Khảo nghiệm quan trọng nhất của tinh anh quân huấn đã được thực hiện từ nhiều năm nay. Vài năm trước có một sinh viên nhất định không chịu đi xe tải quân dụng, sau đó còn cố tình làm to chuyện, cuối cùng bộ đội cũng phải thỏa hiệp, dùng xe buýt đưa bọn họ tới quân doanh. Tuy nhiên, được đằng chân lên đằng đầu, các sinh viên cứ gặp chuyện không vừa ý lại tập trung lại kháng nghị các kiểu, cố tình chống đối các giáo quan. Bọn họ ỷ lại đều là sinh viên có tiếng ở trường, hơn nữa đều là công tử được cha mẹ bao bọc nên các giáo quan không thể đối đãi bình thường như các binh lính khác. Vì vậy các giáo quan bó tay bó chân không thể tiến hành quân huấn thuận lợi, cuối cùng đành phải báo cáo lên cấp trên để xử lý.
Cuối cùng, cấp trên ra quyết định: Chỉ cần không gây ra thương tích nghiệm trong, chỉ cần quân huấn đạt kết quả tốt, muốn huấn thế nào tùy cứ tùy cá vào giáo quan.
Mệnh lệnh như thế truyền xuống, các giáo quan như được tiêm thuốc kích thích, thẳng tay huấn luyện đám công tử này như bao người khác, bao nhiêu kháng nghị đều không thèm nhìn lấy một cái. Tiếp tục kháng nghị hả? Biệt giam !!!!
Vì để thay đổi suy nghĩ và thái độ cho sinh viên, để họ từ các công tử tiểu thư trở thành một người lính bình thường, một loạt các biện pháp và thủ đoạn được đặt ra, mà dùng xe tải để tới quân doanh là một trong số đó.
Kinh nghiệm cho thấy, có rất nhiều sinh viên lần đầu tiên phải chịu cực khổ như thế này sẽ sinh ra tâm lý bỏ cuộc, nghĩ mình không thể chịu đựng được nên bắt đầu thử bỏ trốn vào ban đêm.
Tuy nhiên, muốn làm lính đào ngũ? Không có cả một nừa cơ hội.
Từng có vô số sinh viên dung nhiều thủ đoạn và phương pháp để bỏ trốn, nhưng cuối cùng đều bị bắt trở về. Sau đó được “đãi ngộ” bằng vài giờ biệt giam.
Thêm vào đó, quá trình đuổi bắt lính đảo ngũ đối với các giáo quan cũng một loại hưởng thụ. Quả thực đối với họ, cuộc sống quân đội cũng vô cùng buồn chán nên họ xem đây là một hoạt động giải trí hằng năm. Đây là cơ hội cho các giáo quan vui đùa, dại gì không tận dụng, nếu không chẳng khác nào phụ lòng cấp trên đã đem tới thú vui tiêu khiển cho mình?
Các ngươi muốn chạy trốn, không thành vấn đề, vấn đề là khi trốn đi tốt nhất các ngươi sử dụng tất cả sức lực và các loại thủ đoạn, thủ đoạn càng thâm càng tốt để liều mạng bỏ trốn. Chứ nếu không vừa bỏ trốn đã bị bắt lại thì chúng ta mất vui.
“Đội 2 3 người, đội 3 2 người…”. Đội trường đội 7 Phục Dũng trong tay cầm 1 tờ giấy, vừa thống kê quân số vừa nói “Đội 7 của ta là 1 đội mạnh mẽ, không ngờ lần này bỏ trốn một lúc 8 người”.
“Ha ha, Bắc Thiên đại học là một đại học thể dục thể thao, một đám mạnh mẽ như thế không ngờ có nhiêu đây đau khổ đã chịu không nổi!” Đội trưởng đội 2 Lưu Phóng lên tiếng “ Hay nhất vẫn là đám sinh viên thông minh nha, không trốn một người nào”.
