[Dịch] Siêu Cấp Hệ Thống

Chương 92 : Truy Tìm Ngọn Nguồn




Bây giờ đã hơn 7 giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn bị phủ bởi màn đêm.

Hôm nay Shirley đến tham gia đại hội thi ca lãng tụng, nên Hàn Phong cũng theo tới nơi này. Tình huống hôm nay có vẻ khá phức tạp, chỉ cần đối phương không người thằng ngu, thì Hàn Phong tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được như lần này.

Cho nên, hắn sớm đã đem toàn bộ thông tin của các con đường giao thông bốn phía viện nhạc kịch và ngã tư đường khắc sâu vào trong đầu. Hơn nữa còn tiến tới một chỗ rất gần sân khấu mà ngồi.

Lúc phát sinh hỗn loạn, Hàn Phong ban đầu cũng hơi bị kinh hoảng cùng thất thố một chút, nên không thể chạy kịp lên sân khấu. Cho đến khi hắn lên tới chỗ Shirley đứng, thì bắt gặp nàng đang bị một nữ sinh khác kéo ra khỏi cửa thoát hiểm.

Hàn Phong lập tức đuổi theo ngay, nhưng mà bởi vì có quá nhiều người, mọi người chen chúc lẫn nhau rất chật chội, nên Hàn Phong tốn hết khí lực mà vẫn không thể vượt qua, chờ đến khi hắn qua được, thì Shirley đã bị người ta bắt lên xe rồi.

Vì vậy, Hàn Phong liền nhấc chân đuổi theo sau, cùng lúc đó, hắn cũng lấy một chiếc mặt nạ đen kiểu hiệp khách đội lên đầu. Bộ đồ trên người hắn lúc này cũng là bộ đồ thể thao màu đen, cộng thêm sắc trời bây giờ đã tối, lấy tốc độ của hắn cho dù có người nhìn thấy được, thì cũng chỉ là một cái bóng đen hiện lên mà thôi.

Lúc mới bắt đầu mặt đường khá thẳng, cho nên Hàn Phong vẫn không thể vượt qua, sau khi chạy qua mấy con đường, tốc độ của xe khách hơi chút chậm lại, lúc này Hàn Phong đột nhiên phát lực đuổi theo.

Hai vật thể đều lấy tốc độ đồng dạng chạy tới, tốc độ mặc dù lớn, nhưng đối với chúng mà nói, thì tương đối là bình thường.

Hàn Phong đột nhiên vượt qua chiếc xe khách, vẫn duy trì tốc độ giống với nó. Sau đó đem tên lưu manh trực tiếp lôi ra khỏi cửa sổ, đối phương ngay cả kêu thảm một tiếng cũng chưa kịp kêu, thì đã bị Hàn Phong quăng ra ngoài rồi. Vào thời khắc đó, Hàn Phong cũng cố gắng không hơn được rằng hắn rốt cuộc là sống hay chết, chỉ đành nghe theo mệnh trời vậy.

Răng vàng trơ mắt chứng kiến ba chỉa bị một người kéo văng ra ngoài, không nhịn được sợ hãi kêu một tiếng. Hắn vội vàng xem xét một chút kính chiếu hậu, nhưng mà vẫn không có thấy gì hết, hắn vội vàng dùng sức quẹo qua quẹo tay lái, xe khách rất nhanh liền lay động vài cái, nhưng mà vẫn không thấy được gì cả."

"Răng vàng, mày kêu cái quỷ gì vậy! Lo mà lái xe của mày cho tốt đi!" Người ở phía sau thùng xe hỏi, ngừng lại một chút, đột nhiên hắn hỏi: "Ba chỉa đâu? Thằng ba chỉa đi đâu rồi?"

"Hắn...... Hắn......" Răng vàng trong lòng kinh hãi không thôi, nói hồi lâu cũng không biết diễn tả như thế nào. Đột nhiên, hắn mơ hồ cảm giác được bên phía cửa sổ bên cạnh hình như có vật gì đó, vội quay đầu qua nhìn, thì chứng kiến một cái "mặt quỷ" đang nhìn hắn cười!

"A------------"

Răng vàng lại la hoảng lên, hoàn toàn quên mất tay lái đang ở trên tay, chờ đến lúc hắn phản ứng lại, thì phát hiện xe đã bị lệch hướng, đang bắn thẳng vào tòa nhà ven đường, hắn liền vội vàng nhanh chỉnh tay lái lại......

"Bùm---------"

Chiếc xe khách đụng trúng cột nước chữa cháy ven đường, tạo ra một cột nước bắn cao lên!

