[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1021 : Lại đến Myanmar




Những người này đang nhỏ tiếng trao đổi, thấy bọn Lý Dương qua lập tức im lặng, đợi sau khi bọn Lý Dường vào nhà mới bắt đầu nói tiếp.

Bọn họ là bác sĩ ưu tú nhất của các bệnh viện Ngõa Thành, điều kiện chăm sóc chữa bệnh của bệnh viện này phải tốt hơn rất nhiều tất cả bệnh viện ở Ngõa Thành.

Cao Bá trực tiếp dẫn bọn họ vào căn phòng ở trong.

Căn phòng rất lớn, nhưng người trong phòng không nhiều, ngoại trừ hai vị bác sĩ vẫn ở đó ra, chỉ có một mình tướng quân Thornton, vẻ mặt tướng quân Thornton có chút đau khổ, cũng có chút bi thương.

Trước mặt y, chính là một cái giường, trên giường có một người già.

- Bác cả! Sang Dala vội vàng đi tới bên cạnh tướng quân Thornton, tướng quân Thornton quay đầu lại nhìn y, không nói, chỉ lắc đầu nhẹ.

Phỉ Thúy Vương đi thẳng tới đầu giường, bác sĩ bên cạnh quay đầu liếc nhìn, thấy tướng quân Thornton không nói chuyện, cũng không hỏi nhiều.

Lý Dương đi tới chỗ khác, ông cụ đang nằm trên giường hắn rất quen thuộc, là một người rất lạc quan, một ông lão rất vui vẻ cởi mở, lúc này đang nằm trên giường bệnh, mà miệng vẫn nở nụ cười.

Nhìn thấy ông đang nằm trên giường nhắm mắt, mũi Lý Dương có chút cay cay, vội vàng quay đầu lại.

- Tướng quân Thornton, sao lại thế này?

- Nhồi máu cơ tim, rất nghiêm trọng, lão Trác bình thường tim có chút vấn đề, không ngờ lần này lại nguy hiểm thế này!

Tướng quân Thornton nói ra mấy câu rất khó khăn, có mấy câu ông nói không ra lời, bác sỹ nói, lão Trác không chắc có thể kiên trì cho tới ngày mai, nên sớm có chuẩn bị.

Lý Dương quay đầu lại, nhìn gương mặt quen thuộc, trong lòng có chút đau xót.

Sinh lão bệnh tử, là quy luật không ai tránh khỏi, lão Trác đã hơn bảy mươi tuổi rồi, tuổi cũng không còn nhỏ.

Hơn nữa, trước đây cơ thể vốn đã từng bị thương nghiêm trọng, cơ thể không thể so với người khác.

Chỉ là tin tức thế này bỗng nhiên lại đến quá nhanh, làm Lý Dương nhất thời không chịu được.

Sắc mặt của Sang Dala, Cao Bá càng trở nên khó coi, ngay cả chính Vương Giai Giai cũng đỏ cả vành mắt, lần trước đến còn là một ông lão vô cùng vui vẻ, lần này gặp lại, lại đang nằm trên giường bệnh, còn không biết có thể qua nổi đêm nay không.

- A Lang

Đứng ở bên cạnh, đột nhiên nói, tên của lão Trác gọi là Triệu Lang, rất lâu không có ai gọi cái tên này, cho dù là Phỉ Thủy Vương, bình thường lúc gặp ông cũng đều gọi là lão Trác.

A Lang, là cái tên của các ông lúc còn trẻ.

Phỉ Thúy Vương nói nhỏ, khóe mắt ông còn ươn ướt nước mắt, ông và lão Trác quen biết nhau hơn năm mươi năm rồi, cảm tình này không ai có thể sánh được.

Nếu không phải lần ngoài ý muốn năm đó, bây giờ Phỉ Thủy Vương có lẽ không phải là Nam Vương Bắc Thánh, mà là song hùng tranh phách.

Năm đó năng lực của lão Trác không thua gì Phỉ Thúy Vương, cùng tiến bộ, lão Trác còn cao hơn một chút, càng phát triển hơn, ông phải trở về nước, có được thành tựu và nổi tiếng, tuyệt đối không thua gì Phỉ Thúy Vương.

Thậm chí còn mạnh hơn một chút, năm đó Phỉ Thúy Vương không chỉ thừa nhận một lần, thực lực tổng hợp của lão Trác, mạnh hơn một chút.

Giọng của Phỉ Thúy Vương, càng làm cho không khí trong phòng càng thêm bi thương, lão Trác nhắm nghiền đôi mắt nằm trên giường, ngoại trừ ở khóe miệng cười nhạt ra, không có phản ứng gì.

Lão Trác lúc này hoàn toàn đã mất đi ý thức.

- Lý Dương, trước khi lão Trác mắc bệnh, còn nhắc đến cậu, ông ấy nói cậu là người có thiên phú nhất mà ông nhìn thấy qua.

