tới, rất nhiều quần áo là do hắn mua tại nơi này.
Hắn của ngày đó, mua quần áo cũng không phải chuyện có thể làm thường xuyên, không phải không còn quần áo để mặc hắn sẽ không đi mua.
Vài năm ngắn ngủn, cuộc sống của Lý Dương đã xảy ra biến hóa không tưởng, phố dành riêng cho người đi bộ này, hắn đã không còn tới nữa.
Lại tới chốn quen thuộc, khiến trong lòng hắn cũng đã tràn ngập xúc động.
Vương Giai Giai không nghĩ nhiều như vậy, cô vui vẻ lôi tay Lý Dương, không ngừng chạy vào các cửa hàng trong đó.
Nơi này, Vương Giai Giai cũng không ít lần đến, trước kia cô cũng thường xuyên đến dạo phố dành riêng cho người đi bộ này, trong khoảng thời gian này luôn ở bên Lý Dương, Lý Dương lại bận rộn như vậy, khiến cô cũng rất lâu chưa tới đây.
Đi qua mấy cửa hàng rồi, tay Lý Dương liền có thêm không ít gói to.
Lưu Cương cách đó không xa, vờ như không thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Lý Dương, lúc này hắn kiên quyết không chủ động đi lên, bằng không những gới lớn nhỏ trên tay Lý Dương sẽ biến thành tay hắn.
Điểm này, từ lúc ở Canada Lưu Cương đã hiểu rất sâu, rất rõ.
Vòng vo một hồi, Vương Giai Giai cuối cùng đã xong hành trình mua sắm của cô.
Điều này khiến cho Lý Dương thở phào một cái, còn may, thời gian không dài, Vương Giai Giai mua cũng không coi là nhiều, chỉ có năm sáu cái gói cũng đều là thực bình thường, cũng không nặng.
Lý Dương đi khá xa, lúc trở về, lại đi qua cửa hàng Châu báu của An Thị ở Minh Dương.
Đi đến nơi đây, Lý Dương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên mấy chữ công ty châu báu An Thị màu vàng lóng lánh, trong lòng rung động càng nhiều.
Nhớ ngày đó hắn còn nghĩ làm sao có thể ở lại chỗ này tiếp tục công việc, mà hiện giờ, hắn đã là người mà cả tập đoàn An Thị đều muốn nhờ vả, thay đổi này, là điều lúc trước Lý Dương không thể ngờ tới.
Mà tất cả thay đổi này, đều bắt đầu từ cái đêm giáng sinh đó.
Nghĩ đến đây, Lý Dương lại nhìn người yêu bên cạnh, trong mắt mang theo một tia ấm áp, may mắn đêm đó gặp cô khiến Lý Dương thay đổi đường về nhà, bằng không cũng không những chuyện này.
- Lý Dương?
Đang nhớ lại những chuyện xưa, Lý Dương bị tiếng gọi làm bừng tỉnh, giọng nói có chút quen thuộc, Lý Dương quay đầu lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Từ bên trong cửa hàng của An Thị đi ra là một đôi nam nữ trẻ tuổi, gọi Lý Dương, là người con gái kia.
- Thật là cậu, nhiều năm không gặp, cậu vẫn như xưa!
Cô gái lôi tay chàng trai, bước nhanh tới bên, nhìn Lý Dương từ trên xuống dưới, lại nói một câu vui vẻ.
Người con trai cũng nhìn Lý Dương, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Vương Giai Giai, trong mắt của hắn còn mang theo một tia ghen tị, cô gái bên cạnh hắn rất đẹp, nhưng so sánh với Vương Giai Giai liền biến thành con công.
Đặc biệt là khí chất của Vương Giai Giai, là thú mà cô gái bên cạnh hắn không có được.
Cô gái kia cũng rất kinh ngạc nhìn Vương Giai Giai, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy, chú ý nhiều nhất vẫn là Lý Dương.
- Trần… Trần Đan!
Lý Dương cũng có chút kinh ngạc, cô gái trước mắt này, là bạn thời trung học của hắn, từ sau khi tốt nghiệp, cũng chưa từng gặp mặt.
Cô gái thấy Lý Dương kêu tên mình, có vẻ rất vui vẻ, lại hỏi:
- Không ngờ cậu còn nhớ rõ mình, bây giờ thế nào?
- Vẫn tốt, còn cậu?
Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, Trần Đan là bạn trung học của hắn, cũng là một cô gái xinh đẹp trong đám bạn học, năm đó có rất nhiều bạn trai cùng khóa thầm mến cô.
Nhưng trong những người này cũng không có Lý Dương, Lý Dương và cô chỉ là bạn học bình thường.
- Tạm được, đúng rồi, đây là vị hôn phu của mình - Vương Trác, thứ hai tuần sau chúng mình kết hôn, cậu có thời gian tới tham gia hôn lễ cuả chúng mình hay không?
Trần Đan khoác cánh tay người con trai bên cạnh, lại cười nói một câu, nhìn bộ dáng của cô, có vẻ đang rất hạnh phúc.
Người con trai này kêu Vương Trác, Lý Dương dần dần cũng có chút ấn tượng.
Hắn cũng là bạn trung học của Lý Dương, nhưng không chung lớp, Lý Dương quen hắn, là bởi vì hắn là nhân vật quan trọng trong trường học, nghe nói cha của hắn lãnh đạo huyện, thầy cô giáo đều không dám đắc tội hắn, các học sinh càng không cần phải nói.
Hơn nữa Vương Trác học tập cũng không kém, vẻ ngoài cũng rất được, là người trong mộng của rất nhiều cô gái.
Mà Lý Dương khi đó, chỉ là một học sinh bình thường, không có tài năng gì, muốn nói chỗ không bình thường, cũng chỉ là hắn có một người cha là giáo viên giỏi mà thôi, ngoài ra cũng không có gì.