Thấy Hàn Phong đồng ý gia nhập hệ khoa học thần kinh, giáo sư Lý Trọng Văn vô cùng vui sướng, quan hệ của hai người, bởi vậy mà trở nên thân thiết thêm một tầng.
Lý Trọng Văn có thể cùng Hàn Phong trò chuyện tâm đầu ý hợp như vậy. Cùng lúc cũng là bởi vì trong nước, hắn tìm không được người mà mình có thể trao đổi.
Đàm rồi lại đàm, đề tài liền chuyển dời đến vấn đề Hàn Phong hỏi lần trước.
Lý Trọng Văn lúc này đã rõ Hàn Phong có thể đưa ra vấn đề kia cũng không phải là do nhân tố ngẫu nhiên rồi. Hắn thậm chí còn đem Hàn Phong trở thành một người đồng hành trình độ so với mình không sai biệt lắm trong lĩnh vực này. Không, ở một vài phương diện, hắn còn siêu hơn cả mình nữa.
Lý Trọng Văn nói: "Hàn Phong, lần trước em nhắc đến vấn đề kia. Phi thường không sai, đáng tiếc lúc ấy đang trên lớp, không thể tiến thêm một bước mà đàm…… Thầy cũng đã nói qua, kỳ thật, vừa lúc nó cũng là một đề tài thầy đang nghiên cứu. Cho nên, thầy rất muốn nghe một chút cái nhìn của em về xung mạch thần kinh.
Đối với xung mạch thần kinh, theo quan điểm trước mắt của khoa học, là căn cứ vào kết luận của mấy nhà khoa học niên đại trước thể kỷ 16: xung mạch thần kinh là một loại xung mạch điện.
Nhưng mà, bọn họ còn cho ra một cái kết luận trọng yếu: Quá trình truyền dẫn xung mạch, sẽ không sinh ra nhiệt lượng. Mà cái kết luận này lại cùng với định luật vật lý nhiệt lực học mâu thuẫn lẫn nhau.
Đây là một cái nan đề gây khốn toàn bộ các nhà khoa học thế giới vài thập niên. Bây giờ, Lý Trọng Văn không ngờ đem cái vấn đề này hỏi ngược lại Hàn Phong. Nhưng mà gặp hắn đối với Hàn Phong đích xác khá coi trọng, đã hoàn toàn không coi hắn như một học sinh vừa mới bắt đầu học tập vậy.
Hàn Phong trầm ngâm một hồi, trong đầu tổ chức lại ngôn ngữ một chút, nói: "Kỳ thật em lúc ấy cũng chỉ là dưới tình thế cấp bách mới hỏi vấn đề này, thật sự không nghĩ tới đây là một cái nan đề mang tính chất thế giới, lại càng không nghĩ tới đây là một trong những đề tài thầy nghiên cứu, thật là có điểm trùng hợp rồi. Có thể khẳng định chính là, xung mạch thần kinh trong quá trình truyền dẫn đích xác không có sinh ra nhiệt lượng." Hàn Phong chuyên môn dùng khả năng quan sát của mình xem quá trình truyền dẫn này, tự nhiên là có thể khẳng định như vậy.
"Mà thuộc tính điện của xung mạch thần kinh, ccũng đã được chứng thực, định luật nhiệt lực học cho đến nay vẫn như cũ bị chứng minh là chính xác không có sai lầm. Cho nên đối với cái nhìn của em, xung mạch thần kinh ngoại trừ thuộc tính điện ra, còn có thể có thuộc tính khác. Hơn nữa loại thuộc tính này rất có thể là khiến chúng ta khó mà tưởng tượng được, thầy khẳng định cũng biết, loại ví dụ này cũng không phải không tồn tại."
Lý Trọng Văn gật đầu: "Thầy lý giải được ý tứ của em. Nó giống như ánh sáng, đồng thời có tính chất đặc trưng của sóng cùng với tính chất đặc trưng của hạt. Mà trước khi tính chất đặc trưng của hạt bị phát hiện, mọi người căn bản là không cách nào tưởng tượng, ánh sáng dĩ nhiên lại còn có tính chất đặc trưng này."
"Đúng vậy, em chính là ý tứ này." Cùng người thông minh nói chuyện đúng là dễ dàng, không cần phải tiến hành giải thích nhiều là có thể giải thích, Hàn Phong nói tiếp, "Thuyết lượng tử học đã chứng minh, vật chất cũng có sóng hạt hai loại tính chất. Em đang suy nghĩ, vận động của điện tử cũng là một loại ba động, xung mạch thần kinh có phải hay không cũng có thể là một loại xung mạch cơ giới?"
Sóng hạt hai loại tính chất là một lý luận được thiết lập theo thuyết lượng tử học ban đầu, cho biết vật chất nhất định trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể biểu hiện ra hai loại tính chất sóng cùng hạt này.
Hàn Phong sở dĩ nói như vậy, cũng không phải là tùy tiện lừa dối, đích xác đã có sự cân nhắc của bản thân ở bên trong. Bất quá hắn cũng chỉ là phỏng đoán, hắn cũng không có muốn tốn tâm tư đi chứng minh quan điểm này có chính xác hay không, đó cũng không phải là điều bây giờ hắn quan tâm. Bất quá nếu Lý Trọng Văn đã hỏi, thì hắn liền nói ra, có lẽ có thể cho hắn một chút gợi ý.
"Xung mạch cơ giới……" Lý Trọng Văn lộ ra thần sắc trầm tư, hàn Phong đưa ra thuyết pháp này, cùng với phương hướng nghiên cứu của hắn có sai biệt rất lớn. Nếu như không phải rõ ràng rằng trình độ chân thật của Hàn Phong, thì Lý Trọng Văn nghe thấy khẳng định sẽ nghĩ đây là một ý nghĩ nhận xét hão huyền mà thôi, cũng sẽ không hề coi trọng. Nhưng mà bây giờ lại không giống với tình huống đó, Hàn phong nói hắn ít nhất sẽ chăm chú tự hỏi một chút.
Hàn Phong cũng không nói thêm nữa, ngược lại hỏi một cái vấn đề mình vừa đụng phải khi đọc sách.
"Lý lão sư, trong lý luận nhân cách của Floyd nói, ý thức chính là những mảnh nhỏ của trí nhớ, nếu như một loại ý nghĩ cùng tư tưởng không thể lấy hình thức một loại ký hiệu biểu hiện ra ngoài, thì không cách nào thể hiện ra ý thức. Ký hiệu ở đây, có phải là ngôn ngữ cùng chữ viết của con người hay không?"
Lý Trọng Văn gật đầu: "Có thể giải thích là như vậy. Ngôn ngữ cùng chữ viết xuất hiện, là sự kiện phát minh quan trọng vĩ đại nhất trong lịch sử loài người. Đúng là bởi vì sự xuất hiện của ngôn ngữ, loài người mới có thể tự hỏi hữu hiệu mà chuyển hóa nó thành trí nhớ."
"Nói như vậy, ngôn ngữ đối với trí nhớ của con người có tác dụng rất trọng yếu."
"Đúng vậy, Tác dụng của ngôn ngữ là vô cùng rõ ràng. Nếu như không có ngôn ngữ, rất nhiều ý thức của chúng ta không cách nào hình thành trí nhớ hữu hiệu. Ví dụ như khứu giác của chúng ta chính là như thế, em đột nhiên nhớ đến mùi nào, nhưng mà lại không thể nói ra, tại trong đầu cũng không có cách nào mô phỏng ra loại mùi này rốt cuộc là như thế nào. Chỉ có tại lần đó sau khi nghe mùi này, em mới có thể nói, đúng, chính là cái mùi này. Đương nhiên, tiền nhân đã cho chúng ta một ít thuật ngữ, ví dụ như cay độc, hay mùi hoa hồng thơm ngát… Nếu như không có thuật ngữ đó, thì đại não liền nghĩ không ra loại mùi đặc thù này, đây là tác dụng của ngôn ngữ đối với trí nhớ. Vị giác, thị giác cùng các khí quan biểu đạt ý thức đều là như thế, trí nhớ cũng đều là ký hiệu, là trừu tượng, mơ hồ, khái quát." Lý Trọng Văn bị Hàn Phong dẫn phát đàm luận về tính chất, một hơi đem diễn giải của mình về phương diện này giải thích ra.
Trên thực tế, lý luận này là trong quá trình nghiên cứu trí tuệ và năng lực con người của hắn mà cho ra.
Trí nhớ mơ hồ?
Lý Trọng Văn nói khiến cho Hàn Phong cả kinh.
Thấy Hàn Phong tựa hồ đối với thuyết pháp này cảm thấy rất có hứng thú, Lý Trọng Văn tiếp tục nói: "Trên thực tế, ngôn ngữ loài người, là một loại độ cao khái quát đối với giới tự nhiên vạn vật, cũng không phải như máy vi tính có thể hoàn toàn tiến hành phục chế như vậy. Trí nhớ cũng là như thế, dung lượng đại não con người mặc dù rất lớn, nhưng mà cũng không cách nào đem tất cả những tin tức khi còn sống con người đã thấy, đã nghe, đã cảm giác được bảo tồn trong đại não. Đương nhiên cũng không phải cắt ra từng đoạn, như chụp DV trong não, mà là cơ chế loại bỏ trời sinh đối với những gì quá lớn, có lựa chọn mà đối với những tin tức này tiến hành gia công, lấy mẫu, cuối cùng sửa sang lại thành trí nhớ bảo tồn xuống. Thầy cho rằng, đây là sự khác nhau lớn nhất giữa máy vi tính cùng con người. Giống như bây giờ vậy, người máy mô phỏng con người, ở phương diện tính toán ăn khớp đích xác là không sai lầm, nhưng mà chúng nó đối với tin tức bên ngoài, hoàn toàn một điểm cũng không lưu trữ, hoàn toàn không có động tác khái quát, lấy mẫu. Thầy cho rằng rất khó sinh ra ý thức cùng trí năng.
Mặc dù cũng không phải là làm cho hệ tin học, nhưng mà giáo sư Lý Trọng Văn đối với phương diện thần kinh inte tạo nghệ thâm hậu, tự nhiên đối với đề tài mô phỏng trí năng nhân tạo cũng phi thường cảm thấy hứng thú. Dù sao, cái khóa đề tài này cũng không phải chỉ có học giả hệ tin học tiến hành, nó cũng là lĩnh vực nghiên cứu của học giả sinh vật.
Lý Trọng Văn nói, khiến đáy lòng Hàn Phong nổi lên một đợt sóng lớn ngất trời. Hắn đột nhiên phát hiện, chính mình vừa lại một lần nữa chui vào ngõ cụt, chỉ một mực dùng tư duy theo quán tính tự hỏi vấn đề.
Não người đối với tính tức ngoại giới, đích thực là đã trải qua loại bỏ tự động. Hơn nữa tin tức này, thường toàn bộ đều là những tin tức trọng tâm.
Hàn Phong nhớ tới lúc trước mình từng thấy một văn hiến(tài liệu) về hai tròng mắt của người. Trong đó có nhắc tới, hai tròng mắt của người đối với thế giới bên ngoài phản ánh, cũng không phải là hoàn toàn trọn vẹn, mà là kết quả sau khi trải qua gia công, đại não tự động lựa chọn những tin tức mấu chốt tiến hành hiện ra. Tin tức này thường là trải qua đủ độ cao khái quát. Mà đối với hình dáng tin tức, cũng đã tiến hành xử lý mơ hồ. Một cái ví dụ tốt nhất, chính là tự mình vươn ngón tay lên, từ từ chậm rãi từ hai tròng mắt tiến tới. Chúng ta chỉ có thể ước chừng thấy rõ hình dáng ngón tay, phán đoán phương hướng di động của ngón tay, nhưng mà đối với chi tiết cụ thể của ngón tay lại không có bất cứ ấn tượng gì. Nếu như lúc này, bạn nhắm mắt lại, đại não sẽ tự động đem quỹ tích di động của ngón tay hiện ra toàn bộ.
Trí nhớ nguyên lai là mơ hồ, là độ cao khái quát.
Hàn Phong nghĩ tới có thể làm cho não bàn lưu trữ tin tức của mình lưu trữ ý nghĩ mới. Dựa theo ý nghĩ này, mặc dù dung lượng não bàn không có gia tăng, nhưng mà tin tức bảo tồn lại có thể tăng lên thật nhiều. Từ một góc độ khác mà nói, cũng tương đương với việc mở rộng dung lượng não bàn rồi.
Bây giờ Hàn Phong mới chính thức nhận thức được một câu nói -- Thính quân nhất tịch thoại thắng độc thập niên thư! (Nghe quân một buổi còn hơn mười năm đọc sách)