Hàn Phong từ trong WC đi ra, lúc đi ngang hành lang nhỏ, đột nhiên nghe có người gọi hắn sau lưng.
"Hàn Phong!"
Là Chu Nhược Lâm? Nghe thanh âm là Hàn Phong liền biết là ai rồi.
Hắn xoay người lại nhìn, quả nhiên, Chu Nhược Lâm giờ phút này đang dựa lưng vào vách tường, chân co lên hình cung đứng ở nơi đó, tựa hồ là đang ở ngoài chờ hắn vậy.
Hàn Phong có chút kinh ngạc hỏi: "Tìm anh có việc gì?"
Chu Nhược Lâm đứng thẳng lên, đi tới trước mặt Hàn Phong, sau đó vươn một ngón tay, chỉ vào hắn: "Anh, sau này cách xa Văn Văn một chút!"
Hàn Phong sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu lời nàng nói rốt cuộc là ý tứ gì.
Thấy Hàn Phong vẻ mặt nghi hoặc, Chu Nhược Lâm tiếp tục nói: "Tôi lập lại lần nữa, sau này anh cách xa Văn Văn ra một chút, đừng quấn quít lấy nàng, nếu không......"
"Nếu không thì sao?"
Hàn Phong cười.
"Nếu không đừng trách tôi đối với anh không khách khí!"
Nói xong, Chu Nhược Lâm đột nhiên đi tới trước người Hàn Phong tung một cước ra,mũi chân phải trong nháy mắt cách mặt Hàn Phong vài centimet liền dừng lại, gió cuốn theo thậm chí nhẹ nhàng thổi tung tóc Hàn Phong một chút.
Hàn Phong ngay cả động cũng không động.
Chu Nhược Lâm trên mặt hiện ra một tia giễu cợt, trong mắt nàng Hàn Phong hiển nhiên là bị dọa đến nổi không hề phản ứng lại, thậm chí ngay cả hai tròng mắt cũng không kịp chớp.
Lúc này, Hàn Phong từa hồ như từ trong kinh hách thanh tỉnh lại, chỉ thấy hắn dùng tay nhẹ nhàng đẩy mũi chân sang một bên, lạnh nhạt nói: "Nữ hài tử động thủ động cước là không tốt."
Nghe hắn nói, Chu Nhược Lâm có chút ngẩn ra, thu hồi lại chân phải, nàng nghiêm mặt nói: "Tôi không có đùa với anh!"
Hàn Phong cũng nói: "Thì tôi cũng đâu có đùa với cô."
Nói xong, Hàn Phong liền xoay người rời đi.
Chu Nhược Lâm thấy đối phương không chút để ý lời cảnh cáo của mình. Nhất thời tức giận, không nói hai lời, lập tức đề chân hướng Hàn Phong đá vào, mắt thấy sắp đá tới bả vai Hàn Phong thì......
"Bốp!"
Tình huống như trong dự đoán cũng không có xuất hiện, Chu Nhược Lâm chỉ thấy trước mắt chợt lóe, chân mình đá đi không biết từ lúc nào đã nằm trong tay Hàn Phong. Hay nói cách khác, chân nàng đã bị Hàn Phong chặn lại. Hơn nữa còn bị hắn chế trụ, nàng muốn thoát ra, nhưng lại phát hiện căn bản là không làm được gì, tay của đối phương cứ như một cái kìm sắt, kẹp chặt lại khiến cổ chân mình sinh đau.
Chu Nhược Lâm vốn căn bản là không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình huống này. Nàng trong lòng quýnh lên, cũng bất chấp chân đang bị kẹp, lập tức lấy khuỷu tay hướng ngực Hàn Phong đánh tới. Nhưng mà tình huống đồng dạng lại phát sinh lần nữa, tại một khắc nàng sắp thực hiện được, thì tay kia của Hàn Phong không biết từ nơi nào đi ra, bắt chặt lấy khuỷu tay nàng.
Chu Nhược Lâm còn muốn tiếp tục giãy dụa, nhưng mà lúc này, Hàn Phong đột nhiên dùng sức đẩy mạnh về phía trước, khiến cho nàng chỉ có thể dùng một chân nhảy thối lui liên tiếp về phía sau.
"Bốp!"
Một âm thanh vang lên, cả người Chu Nhược Lâm áp sát vào vách tường. Cả tay lẫn chân nàng đều bị khóa lại, gắt gao áp lên vách tường. Chân phải của nàng tạo thành hình chữ "Nhất" hướng thẳng lên trời. Mà thân thể Hàn Phong thì cơ hồ là thân mật áp khít vào thân thể của nàng, giờ phút này tư thế của hai người bọn họ, hết sức mập mờ.