Nói tới đây, tướng quân Thornton ngừng một chút, nhìn qua Phỉ Thúy Vương, Phỉ Thúy Vương vẫn đang cuối đầu, nhìn lão Trác trên giường bệnh, chuẩn bị nói những điều làm mọi người nghe không hiểu.

- Ông nói thiên phú của cậu hơn hẳn Phỉ Thúy Vương, lần trước cậu đổ thắng Phỉ Thúy Vương, khi chưa tiến hành ông đã biết rồi, người thắng nhất định là cậu, cậu là thiên tài thật sự, ông ấy còn nói, tương lai, thuộc về một mình cậu, tướng quân Thornton chậm rãi nói, kỳ thực đây là nội dung câu chuyện mà ông nói với lão Trác hôm buổi trưa đó, không biết có phải chính lão Trác đã có dự cảm, buổi trưa ông ấy nói rất nhiều.

Ông nói trước khi Lý Dương và Phỉ Thúy Vương chưa có thi đổ, ông đã đoán được hai người phải có một thắng, tính tình của Phỉ Thúy Vương ông biết, Lý Dương thắng ông, Phỉ Thúy Vương nhất định sẽ chủ động khiêu chiến Lý Dương.

Cuối cùng tất cả, cũng đều nằm trong dự đoán của ông, ông hoàn toàn đoán trúng.

Cả buổi chiều, ông ở cùng với tướng quân Thornton buổi tối còn đang chuẩn bị ăn cơm, chính là trước khi ăn cơm thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nếu không phải lão Trác vẫn ở trong trang viên, kết quả có thể càng tệ hơn.

Lý Dương chầm chậm quay đầu lại, lão Trác đánh giá hắn rất cao, điểm này hắn sớm đã biết, lại không ngờ lại cao như vậy, tương lai thuộc về một mình hắn, tương lai không ai có thể so sánh với hắn.

Đây đã là một đánh giá rất cao rồi.

Lời nói này nếu là người khác nói, có thể sẽ trở thành một trò đùa, nhưng chính từ miệng lão Trác nói ra, không ai có thể hoài nghi, lão Trác bình thường là người rất nghiêm túc, từ trước đến giờ không mạnh miệng nói ra những gì.

Vành mắt của Lý Dương từ từ đỏe hoe, khí giớ dự liệu bên cạnh không ngừng chớp động, mỗi dữ liệu đều rất thấp, tất cả đều tới mức cảnh giác.

Lại nói tiếp, đây là lần thứ hai Lý Dương tới Myanmar, cũng là lần đầu tiên cách biệt, một lần nữa lại gặp lão Trác.

Chỉ là hắn không ngờ, lần gặp lại lại trong tình trạng thế này trong đầu của hắn tựa hồ vẫn còn đọng lại tiếng cười của lão Trác, cùng với cảnh tượng ông giảng dạy cho hắn nghe về kinh nghiệm đổ thạch.

Còn có cuộc thi đổ đầu tiên của hai người, lão Trác cười ha ha mời hắn đến, tuy người thắng cuộc cuối cùng là Lý Dương, nhưng lão Trác không có chút ủ rũ, mà ngược lại vẫn rất vui mừng.

Lý Dương đến nay vẫn còn nhớ, tất cả những lời mà lão Trác nói với hắn lúc đó.

Lão Trác dẫu sao cũng là một người tàn tật, đổ thạch có thể, nhưng đổ khoáng thì không, mắt nhìn không thấy, ông có thể mò đổ thạch, nhưng không thể nào mò ra khoáng mạch được, người chân chính có thể đổ khoáng, chỉ có Lý Dương.

Ông hy vọng Lý Dương có thể trở thành một người đổ khoáng tăng thật tốt, để gia tộc Thornton thoát khỏi nguy hiểm.

Lúc lão Trác nói, ông không phải là người của gia tộc Thornton, nhưng tất cả người trong gia tộc đối với ông rất có ân, đối với ông tốt nhất, thời khắc quan trọng không ngừng giúp đỡ ông, trong lòng lại có chút hổ thẹn.

Đến nay Lý Dương vẫn còn nhớ rất rõ, lúc nói ra những lời nói này ông rất vui, cũng đem tất cả những chuyện về đổ khoáng nói cho hắn nghe, tất cả cái này, ông chỉ là hy vọng Lý Dương có thể giúp gia tộc vượt qua nguy hiểm lần này.

Lúc ông nói ra, ông tin tưởng Lý Dương, Lý Dương sẽ không làm ông thất vọng.

Sau đó, lão Trác không có gặp lại Lý Dương, nhưng ông nhiều lần trong các trường hợp khác đều tỏ ý xem trọng và tán thưởng Lý Dương, Lý Dương có thể đổ tăng khoáng mạch, nhưng trong mắt ông không phải là ngẫu nhiên, đó là tất yếu.

Nhớ lại những đều này, mắt Lý Dương bất giác ươn ướt.