Phục Dũng nhếch môi: “ Thông minh thì tác dụng cái quái gì! Đến cuối cùng ngươi sẽ thấy, đội của ta chắc chắn sẽ sếp thứ nhất! Đại học Thủy Mộc toàn 1 lũ sinh viên đọc sách đến ngu người”
Hạ Thái đội trưởng chỉ cười cười mà không nói gì. Hắn chỉ tập trung nhìn vào khu vực tường rào, xem thời gian, sau đó nói: “Thời gian không còn sớm, lâu như vậy vẫn không có thêm sinh viên đi ra, chắc là đã ngủ say hết rồi”
"Ha ha, bắt đầu đi!" Phục dũng tính toán "Lần này tổng cộng hai mươi bảy người bỏ trốn, so với lần trước tốt hơn một chút."
Mọi người cũng đều gật đầu.
Đội trưởng Âu Dương Kiệt nói: “ Các ngươi cũng nên chú ý, đừng làm cho tụi nhỏ bị thương, đồng thời thông báo cho bộ phận y tế chuẩn bị cho thật tốt”
Mọi người lần lượt lấy ra bộ đàm của mình bắt đầu hành động.
“Đèn pha đã chuẩn bị tốt chưa?” Đội trưởng Âu Dương Kiệt nói vào bộ đàm.
Bên kia trả lời:”Đội trưởng, đã chuẩn bị tốt từ sớm, cần chiếu sang chỗ nào là có ngay!”
“Đội quân khuyển?” (Đội chó nghiệp vụ)
“Có thể xuất phát bất cứ lúc nào”
“Tốt lắm, đóng cửa ký túc xá! Bắt đầu hành động”
Hàn Phong mới vừa vừa rơi xuống đất, chợt phát hiện có cái gì đang hướng về phía mình vọt tới rất nhanh, theo như hơi thở dồn dập phát ra, Hàn Phong chắc chắn là đó là 1 quân khuyển.
Bời vì mắt Hàn Phong đang trong tình trạng thích nghi trong tối, đèn pha đột ngột chiếu sáng nên làm cho mắt hắn không thích nghi kịp, trong một khoảng thời gian ngắn làm hắn không thể nhìn thấy được gì.
Chẳng lẽ phát sinh tình huống gì đặc biệt?
Lúc này, Hàn Phong nghe được cà quân doanh như thức dậy, tiếng quát tháo, tiếng sủa của đội cảnh khuyển, tiếng chạy bộ như sôi trào lên.
Chẳng biết tình hình như thế nào, thậm chí còn có thể nghĩ quân doanh bị khủng bố tập kích.
Chẳng qua, Hàn Phong hiện tại không thể phân tâm chú ý đến chuyện này.
Hắn hiện tại cần giải quyết nguy cơ trước mắt đã.
Ngay lúc này,một con quân khuyển màu đen hướng Hàn Phong vọt tới.
Hàn Phong bất động, đã không có thời gian xoay trở.
"Gâu gâu!"
Con quân khuyển nhảy sổ tới, dùng 2 chân trước tấn công Hàn Phong.
"Bịch!"
Một tiếng trầm đục vang lên!
Thân thể Hàn Phong đột ngột nghiêng qua, tiện tay đánh ra 1 quyền trúng ngay giữa bụng con quân khuyển.
"Ẳng ẳng—— "
Con chó kêu thảm một tiếng, cả thân thể bị đánh văng ra hướng khác.
"Bịch!"
Cả thân thể đập xuống mặt đất, sau đó lại trượt thêm một đoạn, con quân khuyển kêu thảm thiết, cố gắng bò dậy nhưng đột cuối cùng nó nằm thẳng cẳng.
"Hắc Báo"
Ngay sau đó, một tiếng rống thảm thiết truyền tới, một binh lính rất trẻ chạy nhanh tới, trên tay hắn đang cầm một cài bộ đàm.
Người lính trẻ tuổi trừng mắt nhìn Hàn Phong:” Ngươi…” rồi lại há miệng thở dốc không thốt ra thêm được chữ nào.
"Hắc Báo! Hắc Báo! Ngươi làm sao vậy?"
Người lính ngồi xuống ôm con quân khuyển vào sát người, nghe giọng nói như mang theo nước mắt rồi.
Lúc này, mắt của Hàn Phong cũng đã trở lại bình thường.
Hắn trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì hắn phát hiện hình như người lính trẻ này không nhìn thấy được hành động của hắn lúc nãy.
Đồng thời, Hàn Phong cũng rất buồn bực, nơi này hiện tại là khu vực sinh viên tinh anh quan huấn, tại sao phải dùng đến quân khuyển để tuần tra ban đêm?
Không đúng, hình như không phài tuần tra bình thường. Quân doanh bên kia đột nhiên trở nên ồn ào. Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
"Ngươi, theo ta trở về!" Người lính ôm lấy Hắc Báo, nói với Hàn Phong.
Hàn Phong gật đầu, tiến về phía trước.
Khi đi vào sân thể thao, Hàn Phong đã thấy nhiều người tụ tập. Rất nhiều người rõ ràng là vừa mới bị đánh thức dậy, trong khi ở giữa sân, khoảng mười mấy sinh viên bị một đám quân khuyên bao vây lại.
Trong đám người có tiếng nói vang lên:”Lại bắt thêm được một người…”
Hứa Lâm Hổ và Sở Suất đang thắc mắc Hàn Phong đi đâu mà không thấy, nếu nói hắn muốn trốn về thì có đánh chết bọn họ cũng không tin, nhưng sự thật là Hàn Phong không hề có mặt ở ký túc xá.
Nghe vậy, hai người vội vàng nhìn lại thì thấy Hàn Phong đang cười mỉm tiến về phía họ.
“Phong tử!” Hứa lâm Hổ vội vàng chạy tới, "Ngươi biến đi đâu vậy?"
“Ngủ không được nên đi dạo vòng vòng”
Người lính trẻ tuổi liền bực mình nói: ”Ngươi không được đứng đây, đi ra giữa sân mà đứng.”
Hàn Phong nhìn vào đám sinh viên tội nghiệp ở giữa sân hỏi: ”Đứng bên đó làm gì?”
“Giả bộ đến bao giờ! Ngươi là lính đào ngũ, bị ta bắt lại còn già mồm ah” Tên lính trừng mắt nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong không nói gì.
Ta trở thành lính đào ngũ ????
“Đi nhanh, đừng có lề mề”
“ Ngươi có lầm không?” Hứa Lâm Hổ vừa che chắn trước mặt Hàn Phong vừa bực bội quát: “ Phong tử mà làm lính đào ngũ ah? Hắn nói đi dạo, thì thực sự hắn đi dạo.”
Tên lính trẻ tuổi bị thân hình khổng lồ của Hứa Lâm Hổ ép lùi từng bước :” Ngươi là người của tổ nào? Dám ngang ngược như vậy?”
Hàn Phong vỗ vai Hứa Lâm Hổ, vừa cười vừa nói với tên lính: ”Huynh đê, thật xin lỗi vì vừa rồi vô tình làm bị thương Hắc Báo của ngươi, ta sẽ giải thích sau, nhưng trước hết ngươi ôm Hắc Báo đi chữa thương đi, đừng để thương tích của nó nặng thêm thì không tốt”
Sau đó Hàn Phong nói với Hứa Lâm Hổ: “Ta không sao” rồi chủ động tiến tới giữa sân thể thao.
Siêu Cấp Hệ Thống
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 67: Lại Bắt Thêm Được Một Người
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn
Lời Dịch Giả: Trải qua nhiều lần suy nghĩ và đọc sơ lược qua các bộ tiểu thuyết đô thị TQ. Từ "ta" và "ngươi" là cách xưng hô thông dụng, sử dụng cho cả thầy và trò, ba mẹ và con cái, giữa anh và em cùng người yêu với nhau. Đối với thể loại đô thị, DG đã việt hóa lại cách xưng hô rất nhiều để cho phù hợp văn phong việt ngữ, tuy nhiên, việt hóa cũng sẽ có mặt hạn chế của nó, cách xưng hô phân theo vai vế từ cô trò đến người yêu hay kẻ thù… Tất cả sẽ thay đổi liên tục, mà nếu như thế sẽ có lúc văn phong bị lủng củng hoặc không phù hợp. Cho nên, bắt đầu từ chương này trở đi, cách xưng hô giữa các nhân vật trong bộ truyện sẽ sử dụng chủ yếu là từ "ta" và "ngươi", tất nhiên nếu được DG sẽ thay đổi cho phù hợp văn phong người việt. Về mặt xưng hô giữa Hàn Phong, Hứa Lâm Hổ, Sở Suất, Liễu Nguyệt Sương… sẽ giữ nguyên như ban đầu. Bất quá sau này có thể còn thay đổi. Dù sao DG cũng cảm thấy sử dụng từ "ta" và "ngươi" thì sẽ giữ được tốt điểm đặc trưng trong cách xưng hô cùng nói truyện của người Trung Quốc. Thân!
_________________________________________
Khảo nghiệm thứ nhất của tinh anh quân huấn đã tiến hành nhiều năm rồi. Năm đó có một lần học sinh sinh viên không chịu lên xe tải, cự tuyệt bước lên xe. Sau lại nháo lớn lên, cuối cùng bộ đội bên này đành phải thỏa hiệp, dùng xe buýt đưa họ tới quân doanh. Nhưng mà một lỗ đã khai, thì phía sau lại càng không thể vãn hồi, các học sinh này cứ đụng tới chuyện không như ý, liền liên hợp lại kháng nghị, cùng các giáo quan làm cứng, bọn họ đều là những con ông cháu cha, lại là bảo bối, con một trong lòng các gia trưởng. Các giáo quan không thể đối đãi với bọn hắn như những binh lính bình thường. Cho nên ngại tay ngại chân, lúc này phải tiến hành quân huấn, bọn họ không thể làm gì khác hơn là báo lên cấp trên quyết định.
Cấp trên lập tức chỉ thị, chỉ cần không để lộ ra thương tích ngoài ý muốn, tùy tiện cho bọn họ giáo huấn, chỉ coi trọng kết quả!
Có lệnh này ra, các đại binh giống như được ăn thuốc an thần vậy, bắt đầu động tay động chân, đem bọn họ trở nên giống như những binh lính bình thường mà hung hăng thao luyện, các kháng nghị đều bị coi như không thấy. Tiếp tục nháo, thì giam lại!
Vì để nhanh chóng làm dao động tâm tính của mọi người, bỏ đi thân phận thiên chi kiêu tử, mà đem bản thân trở thành một người binh lính bình thường. Một loạt các thủ đoạn cùng cách tiến hành được chế định ra, mà đi xe tải lớn chính là một trong số đó.
Căn cứ theo kinh nghiệm cho thấy, có rất nhiều học sinh lần đầu tiên sẽ sinh ra tâm lý lùi bước, cho rằng bản thân không thể ăn khổ, vì vậy ban đêm bắt đầu thử chạy trốn.
Muốn làm lính đào ngũ ư? Không có cửa đâu cưng!
Từng có vô số học sinh sinh viên thông qua đủ loại thủ đoạn cùng phương pháp cố gắng chạy trốn, nhưng cuối cùng đều bị kéo về giống như chó chết vậy. Sau đó trực tiếp ném vô phòng tạm giam, đóng cửa cấm bế mấy giờ đồng hồ.
Lại nói tiếp, quá trình đuổi bắt lính đào ngũ đối với các đại binh mà nói, cũng là một loại hưởng thụ. Đó cũng là một trong những trò hoạt động tiêu khiển hàng năm của họ, dù sao cuộc sống quân doanh cũng phi thường buồn tẻ cùng chán nản. Nếu như cấp trên đã đưa tới cho bọn hắn món đồ chơi để giải sầu vui như vậy, bọn họ sao không hảo hảo lợi dụng một chút, nếu không thì thật chẳng phải rất có lỗi với một phen khổ tâm của cấp trên rồi sao?
Mày muốn chạy trốn, không thành vấn đề, cứ việc trốn đi, thoải mái sử xuất hết các kế hoạch của tụi mày đi, dùng sức mà chạy, liều mạng mà trốn, tốt nhất là phải có chút kỹ thuật, đừng để bị bọn tao bắt nhanh như vậy, nếu dễ dàng quá thì thật sự là mất ý nghĩa quá rồi còn gì.
"Đội hai 3 người, đội ba 2 người……" Đội trưởng đội 7 Phục Dũng cầm tờ giấy trong tay, một bên thống kê một bên đếm lại, "Tao còn xui hơn nhiều, đội bảy được xếp cực mạnh, vậy mà chạy một lần tới 8 đứa!"