"Anh... Anh muốn làm gì......" Chu Nhược Lâm gấp đến đỏ cả mặt, cắn chặt răng hướng Hàn Phong quát nhẹ nói, "Mau bỏ tôi ra...!"
Hàn Phong làm như vậy, cũng không phải muốn chiếm tiện nghi Chu Nhược Lâm. Chỉ là bản năng tự vệ thôi, chỉ có như vậy, đối phương mới không thể thuận lợi công kích mình. Sau khi chứng kiến biểu tình quẫn bách của Chu Nhược Lâm, hắn mới phản ứng lại, tư thế bây giờ, quả thật có chút quá mức mập mờ.
Trong mũi mơ hồ truyền đến mùi thơm đặc biệt trên cơ thể nữ tử, trước ngực thì có thể cảm nhận được trái đào mềm mại mà đầy đặn của đối phương.
Hàn Phong cúi xuống, miệng dừng lại cách miệng Chu Nhược Lâm vài centimet, đùa giỡn nói: "Tôi không phải đã nói, nữ hài tử động thủ động cước không tốt rồi sao, nhất là những nữ hài có cước khí! Haha......" (Cước khí: Bệnh phù chân, ghẻ...)
Nói xong, Hàn Phong buông Chu Nhược Lâm ra, sau đó nhanh chóng lui ra vài bước, rồi cười haha rời đi.
Chu Nhược Lâm giờ phút này xấu hổ đến dị thường, ngực nàng thở phập phồng liên tục, nhìn bóng lưng Hàn Phong rời đi mà trong mắt tràn đầy lửa giận cùng ủy khuất.
"Hàn - - Phong!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, "Tên hỗn đãn ngươi! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
"Làm gì mà đi lâu như vậy?" Dương Hi Văn thấy Hàn Phong quay lại, kỳ quái hỏi.
"Lâu lắm à? Có sao Không?" Nghĩ lại chuyện mới vừa rồi, Hàn Phong cảm giác có chút buồn cười.
Khó trách mới vừa rồi cảm giác được ánh mắt của Chu Nhược Lâm nhìn mình không thích hơn. Nguyên lai là nàng đang ăn dấm của ta! Nhìn tuổi của nàng, hẳn là cùng Dương Hi Văn cũng không lớn hơn, không nghĩ tới lại là như vậy.
Hàn Phong nhẹ nhàng lắc đầu, đối với mấy chuyện này, thái độ của hắn là không tán thành cũng không phản đối. Cứ thuận theo tự nhiên, đương nhiên, nếu như sau này hắn tìm bạn gái, hiển nhiên sẽ không cho phép có người khác cùng hắn chia sẻ bạn gái rồi. Mặc kệ là nam hay nữ hết thảy đều coi là tình địch! Về phần hiện tại, cũng không cần phải quản.
Một lát sau, Chu Nhược Lâm cũng trở lại, giờ phút này, nàng đã điều chỉnh tâm tình mình tốt lại, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào lần nữa, chỉ là đôi khi ngẫu nhiên nhìn Hàn Phong lại hiện ra một tia "sát khí".
Đối với điều này, Hàn Phong coi như không nhìn thấy, vô cùng nhàn nhã mà hưởng thụ món tráng miệng.
Dương Hi Văn nói: "Lâm Lâm, cậu không phải bảo muốn cùng Hàn Phong trao đổi một chút phương diện vẽ tranh bằng bút máy cho thỏa lòng sao? Hôm nay gặp rồi, như thế nào lại đột nhiên trở nên thẹn thùng như vậy."
*******
Mục đích Chu Nhược Lâm gặp Hàn Phong, vốn không phải là để trao đổi kinh nghiệm hội họa. Bất quá bây giờ Dương Hi Văn nhắc tới vấn đề này, nàng cũng chọn vài vấn đề hỏi Hàn Phong, nhưng mà không nghĩ tới, mỗi lần hỏi Hàn Phong đều trả lời không biết. Thậm chí ngay cả một ít danh từ cơ bản vẽ tranh bằng bút máy cũng không quen thuộc, điều này khiến cho Chu Nhược Lâm hưng phấn lên.
"Hàn Phong đồng học, anh như thế nào lại không biết gì hết vậy?" Chu Nhược Lâm hơi kinh ngạc nói, "Lần trước bức tranh Văn Văn đưa em xem, rõ ràng là xuất từ tay danh gia. Nếu không không có khả năng vẽ được bức tranh truyền thần như vậy, giống với người thật như đúc. Biểu hiện của anh hôm nay thật có chút khiến cho người ta thất vọng, chẳng lẽ bức tranh đó không phải do anh vẽ?"
Hàn Phong cười không đáp.
