Lúc Hàn Phong trở lại trường học, thì đã là thứ ba rồi.
Lúc này, hắn trước tiên là gọi cho mấy người ở phòng ngủ cùng với Liễu Nguyệt Sương nói một tiếng, bảo rằng có việc nên sẽ biến mất vài ngày, thông báo trước dự phòng họ, không đến lúc đấy liên lạc không được thì lại nghi thần nghi quỷ lo lắng không thôi.
Thành quả "bế quan" lúc này thật rất lớn, xây dựng thành công cao ốc hệ thống văn kiện, dấu hiệu cho thấy tiến trình thăng cấp siêu cấp hệ thống của Hàn Phong đã bắt đầu khởi động, trước đó cũng đã thiết kế hoàn hảo kết cấu hệ thống. Bây giờ việc hắn phải làm, chính là bắt đầu chuẩn bị biên soạn lại siêu cấp hệ thống một lần nữa. Hắn cũng không có lập tức bắt tay vào biên soạn liền, bởi vì vẫn còn có nhiều thứ chưa chuẩn bị tốt.
Trước tiên, lệnh biên soạn của hắn, có thể nói chỉ hoàn toàn dùng loại "ngôn ngữ cấp thấp" để biên soạn, ở ngay từ tầng chót trực tiếp sử dụng tín hiệu thần kinh xung mạch, những thao tác phức tạp đều được trải qua đơn giản hóa.
Lúc này, vì để đề cao hiệu suất, Hàn Phong quyết định trước tiên phát minh ra một loại ngôn ngữ biên trình cao cấp thích hợp cho việc biên trình siêu cấp hệ thống, cũng giống như ngôn ngữ C vậy, hơn nữa tính chất của ngôn ngữ dưới tầng chót có chút đặc biệt, lại cộng thêm đặc điểm của ngôn ngữ cao cấp, chức năng sẽ rất cường đại.
Sáng tạo ra một loại ngôn ngữ nói khó thì cũng không khó, nhưng mà làm thì cũng không dễ. Đối với người tinh thông nguyên lý biên dịch, thì việc sáng tạo ra ngôn ngữ đơn giản giống như là ăn cơm bữa vậy, nhưng mà nếu sáng tạo ra ngôn ngữ có chức năng mạnh hay cường đại, thì có thể được mọi người hoan nghênh hay không, hoặc có kẻ nào nhận ra đặc điểm sáng chói của nó hay không, thì cũng khó có thể cam đoan được. Đây cũng chính là lý do vì sao ngôn ngữ chủ lưu hiện tại, đã trôi qua nhiều năm như thế cũng vẫn là bao nhiêu đó, ngoài ra thì những loại ngôn ngữ nhỏ khác dường như chỉ có biểu hiện đột xuất ở một số lĩnh vực đặc biệt.
Lúc Hàn Phong ở kiếp trước, đã từng được phát triển qua về những gì liên quan đến ngôn ngữ trong quân đội, nên đối với thứ này cũng có được kinh nghiệm nhất định. Bất quá bởi vì đại não thật sự là có chút phức tạp. Sửa sang lại hết tín hiệu thần kinh xung mạch này cũng phải phí không ít tâm tư, cho nên dự tính thời gian hao tốn cũng khá dài.
Bất quá bây giờ chịu khó tốn nhiều thời gian một chút, sau này sẽ tiết kiệm được nhiều thời giờ hơn, cũng đáng giá mà.
Chỉ chớp mắt, một tuần nữa lại trôi qua.
Lúc cuối tuần, Hàn Phong nhận được điện thoại của Dương Thành, bảo hắn nhanh chóng đến Thủy Mộc, kêu Hàn Phong trực tiếp chờ ở cổng trường, cũng không đợi Hàn Phong hỏi rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì hắn đã đem điện thoại cúp.
Về cái này, là chiêu thức thường xuyên dùng đến của hắn, nên Hàn Phong đối với Dương Thành cũng không nói gì cả.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sau quân huấn cùng với Dương Thành nói chuyện điện thoại. Hàn Phong thầm đánh giá, lần này khẳng định lại có chuyện gì rồi, tiểu cữu này của hắn bình thường đều là vô sự thì không đến tam bảo điện.
Hàn Phong ở trước cổng trường đợi trong chốc lát, liền thấy được chiếc Jeep của tiểu cữu hắn hướng bên này chạy tới.
Chiếc Jeep ngừng lại trước mặt Hàn Phong, sau đó Dương Thành từ trên xe nhảy xuống.
"Hắc, vài ngày không gặp, tiểu tử ngươi biến hóa rất lớn a!"
Chiều cao của Hàn Phong bây giờ ít nhất hơn trước 10cm, thân thể so với trước đây cũng cường tráng hơn nhiều, nhìn qua không còn chút vẻ gầy gò nào nữa.
"Tinh anh quân huấn thật sự rèn người rất tốt a!" Dương Thành ôm bả vai Hàn Phong một cái, "Nghe nói biểu hiện của ngươi trong quân huấn không tệ a! Ngay cả tinh anh huân chương cũng lấy được, quả nhiên không hổ là con của Lão tỷ!"
Có thể đạt được tinh anh huân chương, cũng không phải chỉ đơn giản mang vinh quang như vậy, mà nó còn có ý nghĩa, Hàn Phong trong số tất cả mấy chục học sinh đại học, tố chất tổng hợp là ưu tú nhất.
Hàng năm có thể đạt được tinh anh huân chương, cũng chỉ có 7 người mà thôi, mà 7 người này đều là đối tượng được các công ty lớn hoặc sở xí nghiệp truy đuổi.
Mà Hàn Phong sau khi đạt được tinh anh huân chương được một tuần, thì cơ hồ mỗi ngày đều có người đến tìm hắn thương lượng chuyện việc làm, Hàn Phong bị phiền đến nỗi ngay cả phòng ngủ cũng không dám ở. Cũng may là hắn đã sớm nói qua cho những người khác trong phòng ngủ, tuyệt đối không được phép tiết lộ số điện thoại của hắn ra ngoài. Nếu không ngay cả điện thoại hắn cũng không dám bắt.
Thái độ của Hàn Phong, những công ty này sau khi đụng một lần thì cũng đã rõ. Nếu như hắn không muốn, bọn họ miễn cưỡng cũng không có tác dụng, cho nên cuộc sống của Hàn Phong rất nhanh bình thường trở lại.
"Cậu út, lần này cậu lại tìm cháu có chuyện gì? Cháu nói trước, nếu như là ba cái vũ hội gì đó, thì không cần phải nói nữa, đối với hoạt động nhàm chán này cháu không có hứng thú." Hàn Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
Dương Thành nghiêm mặt nói: "Tiểu Phong, cháu cũng đừng có coi thường mấy vũ hội này, mặc dù nhàm chán, nhưng vẫn là xã giao ắt không thể thiếu trong cuộc sống, có rất nhiều sinh ý, đều chính là từ trong những vũ hội nhàm chán này đạt thành. Sau này nếu như cháu muốn phát triển ở phương diện buôn bán, thì tính tình này cần phải sửa lại."
Hàn Phong ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Cám ơn cậu út, sau này cháu sẽ chú ý."
"Haha, đương nhiên, nếu như thực lực của cháu đủ mạnh mẽ, thì hoàn toàn có thể không cần phải để ý tới, chỉ có người khác nịnh hót cháu, mà cháu có vứt bỏ bọn chúng thì cũng không sao cả." Vỗ vỗ bả vai Hàn Phong, Dương Thành cổ vũ nói, "Tiểu Phong, cố gắng lên, cậu đây xem trọng cháu đấy!"
Nói hồi lâu, Dương Thành rốt cuộc cũng nhắc tới chuyện chánh sự hôm nay: "Lão gia tử muốn gặp cháu."
Lão gia tử? Hàn Phong trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
Hàn Phong: "Ai là lão gia tử?"
"Còn ai vào đây ngoài ba cậu! Thôi mau lên xe đi." Dương Thành thúc giục nói.
Đối với ông ngoại này, Hàn Phong một chút ấn tượng cũng không có, chỉ biết tên của hắn gọi là Dương Hưng Lâm.
Lúc lên xe, Hàn Phong hỏi: "Biết lão tìm cháu cụ thể là có chuyện gì không?"
"Điểm ấy cậu cũng không rõ ràng lắm, lão gia tử làm việc, luôn có chủ kiến riêng, cho tới bây giờ cũng chưa hề xảy ra chuyện nói trước cho bọn ta biết." Dương Thành quay đầu lại nhìn Hàn Phong một chút, bắt gặp ánh mắt trên mặt hắn vẫn lạnh nhạt như trước, tiếp tục nói, "Cậu phỏng chừng, lần này tìm cháu, hẳn sẽ không phải là vì chuyện hôn sự, mà là có chuyện khác, cháu cũng không cần phải lo lắng. Kỳ thật, lão gia tử đối với vãn bối như cháu vẫn rất trân trọng, chỉ có điều hơi nghiêm túc một chút, cháu đến lúc đó chỉ cần làm theo ý tứ của lão là được, không cần phải......"
Dương Thành dọc đường đi vẫn nói không ngừng, đều là chuyện ông già của hắn Dương Hưng Lâm, rồi tính tình, thói quen, sở thích, rồi công đạo cho Hàn Phong biết có thể nói gì, không thể nói gì, rồi nên chú ý cái gì...
Mà Hàn Phong, từ đầu đến cuối đều chỉ lẳng lặng ngồi nghe, cũng không có gật đầu hay lắc đầu gì cả.
******
Rốt cuộc cũng gặp mặt một người trong đó, Hàn Phong trước đó đích xác không có tâm lý chuẩn bị, nhưng mà có cái gì để chuẩn bị đây chứ?