"Haha, đại học Bắc Thiên là đại học thể dục thể thao, cả đám cường tráng trâu bò như thế, ăn chút điểm đau khổ thôi đã không chịu được!" Lưu Phóng của đội hai nói, "Vẫn là các học sinh thông minh a, không ngờ một người cũng không có."
Phục Dũng lườm một cái nói: "Thông minh cái rắm ấy! Chờ đó rồi xem, khẳng định là bọn tao cầm hạng nhất cái chắc rồi! Học sinh Thủy Mộc, cùng lắm chỉ biết đứng đó đọc sách thôi.
Hạ Thái cười cười, không nói gì thêm.
Một mực nhìn chằm chằm vào Tô Bằng đội 3 đang giám thị, miệng nhẩm thời gian một chút, sau đó nói: "Thời gian không sai biệt lắm rồi, lâu như vậy cũng không thấy đứa nào ra, phỏng chừng là đã ngủ say hết."
"Haha, vậy bắt đầu đi!" Phục Dũng tính toán, "Lần này tổng cộng 27 đứa, so với lần trước tiến bộ hơn một chút."
Mọi người đều gật đầu.
Đại đội trưởng Âu Dương Kiệt nói: "Các ngươi chú ý một chút, đừng đem bọn nhỏ đánh bị thương, đồng thời liên hệ bộ y vụ, để bọn họ tùy thời chuẩn bị cho tốt."
Mọi người đều cầm ống điện thoại vô tuyến nói, sau đó bắt đầu xắn tay áo lên.
"Đèn pha bên kia chuẩn bị tốt rồi chứ?" Âu Dương Kiệt hướng ống điện thoại nói.
Đầu bên kia trong ống trả lời: "Đại đội trưởng, sớm đã chuẩn bị xong, bảo đánh đâu trúng đó, tuyệt đối không nói suông!"
"Vậy còn đội quân khuyển?" (Đội chó săn)
"Tùy thời đều có thể xuất động!"
"Tốt lắm, đem đại môn ký túc xá đóng cửa lại! Khai công!"
******************************************
Hàn Phong mới vừa rơi xuống đất, liền nghe có vật gì đó rất nhanh hướng phía này vọt tới, nghe tiếng hít thở dày đặc, chắc chắn là quân khuyển rồi!
Bởi vì tròng mắt của Hàn Phong mới vừa rồi còn vây trong hình thức nhìn trong đêm, cường quang chợt phát sáng lên khiến hai tròng mắt hắn đau vô cùng. Hắn nhất thời bây giờ căn bản cái gì cũng không thấy rõ.
Chẳng lẽ phát sinh tình huống gì ư?
Hàn Phong lúc này, dường như nghe được cả doanh trại đột nhiên sôi trào, tiếng mọi người quát tháo lẫn nhau, cảnh khuyển rống lên một tiếng, kế đó là tiếng chạy bộ dồn dập……
Không biết tình hình như thế nào, thậm chí còn tưởng rằng xảy ra tập kích của khủng bố.
Bất quá, Hàn Phong bây giờ không có tâm tư để chú ý chuyện này, hắn bây giờ cần phải giải quyết nguy cơ trước mắt.
Một quân khuyển màu đen giờ phút này đang gấp rút lao tới Hàn Phong!
Hàn Phong bảo trì tư thế kia không có di chuyển, đã không kịp thời gian nữa rồi!
"Rống!"
Quân khuyển nhanh như tên bắn bật hai chân nhảy cao lên phía trước, trực tiếp hướng Hàn Phong đánh tới.
"Phanh!"
Một thanh âm đau đớn vang lên!
Hàn Phong nghiêng thân thể qua, tiện tay đánh một quyền vào bụng quân khuyển.
"Oẳn Oẳn - -"
Quân Khuyển bi thảm kêu một tiếng, cả thân thể hướng phương hướng khác bay ra ngoài.
"Phốc!"
Quân khuyển đập ầm xuống mặt đất, lăn ra một khoảng, nó rên rỉ kêu thảm thiết vài cái, cố dùng sức đứng dậy, sau đó đột nhiên ngã xuống.
"Hắc báo - -"
Ngay sau đó, một tiếng rống thảm thiết truyền tới, kế đến là một tiểu chiến sĩ phi thường trẻ tuổi rất nhanh chạy tới, trên tay hắn còn đang cầm điện thoại vô tuyến.