Mặt khác, 2 người còn lại ở trong xe bị chấn động đều mờ mịt, không khỏi mở miệng mắng: "ĐM! Răng vàng, mày biết lái xe không vậy!"

"Soạt -------"

Cửa xe mở ra, một người bước ra từ bên trong, hắn đang định mắng hai câu, thì lại chứng kiến một người mặc đồ đen đang đứng ở trước mặt mình. Kỳ quái nhất chính là hắn còn mang theo một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, nhất thời khiến hắn càng thêm hoảng sợ. Đang định la to, thì đối phương liền vươn một tay ra, trong nháy mắt bắt lấy cằm mình, kế đến chỉ nghe "soạt" một tiếng, hắn liền cảm giác được cái cằm của mình như bị đối phương tháo gỡ xuống!

Hàn Phong bắt lấy hàm dưới của đối phương, dùng sức bẻ một cái!

"Phanh!" Đối phương giống như một mớ bùn nhão mềm hẳn xuống.

Cái khoảng thời gian phát sinh quá trình điện quang hỏa thạch này chỉ xảy ra trong nháy mắt, không vượt quá 2 giây, cho nên người còn lại trong xe bị đụng trúng đầu còn đang cháng váng, căn bản là chưa kịp phản ứng lại. Hơn nữa tầm mắt của hắn đã hoàn toàn bị vị huynh đệ ở phía trước kia che mất, hoàn toàn không có phát hiện ra Hàn Phong ở bên ngoài.

Chờ cho đến khi hắn chứng kiến vị huynh đệ mới vừa đi ra đột nhiên ngã xuống. Đồng thời Hàn Phong cũng xuất hiện trước mặt hắn, thì hắn lập tức cảm giác được không ổn. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là trong tay vẫn còn một lá bài cuối cùng, nên vội vàng quay qua bắt lấy Shirley đang nằm đó hôn mê.

Nhưng mà, tốc độ của hắn thật sự quá chậm rồi, tại một khắc sắp đụng tới Shirley, thì đã dính một cước ngay ngực của Hàn phong, lập tức ngất xỉu.

Không có một tia do dự, Hàn Phong nâng Shirley vốn không hề hay biết gì cả nhanh chân chui vào con đường bên cạnh, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Khoảng vài phút sau, Anny cùng với David chạy tới, nhìn thấy đống hỗn độn đầy rẫy trên mặt đất, bọn họ vạn phần kinh ngạc, hình như là đã có người đi trước một bước cướp lấy Shirley rồi, bọn họ không xác nhật đượ là thế lực nào bên kia.

David vội vàng mở thiết bị truy tung ra, phát hiện điểm đỏ đã hết di động, đang ở trong một cái hẻm nhỏ cách đó không xa.

"Ở bên kia!" David chỉ một chút, rồi cùng với Anny chạy tới.

Nhưng mà bọn họ chỉ phát hiện ra chiếc dây chuyền của Shirley, chứ không có phát hiện ra nàng. Ở trong chiếc dây chuyền này có gắng một thiết bị tín hiệu.

Đối mặt với loại tình huống này, bọn họ cảm thấy rất chán nản, bởi vì bọn họ đã không có biện pháp nào để tiếp tục truy tìm nữa rồi.

Hàn Phong giờ phút này đã đem mặt nạ gỡ xuống, hắn bế Shirley tới một đầu phố khác, sau đó gọi một chiếc taxi.

Hàn Phong đỡ Shirley ngồi xuống, nói: "Đại ca, đi đại học Thủy Mộc."

Ánh mắt của tài xế còn đang hoài nghi đánh giá kỹ Hàn Phong, nhưng mà sau khi nghe được Hàn Phong nói, thái độ lập tức chuyển biến, hỏi: "Đồng học, đây là bạn gái cậu sao? Nàng bị làm sao vậy?"

Hàn Phong trả lời: "Không có gì, chỉ là mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi."

Sau khi xe chạy, Hàn Phong giúp Shirley xem xét một chút, tình huống khá tốt, nàng chỉ bị đụng bầm tím một tí trên trán, ngoài ra ở những chỗ khác không có bị thương gì cả.

Hàn Phong đang lo lắng làm thế nào để dàn xếp cho Shirley, đem nàng về chỗ mình, hay là trực tiếp đưa nàng về, giao cho hai vị bảo tiêu của nàng?

Đang nghĩ tới, thì lúc này Shirley ở bên cạnh đột nhiên tỉnh lại, chuyện đầu tiên nàng làm chính là thét lên một tiếng chói tai: "Á-------"

Hai tay nàng vũ động liên tục ở phía trước, trong miệng kêu: "Buông tôi ra, help me!"