Kỳ thực chính trong lòng Lý Dương cũng hiểu, lão Trác đối với hắn như vậy, không chỉ là vì hắn có thể giúp gia tộc của Sang Dala, nếu chỉ là như vậy, ông chỉ cần đem tâm đắc của đổ khoáng nói ra thì được rồi, không nhất thiết đem tất cả kinh nghiệm đều truyền dạy cho mình.

Khí cụ đột nhiên có chút thay đổi, hai bác sĩ vội vàng bước lên trước, Lý Dương và Phỉ Thúy Vương đều lui lại một bước.

Hai bác sĩ bận rộn một hồi, sau đó châm cứu, cuối cùng lại bình phục trở lại, nhưng lão Trác không tỉnh lại, vẫn nằm trên giường.

Lão Trác cuối cùng có thể tỉnh dậy không, ngay cả bác sĩ cũng không dám bảo đảm.

Lần này, bệnh tình của lão Trác quả thật rất nghiêm trọng, nếu không phải ở đây đã chuẩn bị điều kiện khám chữa bệnh tốt nhất, hơn nữa bác sĩ kịp thời đến, lão Trác cũng không thể chống đỡ cho tới bây giờ.

Hai bác sĩ bận rộn một hồi, cuối cùng lại thở phào nhẹ nhõm.

Tướng quân Thornton nhìn bọn họ, bọn họ chỉ lắc đầu, bọn họ chỉ là bác sĩ, không phải là thần tiên, có bệnh có thể trị, cũng có bệnh không thể nào trị được, trước mắt cái bệnh này, ngay cả bọn họ cũng đành bất lực.

Phỉ Thúy Vương bước qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay của lão Trác, nước mắt của ông cuối cùng cũng không kìm được mà chảy xuống, vừa khóc vừa nói mấy lời, những lời nói này là gì, Lý Dương nghe không hiểu.

Đây chỉ là những lời kể chuyện của người già nói với người bạn, chỉ cần bọn họ hiểu là được rồi.

Mã Tuấn Đào đứng sau lưng ông, lần này cũng đi theo, một mình Phỉ Thúy Vương đến y không yên tâm, chuyện này không giống bình thường, cần phải có nhiều kiêng kỵ.

Phỉ Thúy Vương, cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi.

Lý Dương bước chậm qua một bên, vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt lão Trác đầy nếp nhăn nhưng không hề khô khan.

Lão Trác là bệnh cấp tính, không giống một số người già tới lúc cuối cùng có hình dạng khô gầy, tay của lão vẫn rất ấm áp, đây là ông lâu ngày mò thạch mà được như vậy.

Sau khi lão Trác bị mù có thể đứng dậy lại được, không chỉ dựa vào tai và cảm giác, đồng thời qua vô số lần nỗ lực, vì mắt không nhìn thấy, ông càng chú trọng dùng tay, nguyên thạch được chính tay ông mò ra, so với nguyên thạch được Lý Dương dùng năng lực đặc biệt quan sát còn phải nhiều hơn nhiều.

Năng lực đặc biệt của Lý Dưong, chính là quan sát qua hai lần đại công bàn, cùng với con số một trăm ngàn nguyên thạch, dùng tay đếm không xuể, cái đó hầu như là con số không thể tưởng tượng được.

Nắm bàn tay của lão Trác, Lý Dưong rưng rưng nước mắt, đám người Sang Dala đứng bên cạnh, lúc này cũng đều ôm mặt, tin tức này đối với bất cứ ai trong bọn họ mà nói đều là vô cùng bất ngờ.

Tướng quân Thornton không có nói chuyện, đứng im lặng bên cạnh.

Mười mấy phút sau, tiếng khí cụ lại vang lên, lần này bọn Lý Dương được mời ra ngoài, lại có một số bác sĩ chạy vào, nữa giờ sau, bọn họ mới được phép đi vào trong.

Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của bác sĩ, trong lòng mọi người đều có dự cảm không tốt.

Tướng quân Thornton được phân phó chuẩn bị linh đưòng, lão Trác cả đời không có con cái, ông luôn sống trong gia tộc của mình, vì lão Trác chuẩn bị hậu sự, tận lực cuối cùng cũng chỉ có thể là bọn họ.

Đương nhiên, lão Trác đã có danh khí không ít, sau khi gặp chuyện ngoài ý muốn là cha của tướng quân Thornton muốn giữ ông lại, hơn nữa còn luôn tôn trọng ông.

Sau này lão Trác lại đứng dậy lần nữa, sau khi tạo ra không ít nổi tiếng, vì gia tộc Thornton mà không ít vất vả, không nói khác, đơn giản dựa vào đổ thạch, lão Trác vì gia tộc Thornton tạo ra rất nhiều lợi nhuận, chính lão Trác cũng không cần tiền, cũng không để mắt tới, Phỉ Thúy ông đổ ra, hoàn toàn đều là thuộc về gia tộc

Với điểm này, tang sự này tướng quân Thornton cũng nên làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.