"Không đâu, Lâm Lâm, khẳng định là Hàn Phong vẽ! Điểm ấy mình có thể cam đoan!" Dương Hi Văn vội vàng nói, "Cảnh tượng trong bức tranh, vừa lúc là hình ảnh mình mặc bộ lễ phục trong đêm đấy. Trước đó, mình còn chưa từng mặc qua bộ lễ phục đó mà!"
Chu Nhược Lâm vừa ăn tráng miệng, vừa nói: "Văn Văn, cũng không phải mình không tin cậu, nhưng mà hôm nay cậu cũng thấy đó. Hắn chỗ nào mà vẽ tranh bằng bút máy cơ chứ, quả thực là ngay cả học giả ban đầu cũng không bằng. Mình thấy, khẳng định là người khác vẽ, hắn cầm bức tranh đến rồi tặng cậu thôi. Cậu phải cẩn thận đó, đừng để hắn lừa."
Chu Nhược Lâm nói mặc dù có đạo lý nhất định, nhưng mà theo Dương Hi Văn thấy, thì khả năng này cơ hồ là con số 0. Hơn nữa nàng đối với Hàn Phong cũng hiểu rõ, căn bản là không có khả năng làm chuyện này. Vả lại, chẳng lẽ ngay cả bức tranh của Lý San San cũng là nhờ người ta vẽ ư?
Mặc kệ Dương Hi Văn giải thích giúp Hàn Phong như thế nào, Chu Nhược Lâm cũng đều phản bác lại, 2 người ai cũng không thuyết phục được ai.
Hàn Phong ngồi ăn một chút, đột nhiên ngắt lời nói: "Uhm, bữa cơm hôm nay coi như xong. Nếu như không có chuyện gì khác để nói, vậy anh đi trước, còn có việc bận phải làm."
Dương Hi Văn suy nghĩ một chút, đích xác cũng không có lý do gì để lưu lại Hàn Phong. Dù sao nguyên bổn cũng là muốn gặp hắn, bây giờ lại trở thành không tin hắn.
Thấy Dương Hi Văn hồi lâu không nói chuyện, Hàn Phong cũng không đợi nữa, xoa xoa miệng, đứng dậy nói, "Hai người tiếp tục từ từ ăn đi." Sau đó liền rời đi.
"Thật chẳng có phong độ gì cả!" Chờ Hàn Phong đi xa, Chu Nhược Lâm bất mãn nói thầm.
Dương Hi Văn nghi hoặc nhìn Chu Nhược Lâm hỏi: "Lâm Lâm, cậu hôm nay làm sao vậy? Hình như rất có ý kiến với Hàn Phong, hay là hôm nay 2 người trên đường đi toilet đã xảy ra chuyện gì? Cả hai đều đi lâu như vậy mới về."
"Làm gì có!" Chu Nhược Lâm uống một ngụm đồ uống, "Mình đâu có nhằm vào hắn làm gì? Văn Văn, mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu mới rồi cũng thấy rồi đó, hắn thật chẳng có chút phong độ gì cả!" Ngừng một chút, Chu Nhược Lâm bổ sung nói, "Tớ chỉ sợ cậu bị hắn lừa gạt thôi. Văn Văn, đám đàn ông thúi một người cũng không tốt. Hắn muốn theo đuổi cậu, khẳng định là vì tiền của cậu thui! Ài, Văn Văn, lòng người hiểm ác, cậu phải cẩn thận đó!"
Dương Hi Văn nghe nàng nói xong cũng không có tức giận, bất quá nàng cũng không có nói cho Chu Nhược Lâm, Hàn Phong là vị hôn phu của nàng. Hơn nữa tài sản thế lực trong nhà người ta, so với tập đoàn Hoàng Phổ, cũng không biết lớn hơn bao nhiêu lần nữa. Nàng nghĩ như thế, cũng là hiện tượng bình thường.
Nguyên nhân Chu Nhược Lâm đối với cánh đàn ông hoàn toàn thất vọng, Dương Hi Văn rõ ràng từng điểm trong đó. Cũng là do cảm tình của nàng trong thời trung học bị đả kích quá lớn, mục đích theo đuổi nàng của bạn trai nàng vô cùng không thuần khiết. Xui xẻo trong lúc khoác lác cùng bạn bè, bị nàng ngẫu nhiên nghe được, kể từ đó về sau, nàng đối với đàn ông hoàn toàn thất vọng, hơn nữa còn vô cùng chán ghét đàn ông. Vả lại, vì để ứng phó đám cuồng phong lãng điệp này, nàng còn đặc biệt đi học thêm tiệt quyền đạo nhiều năm, bây giờ cũng đã là đai đen 3 vạch rồi. (Cuồng phong lãng điệp: Ong bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt)