Dương Thành thừa nhận Hàn Phong đích thực là một thiên tài, học cái gì cũng phi thường nhanh, lấy nửa thân tàn phế của hắn, không ngờ có thể luyện được đến loại thân thủ như bây giờ, phần nghị lực này, thiên phú này, Dương Thành cảm thấy thật không bằng, cho nên hắn vẫn kiên trì tin tưởng cháu ngoại của mình sau này khẳng định sẽ là một nhân vật. Nhưng mà cái loại đồ vật như nội lực, há có thể 1,2 năm là luyện ra? Hắn cũng đã luyện hơn 10 năm rồi, ngay cả bóng dáng của một tia nội lực cũng không thấy.
Vì vậy, Dương Thành nói: "Đông thúc, Hàn Phong chính là con của chị cháu, là đứa nhỏ nằm liệt trên giường vài chục năm kia, hai năm trước vừa đột nhiên tỉnh lại, hắn hẳn không phải là cao thủ nội gia chứ?"
"Cái gì? Là đứa nhỏ nọ?" Triệu Đông nghe được Dương Thành nói, nhất thời sửng sốt, "Có nhầm lẫn không? Thật là đứa nhỏ đó đá?"
Nghe Dương Thành nói như vậy, Triệu Đông cũng nghĩ tới, hắn nhớ mang máng nữ nhi Dương Tri Thu của thủ trưởng có một đứa nhỏ, tên gọi chính là Hàn Phong, tình huống của Hàn Phong, hắn đại khái cũng hiểu rõ.
"Thật sự là hắn đá." Dương Trí nói.
Dương Thành cũng nói: "Đúng vậy, vừa rồi cháu và ba cháu cũng tận mắt thấy."
Không có khả năng a! Triệu Đông hoàn toàn trở nên mơ hồ, hắn lại kiểm tra dấu chân trên người Dương Trí lần nữa, cái này cũng không phải là sưng đỏ bình thường, mà rõ ràng là huyết ấn, rõ ràng chỉ có nội lực phóng ra mới có thể đạt tới hiệu quả như vậy. Hơn nữa bởi vì tính chất đặc thù của nội lực, không tới trình độ nhất định thì cũng sẽ không thể làm được như vậy, chỉ có khả năng khống chế đối với nội lực đạt tới tình trạng thu phát tự nhiên, thì mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.
"Ân có thể là ta lầm rồi." Cuối cùng Triệu Đông nói, "Vết thương này cũng không nghiêm trọng lắm, xoa bóp một chút hẳn là có thể tiêu tán máu bầm. Dương Trí, cháu theo ông vào đây, ông giúp cháu xoa bóp."
Dương Thành nhớ tới Hàn Phong, cũng lo lắng tính tình quật cường của hắn sẽ đắc tội với lão gia tử. Về phương diện khác cũng lo lắng lão gia tử bởi vì chuyện đả thương Dương Trí mà trách tội hắn, cho nên hắn cũng không có ở lại quá lâu, sau khi đem Dương Trí giao cho Đông thúc, lập tức trở về.
Lúc bước tới hoa viên, cũng không chứng kiến bóng dáng họ đâu, ngay lúc đang kỳ quái 2 người bọn họ đi đâu thì bên tai Dương Thành nghe "Cạch" một tiếng, ngay sau đó thanh âm của lão gia tử cũng truyền tới: "Chiếu!"
Nghe tiếng liền quay qua nhìn, thì thấy Hàn Phong cùng lão gia tử hai người đang ở đình hoa mai chơi cờ tướng.
Nhìn thấy tình huống đó, Dương Thành trong lòng cũng nhẹ nhõm, coi bộ dáng hai người bọn họ ở chung cũng không tệ lắm.
Đi tới gần chỗ đó, Dương Thành chứng kiến Hàn Phong vừa mới ăn con xe của lão gia tử, khiến lão tức giận kêu oa oa lên: "Rõ ràng đã chiếu bí, tại sao lần nào cũng đều bị cháu bắt sống hết!"
Hắn trong miệng mặc dù kêu, nhưng tay cũng không có dừng lại, đem pháo phóng ra chính giữa, rồi quát: "Chiếu!"
Hàn Phong lại đem tượng trở về ngăn lại. Lão gia tử ăn tượng xong, tiếp tục "chiếu", Hàn Phong lại đưa mã về phòng ngự tiếp......
Dương Thành đứng ở một bên chứng kiến, thấy hai người bọn họ đánh cờ tốc độ phi thường nhanh, thông thường một nước cờ hắn còn chưa kịp nhìn ra đạo lý ý nghĩa gì thì bọn họ đã đi tiếp mấy bước tiếp theo rồi.
Mà cờ chết trên bàn cờ lại càng ngày càng ít, thẳng cho đến khi Hàn Phong đánh xong một nước, hắn đột nhiên nói: "Hòa rồi."
"Lại hòa nữa?" Dương Hưng Lâm sửng sốt một chút. Sau đó nói, "Ông còn một pháo, một mã, vẫn còn có cơ hội! Tiếp!"
Hàn Phong cũng không nói gì, tiếp tục đánh.
Sự thật chứng minh, Hàn Phong nói rất chính xác, vô luận Dương Hưng Lâm có đi con pháo, chuyển con mã cỡ nào đi chăng nữa, thì Hàn Phong luôn luôn tìm được phương thức phá giải.
Dương Hưng Lâm thấy Hàn Phong phá giải trôi chảy chặt chẽ. Ngay cả một lần phạm sai lầm cũng không có, đành phải buông tha nói: "Hòa!"
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi 10 phút mà Dương Thành rời đi, hai người bọn họ đánh cờ cực kỳ nhanh, đánh bốn ván, cả bốn ván đều là hòa, điều này khiến cho hắn cảm giác được rất mất mặt mũi.
Dương Hưng Lâm không có tiếp tục mở bàn cờ mới, mà quay qua hỏi Dương Thành: "Lão Triệu nói thế nào?"
Thương thế của Dương Trí, chính bản thân hắn cũng không có xác định. Mặc dù không có thương tổn đến khớp xương, nhưng nhìn dấu chân kia tựa hồ có chút bất bình thường. Triệu Đông chẳng những giỏi võ mà còn hiểu y thuật, cho nên hắn mới để cho Dương Trí đến chỗ lão xem thử một chút, nhờ lão hỗ trợ kiểm tra.
Dương Thành nói: "Đông thúc bảo không có gì trở ngại, xoa bóp một chút ở phần máu bầm là sẽ khôi phục."
Dương Hưng Lâm đứng lên nói: "Uhm, con không có việc gì thì đứng ở chỗ này làm quái gì, có việc gì cần làm thì đi làm đi!" Hướng Dương Thành nói xong liền quay qua Hàn Phong nói: "Tiểu Phong, đi, theo ông đến thư phòng."
Nói xong, lão trực tiếp đi về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Dương Thành bị lão gia tử nói cho một mắng cho một trận, quay qua lại thấy Hàn Phong ngồi ở đó không động đậy, vội nói: "Tiểu Phong, mau đi đi, còn ở đó suy nghĩ cái gì. Nhớ kỹ, chú ý tính tình lão gia tử một chút."
Hàn Phong đứng dậy: "Biết rồi."
Nói xong, liền đi theo phía sau Dương Hưng Lâm. Bất quá lúc hắn vừa mới bước ra khỏi đình hoa mai, đột nhiên quay đầu lại, học theo ngữ khí của Dương Hưng lâm nhìn Dương Thành nói: "Uhm, cậu không có việc gì thì đứng ở chỗ này làm quái gì, có việc gì cần làm thì đi làm đi!
Dương Thành nhất thời trợn tròn con mắt, chờ sau khi Hàn Phong đi khỏi mới phản ứng lại, oán giận mắng: "Cái đồ tiểu tử thúi mày, dám mắng cả cậu mày nữa, đúng là ngứa da rồi mà!"
Thư phòng của Dương Hưng Lâm không lớn, sách ở bên trong cũng không nhìn, phần lớn đều có liên quan đến quân sự, có sách về lý luận quân sự, chiến thuật, kể cả về súng ống cũng có.
Ở giữa thư phòng, được bày biện một cái sa bàn, Hàn Phong liếc mắt một cái, thì thấy là bản đồ bán đảo Triều Tiên, trên đó cắm đầy các lá cờ. (Dịch giả: Sa bàn là mô hình bản đồ các công trình, thành phố, chiến trường thu nhỏ...)
Dương Hưng Lâm ngồi xuống chỗ cái bàn trước kệ sách, rồi nói: "Ngồi đi."
* * * * * *
"Tiểu Phong, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thời gian trôi qua cũng thật là nhanh a, trong nháy mắt cháu cũng đã lớn như vậy rồi."
Hàn Phong ngồi xuống ghế, đối diện cùng với Dương Hưng Lâm, không nói gì cả, cũng không lộ ra bất kì biểu tình gì.
"Lúc cháu ngã bệnh, ông ngoại cũng không có đi thăm cháu, hẳn tâm lý cháu nhất định là rất trách ông ngoại đúng không?" Dương Hưng Lâm cảm thán nói, "Cháu trách ông là rất bình thường, không trách mới là bất bình thường, haha!"
"Kỳ thực mấy năm nay ông..."
Dương Hưng Lâm còn đang định cảm thán một phen, thì lúc này Hàn Phong vốn vẫn đang trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: "Nói vào trọng điểm đi, kêu tôi đến, có chuyện gì?"
"Ặc......" Vẻ mặt của Dương Hưng Lâm nhất thời kinh ngạc, nhìn khuôn mặt non nớt trước mắt này khó mà phối hợp được với người thành thục. Nhưng không biết tại sao, hắn ở trong lòng đột nhiên cảm giác vô cùng khó chịu. Bất quá loại cảmgiác này cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, trầm ngâm một chút, hắn đi thẳng vào vấn đề nói: "Ông cũng không nói nhiều lời, lần này gọi cháu đến, là muốn cháu giúp ông ngoại một chuyện."
Giúp? Không ngờ là kêu mình đến giúp đỡ?
Hàn Phong cũng cảm thấy ngoài ý muốn, lấy thế lực của Dương gia, không ngờ còn phải tìm hắn hỗ trợ nữa ư? Có chuyện gì mà bọn họ không làm được nhưng mình lại làm được đây? Chẳng lẽ là cùng Dương Hi Văn sớm ngày thành hôn?
Hàn Phong hỏi: "Là chuyện gì?"
Dương Hưng Lâm từ trong người lấy ra một bức ảnh chụp, đưa cho Hàn Phong, nói: "Cô bé này gọi là Shirley, người Mỹ, trước mắt đang đọc sách ở hệ trung văn đại học Thủy Mộc."
Hàn Phong nhận lấy tấm ảnh, bên trong đó là hình của một cô gái lai 2 dòng máu phi thường xinh đẹp, có mái tóc ngắn màu đen cùng một đôi mắt màu xanh.
Trong mắt Hàn Phong lộ ra thần sắc nghi hoặc, chờ lão giải thích.
"Nàng là cháu gái một vị bằng hữu của ta ở nước Mỹ. Bởi vì gia tộc của bọn họ ở nước Mỹ bên kia tạm thời xảy ra vấn đề. Đứa nhỏ này sắp tới có thể sẽ có nguy hiểm, có thể sẽ có người lập kế hoạch bắt cóc nàng. Đương nhiên, bên người nàng cũng có bảo tiêu, nhưng lúc đi học, những bảo tiêu này cũng không có khả năng mỗi ngày đều theo bên người. Trong khoảng thời gian này an toàn của cô bé đó sẽ không được bảo đảm."
Hàn Phong đại khái đã hiểu rõ: "Vậy tại sao lại là tôi?"
"Bởi vì cháu có năng lực này!" Dương Hưng Lâm nhìn chằm chằm vào 2 tròng mắt Hàn Phong, "Biểu hiện của cháu ở trong tinh anh quân huấn, ông đều biết rất rõ ràng. Vì thế, ở các khóa mục huấn luyện, thành tích của cháu đều là tối ưu. Sau khi ông biết kết quả này, thật sự là rất kinh ngạc, biểu hiện của cháu, thật giống như là một lão binh đã trải qua nhiều năm huấn luyện vậy! Không, lão binh so ra còn kém cả cháu! Ông không biết cháu rốt cuộc là học được những thứ này từ chỗ nào. Đó cũng không phải điều ông quan tâm, ông chỉ cần biết, cháu có năng lực này, như vậy là đủ!"
Hàn Phong lạnh lùng đáp: "Vậy tôi dựa vào cái gì để giúp ông?"
Trầm mặc...
Hai bàn tay xanh xao của Dương Hưng âm đặt lên quyển sách ở trên bàn, dùng ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, tựa hồ như muốn nhìn thấu hắn.
Mà Hàn Phong cũng không có chút ý tứ tránh né gì, nhìn thẳng vào ông ngoại cao cao tại thượng này.
Không khí ở hiện trường nhất thời trở nên ngưng trọng, yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ còn lại tiếng hít thở đan xen lẫn nhau của hai người.
"Được rồi." Dương Hưng Lâm dựa lưng ra phía sau ghế lần nữa, lão nói, "Cháu có thể đưa ra điều kiện của cháu."
Thật không ngờ lão lại chịu thỏa hiệp!
Hàn Phong có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút ngoài ý muốn.
Không suy nghĩ nhiều, Hàn Phong vừa rồi cũng đã nghĩ xong điều kiện: "Trong vòng 5 năm, đừng tới quấy nhiễu cuộc sống của tôi, kể cả cha mẹ tôi."
Hắn cũng không có đề nghị triệt tiêu hôn ước cùng với Dương Hi Văn, hắn cũng không phải người không biết lượng sức, có lòng tham không đáy.
Thời gian 5 năm, sẽ có thể phát sinh được rất nhiều chuyện, Hàn Phong tin tưởng, đến lúc đó cùng lão nói chuyện lại với nhau, thì cũng sẽ không còn là tình hình như bây giờ nữa.
Dương Hưng Lâm hiển nhiên hiểu rõ ý tứ của Hàn Phong, lão cau mày nói: "5 năm lâu lắm." Hàn Phong không nói chuyện, chỉ nhìn lão.
Dương Hưng Lâm suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Nhiều nhất là 4 năm! Cũng chính là khoảng thời gian cháu học hết đại học. Chuyện tình sau đó, thì phải xem năng lực của cháu thế nào đã."
"Vậy còn bên Thượng Hải?"
"Lão Hàn ở bên kia cháu không cần lo, ông có thể thay lão đáp ứng điều kiện này của cháu. Nhớ kỹ, nhiệm vụ của cháu chính là bảo vệ an toàn của nàng trong khoảng thời gian này. Nếu như bởi vì cháu thất trách mà khiến cho nàng bị thương tổn, vậy hiệp nghị này sẽ tự động mất đi hiệu lực!"
Vẻ mặt của Hàn Phong lần đầu tiên lộ ra nụ cười: "Thành giao!"