Hàn Phong đối với 2 vị trưởng bối chưa bao giờ gặp mặt này thiếu thốn hảo cảm nghiêm trọng. Cho dù là cả đời không gặp mặt, không phát sinh quan hệ, đối với hắn mà nói, cũng không sao cả. Bất quá bây giờ nếu đã muốn gặp mặt, thì cứ việc theo đó mà làm, hắn cũng không tận lực tránh né. Cái gì tới thì nó sẽ tới, có né cũng không né được.
So sánh với khu nhà cao cấp hiện đại xa hoa của Dương gia trong lần tham gia vũ hội trước kia, thì đại trạch của nhà Dương gia này lại có vẻ có chút cổ xưa. Phong cách của kiến trúc nơi này vẫn còn dừng lại ở thế kỷ trước, khắp nơi đều lộ ra ý tứ hàm xúc cổ lão: Bàng biên trường mãn thanh đài đích tiểu thạch bản lộ, chủng mãn các chủng hoa thảo đích tiểu hoa viên, phá cựu đích mai hoa đình... ... (Giải nghĩa: Bên cạnh là con đường đá dài phủ đầy rêu xanh, một tiểu hoa viên có đủ các loại hoa lá cỏ cây, cùng với mái đình hoa mai cũ nát......")
Không nghĩ tới ở tại trong thành phố Bắc Kinh này, vẫn còn tồn tại một nơi có hoàn cảnh an tĩnh ưu nhã như vậy, Hàn Phong thoáng có chút kinh ngạc.
"Căn nhà này đã có hơn 60 năm lịch sử, là tổ trạch, lão gia tữ vẫn luôn cự tuyệt hủy đi nó. Thường bọn ta cũng rất ít khi về nhà, lão ở một mình cũng tịch mịch. Bình thường nhàn rỗi, không có việc gì làm thì nuôi chim, trồng cây, đánh cờ... v...v... Cháu nếu có thời gian, thật ra cũng có thể ở lại chỗ này bồi lão nhân gia ngài."
Sau khi Dương Thành đem Hàn Phong dẫn tới phòng khách xong, nhìn hắn nói: "Cháu trước hết ngồi ở chỗ này đợi một chút, cậu đi đây chút rồi quay lại."
Nói xong, Dương Thành liền rời đi.
Hàn Phong đánh giá căn phòng khách này một chút. Kỳ thật cùng với đại sảnh ở nông thôn cũng không sai biệt gì lắm. Không có lớn, ở trên vách tường đối diện cạnh cửa lộ ra bức họa chủ tịch Trương Mao, hai bên là hai vế đối liên.
-Thượng liên là: Thiên hạ giả, ngã môn đích thiên hạ, ngã môn bất thuyết thùy thuyết.
Giải Nghĩa: Người trong thiên hạ, thiên hạ của chúng ta, chúng ta không nói thì ai nói
-Hạ liên là: "Quốc gia giả, ngã môn đích quốc gia, ngã môn bất can thùy can.
Giải Nghĩa: Người trong quốc gia, quốc gia của chúng ta, chúng ta mặc kệ kẻ nào làm.
Hàn Phong ở chỗ này chờ khoảng 10 phút. Dương Thành cũng không có trở về, trong phòng khách có một mùi gỗ cũ. Mặc dù rất nhạt, nhưng Hàn Phong lại có thể ngửi thấy rõ ràng. Vì thế nên hắn đi ra khỏi phòng khách, bước tới tiểu hoa viên kia, hít thở một chút không khí mới mẻ trong lành.
Vừa tới hoa viên được một chút, Hàn Phong đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân phía sau truyền đến. Ngay sau đó hắn liền nghe tiếng người nói: "Ngươi là ai, ở chỗ này làm cái gì?"
Xoay người lại, hắn chứng kiến một thanh niên có độ tuổi không sai biệt lắm so với hắn đang đứng ở cách hắn khoảng 7,8m. Mà vẻ mặt của đối phương lại đang cảnh giác nhìn mình, hắn mặc một cái áo ba lỗ màu đen, nhìn vào có thể thấy được cơ bắp đều đặn, tràn ngập lực lượng mang tính bạo tạc.
Không đợi Hàn Phong trả lời, hắn còn nói thêm: "Chỗ này là địa phương tư nhân, không thể tùy tiện đi vào, ra ngoài ngay lập tức cho ta!"
Lời của hắn nói ra phi thường không khách khí, câu nói cuối cùng cơ hồ là dùng tiếng la mà nói.
Hàn Phong cau mày, nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý tới.
Hàn Phong không nhìn, đương nhiên là chọc đối phương phát hỏa, hắn bước nhanh tới trước mặt Hàn Phong nói: "Này, mày có phải bị điếc không?"
Hàn Phong tiếp tục không nhìn.
Thanh niên nổi giận, vươn tay phải ra định đẩy vai phải Hàn Phong đi.
Thân thể Hàn Phong hơi khựng lại, vừa lúc né tránh khỏi cú đẩy của đối phương. Lúc đối phương bởi vì theo quán tính đánh tới, Hàn Phong đồng thời cũng vươn chân phải ra, khiến hắn vấp phải phía trước, thiếu chút nữa là té ngã xuống đất.