Bác tài xế lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa là lệch tay lái.

Hàn Phong cũng không có nghĩ tới nàng sẽ tỉnh lại nhanh như vậy, vội vàng bắt lấy tay Shirley, an ủi nói: "Shirley, không có việc gì nữa rồi, bình tĩnh lại! Đừng sợ, đã không có việc gì rồi!" Vì để cho Shirley không lộn xộn, hắn không thể làm gì khác hơn là đè lấy tay nàng, ôm vào trong ngực.

Shirley từ chối vài cái, lúc sau nghe được giọng nói của Hàn Phong thì mới ngừng lại.

Lúc này, bác tài hỏi: "Cô bé bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại la lên? Nàng không có chuyện gì chứ?"

Hàn Phong vội vàng nói: "Không có gì, không có gì, chỉ là ác mộng thôi."

Tài xế lúc này có chút không tin lời nói của Hàn Phong, nên hỏi lại: "Này cô bé, em làm vậy? Có vấn đề gì không?"

Shirley do dự một chút rồi nói với hắn: "Vâng...... em không có việc gì. Cám ơn anh quan tâm! Mới vừa rồi em gặp ác mộng thôi." Bởi vì nàng thấy Hàn Phong đang cuống quít nháy mắt với nàng.

Hàn phong khẽ nói: "Shirley, tôi là Hàn Phong, tôi đối với cô cũng không có ác ý."

Shirley kinh ngạc nói: "Hàn Phong, là anh?" Nàng nhớ ra rồi, nam sinh trước mắt này chính là vị đồng học có trí nhớ siêu cường mà nàng gặp ngày hôm đó ở Thủy Mộc.

Hàn Phong buông nàng ra, nói: "Chúng ta bây giờ đang trên đường quay về đại học Thủy Mộc."

Shirley nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, nhưng cũng không có đọc ra bất cứ điều gì trên khuôn mặt hắn.

Sau đó Shirley hỏi: "Tôi nhớ kỹ lúc nãy tôi bị người ta bắt có, làm thế nào đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này? Anh làm thế nào tìm được tôi?"

Hàn Phong cũng không có lập tức trả lời.

Shirley nhớ kỹ, trước lúc mình bị hôn mê, còn đang nằm trong cái thùng xe bị hai tên đáng ghét đó dò tìm máy phát tín hiệu trên người.

Nghĩ tới đây, nàng vội vàng sờ cổ mình, nhưng lại phát hiện máy phát đã không còn nữa.

"Dây chuyền của tôi đâu?" Shirley hỏi.

"Dây chuyền?" Hàn Phong suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là rớt trên đường rồi. Dây chuyền này đối với cô rất quan trọng sao?"

Shirley vuốt trán một cái, lắc đầu: "Bỏ đi, không quan trọng."

Hàn Phong nói: "Tôi nghĩ cô nên gọi điện thoại cho 2 vị bảo tiêu kia, bọn họ bây giờ hẳn là lo lắng lắm.

Shirley kinh dị nhìn Hàn Phong liếc mắt một cái. Hiển nhiên là đối với lời của hắn tỏ vẻ rất kỳ quái.

Hắn đối với mình rất hiểu rõ ư?

Shirley bây giờ bụng đầy nghi hoặc rất muốn được giải đáp, nhưng mà anh chàng Hàn Phong lai lịch có chút thần bí này lại vẫn tránh né trả lời vấn đề mình quan tâm.

Bất quá, Shirley bây giờ ít nhất đã xác định, Hàn Phong quả thật đối với mình không có ác ý.

"Tôi có thể mượn điện thoại di động của anh không?"

Điện thoại nàng không có mang bên người, trên người nàng mặc lúc này chỉ là một bộ váy màu tím, vốn là đặc biệt để dành dùng cho trận đấu thi ca lãng tụng.

Hàn Phong đem điện thoại đưa cho nàng, Shirley gọi điện thoại cho hai bảo tiêu báo bình an, rồi nói mình đang trên đường trở về Thủy Mộc. Lúc hai người họ hỏi Shirley làm thế nào mà thoát vây được, thì Hàn Phong vội vàng đưa tay ra dấu hiệu ý bảo nàng đừng nói.

Shirley chỉ nói một câu "Về đến rồi nói", sau đó liền cúp máy.

Lúc này, Hàn Phong đột nhiên nói với tài xế: "Đại ca, dừng lại ở ven đường đi, đừng lái tới phía trước nữa."

Bọn họ xuống xe ở chỗ cách cổng trường đại học Thủy Mộc khoảng 200m.

Hàn Phong nhìn Shirley nói: "Cô mau trở về đi, hai bảo tiêu của cô sẽ tới nhanh thôi."

"Anh không vào sao?" Shirley kỳ quái hỏi.

Hàn Phong lắc đầu nói: "Chuyện ngày hôm nay, hy vọng cô có thể giữ bí mật, ngay cả hai vị bảo tiêu của cô cũng không nói."

"Chúng ta còn có thể gặp nhau không?"

Hàn Phong gật đầu, sau đó xoay người rời đi, rất nhanh chuyển một cái liền biến mất không gặp.

Shirley vốn định đuổi theo hỏi một tiếng cho rõ ràng, nhưng lại sợ đụng phải bọn bắt cóc, không thể làm gì khác hơn là hướng phía đại học Thủy Mộc chạy về.

Hàn Phong sau khi xác nhận Shirley bình an về tới Thủy Mộc, hơn nữa cũng đã gặp hai bảo tiêu, thì hắn mới thật sự rời đi.

Hắn cũng không có giấu diếm thân phận học sinh của mình với Shirley, là vì để cung cấp sự tiện lợi cho công việc bảo vệ. Dù sao thân phận này của hắn cũng đã có rất nhiều người biết, có thêm cũng không sao cả, cho nên hắn cũng không có tận lực giấu diếm. Sở dĩ bảo nàng đừng nói cho bảo tiêu của nàng, là để bảo vệ nàng tốt hơn, hắn cũng không muốn cùng 2 vị bảo tiêu đó phát sinh bất cứ vấn đề gì, vả lại để mình ở một chỗ bí mật gần đó bảo vệ thì sẽ thuận tiện hơn.

Trở về chỗ ở của mình, Hàn Phong mở máy tính ra, bắt đầu tuần tra tư liệu chiếc xe khách nọ.

Đầu tiên hắn căn cứ vào biển số xe, rồi tiến vào kho dự liệu xe cơ động của cơ quan công an giao thông, phát hiện ra biển số xe đó là biển số giả, căn bản không có bất kỳ ghi chép nào.

Cái này cũng rất bình thường, nếu đã bắt cóc, thì đương nhiên ngay cả xe khách cũng là hàng trộm về. Hàn Phong sở dĩ tra xét một chút, là muốn nhìn xem từ mặt này có thể tìm ra được đầu mối gì không thôi.

Nếu đã như vậy, không có biện pháp nào hết, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là hack vào mạng kho dữ liệu của cục kiểm tra giao thông, dựa vào camera trên đường để tìm xem chiếc xe khách đến từ đâu.

Bởi vì Hàn Phong biết được thời gian cụ thể của ngã tư đường, nên hắn rất nhanh liền down xuống được đoạn video có liên quan.

Căn cứ vào tin tức cung cấp, Hàn Phong từng bước từng bước truy tìm nơi đến của chiếc xe khách, cuối cùng đem mục tiêu xác định trên một câu lạc bộ đêm tên là "Dạ Lai Hương", rất có thể chiếc xe này là đến từ câu lạc bộ đó.

Hàn Phong chuyển sang lục soát một chút các tin tức có liên quan đến câu lạc bộ Dạ Lai Hương, phát hiện không ngờ còn có cả trang internet riêng nữa.

Hàn Phong cười, mấy chỗ ăn chơi bây giờ thật biết câu tiền, cũng biết cách lợi dụng mạng inte phát triển doanh tiêu, đề cao tiếng tăm.

Thông tin trên inte, có cái thật có cái giả, nhưng mà thường thường đều có thể tìm được dấu vết từ trên đó. Bởi vì có một vài người biết được tin tức gì, thông thường không kiềm chế được đem bí mật đó nói ra, chứng tỏ bản thân tin tức linh thông.

Dạ Lai Hương có hậu thuẫn, đây là điều mọi người đều công nhận, vậy hậu thuẫn của nó rốt cuộc là ai? Dự đoán có rất nhiều.

Căn cứ vào tin tức tìm được, Hàn Phong cuối cùng xác định, Hậu thuẫn phía sau của câu lạc bộ đêm Dạ Lai Hương là một bang phái xã hội đen - - Tây Thành Bang

Lại là Tây Thành Bang!

Bang phái lần trước Hoàng gia mời tới đối phó mình, chính là Tây Thành Bang, cái này là do Dương Thành nói cho hắn lúc sau.

Không nghĩ tới, Tây Thành Bang này, quan hệ đường đi cũng khá rộng rãi, không ngờ lại còn cùng với Mafia nước ngoài có qua lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.