Tiểu chiến sĩ trừng mắt nhìn Hàn Phong liếc mắt một cái: "Ngươi……" Miệng mấp máy, nhưng lại không nói cái gì.
"Hắc báo! Hắc báo! Mày làm sao vậy?"
Tiểu chiến sĩ ngồi xổm xuống bên người quân khuyển hắc báo, dùng hai tay ôm nó, thanh âm cũng mang theo tiếng khóc.
Lúc này, thị lực của Hàn Phong cũng đã khôi phục lại bình thường.
Hắn trong lòng giờ phút này nhẹ nhàng thở ra một hơi. Bởi vì hắn phát hiện tiểu chiến sĩ hình như cũng không có chứng kiến động tác mới vừa rồi của mình.
Đồng thời, Hàn Phong cũng rất buồn bực, chỗ này chỉ là doanh trại phụ trách quân huấn cho học sinh, buổi tối đem quân khuyển ra tuần tra làm gì cơ chứ?
Không đúng, không phải tuần tra bình thường, quân doanh bên kia bây giờ đột nhiên trở nên sáng chói, tiếng người ầm ĩ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Ngươi, theo ta trở về đi thôi!" Tiểu chiến sĩ ôm lấy hắc báo, hướng Hàn Phong nói.
Hàn Phong gật đầu đi phía trước.
Bước tới thao trường, Hàn Phong cũng chứng kiến, bên kia đã tụ tập không ít người, rất nhiều người người rõ ràng còn đang trong mơ mới tỉnh lại, đang vân vê con ngươi của mình suy nghĩ. Mà ở giữa thao trường, vài đầu quân khuyển đang bao vây mười mấy học sinh vào chính giữa.
"Lại bắt thêm được một người kìa……" Trong đám người có người mơ hồ kêu.
Hứa Lâm Hổ cùng Sở Suất vốn đang kỳ quái Hàn Phong đi đâu, nếu nói hắn làm lính đào ngũ, có đánh chết hai người bọn họ cũng không tin, nhưng mà Hàn Phong xác thực là không có ở trong túc xá.
Nghe được người khác kêu, hai người bọn họ vội vàng quay lại, liền chứng kiến Hàn Phong đang hướng hai người bọn họ cười cười.
"Phong tử!" Hứa Lâm Hổ vội vàng chạy tới, "Trễ như vầy, mày đi đâu thế?"
Hàn Phong dừng lại nói: "Ngủ không được nên đi dạo một tí."
Tiểu chiến sĩ nọ không vui nói: "Đừng có đứng lớ ngớ ở đó, đi mau, đến chính giữa thao trường!"
Hàn Phong nhìn đám học sinh đáng thương đứng giữa thao trường một chút, hỏi: "Đến đó làm gì?"
"Giả bộ cái gì! Ngươi bây giờ là lính đào ngũ, bị ta bắt trở về!" Tiểu chiến sĩ trừng mắt một cái, nhắc nhở Hàn Phong chú ý thân phận của mình.
"…………"
Hàn Phong bó tay.
Mình lúc nào thành lính đào ngũ rồi nhỉ?
"Đi mau, đừng có lề mề nữa!"
"Ngươi có lầm không!" Hứa Lâm Hổ bất bình, che trước mặt Hàn Phong quát, "Phong tử như thế nào lại đi làm lính đào ngũ? Hắn nói đi dạo, thì chính là đi dạo!"
Tiểu chiến sĩ bị thân hình cao lớn của Hứa Lâm Hổ rống làm lui lại vài bước: "Ngươi là người của đội nào? Sao lại vô kỷ luật như vậy?"
Hàn Phong vỗ vỗ bả vai Hứa Lâm Hổ, sau đó hướng tiểu chiến sĩ cười cười: "Huynh đệ, thật không có ý tứ, mới vừa rồi lỡ tay ngộ thương hắc báo của ngươi, ta hướng các ngươi xin lỗi. Ngươi mau ôm nó đi điều trị đi, để lâu thương thế sẽ không tốt đâu."
Sau đó Hàn Phong hướng Hứa Lâm Hổ nói: "Ta không sao đâu", rồi chủ động đi đến giữa thao trường.