Giáo sư Lý Trọng Văn mặc dù bình thường cùng các học sinh chung sống rất hòa hợp, là người hòa ái dễ gần, bình dị thân thiết. Nhưng mà về phương diện học tập lại nổi tiếng là nghiêm khắc, tuyệt không cho phép cái loại ngựa chạy nửa đường xuất hiện. Nếu ai có thể nhận được tán thưởng của hắn, cũng đã đủ để kiêu ngạo rồi.
Cho nên, Hàn Phong cái dạng sinh viên ngoại lai này tới lớp náo động, khiến cho các nhân sĩ chuyên nghiệp hệ khoa học thần kinh cảm thấy rất mất mặt mũi. Cho nên bọn họ cũng nhất trí cho rằng, Hàn Phong lần này là may mắn đụng phải vận *** chó, vận khí tốt nên mới đưa ra vấn đề có độ sâu như vậy. Vì thế, sau khi hết lớp, bọn họ cũng cố tình không để ý tới Hàn Phong.
Hàn Phong mơ hồ có thể đoán được ý nghĩ của bọn họ. Bất quá hắn cũng không vui vẻ mấy (Nguyên văn: Hắn cũng mừng rỡ như thế - Dịch giả sửa lại cho phù hợp diễn biến). Hôm nay trong lớp không cẩn thận lộ ra danh tiếng, đã khiến hắn có chút hối hận rồi. Trong lòng quyết định, sau này nếu như bị điểm danh, tuyệt đối không hỏi mấy vấn đề này nữa, đàng hoàng nghe giảng mới là vương đạo. Nếu như thật sự muốn hỏi, thì để gặp riêng một mình giáo sư Lý mà hỏi.
Về phần xung mạch thần kinh trừ thuộc tính điện ra còn có cái thuộc tính khác sao. Hàn Phong trước mắt không biết, cũng tạm thời không muốn quan tâm. Hắn chỉ cần biết rằng xung mạch thần kinh là một loại tín hiệu chạy giống với số liệu của máy tính là được.
Sau giờ học, Hàn Phong cũng không có dừng lại, thu thập mọi thứ, ý định đi đến thư viện. Quyển sách nọ, chỉ hai ngày là hắn xem xong hết rồi.
Hắn mới vừa đi vài bước, tựa hồ như tâm linh cảm ứng thấy cái gì đó. Đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhất thời cùng một đạo ánh mắt mặt đối mặt.
"Ặc...... Là nàng?" Hàn Phong có chút sửng sốt, hắn lại gặp nữ sinh kia, nữ sinh khiến hắn thiếu chút nữa lâm vào trạng thái chết máy.
Bất quá, Hàn Phong cũng không có dám nhìn nhiều, cùng ánh mắt nàng giống như thâm đàm tiếp xúc một chút, hắn liền vội vàng quay đi. Sau đó cũng không quay đầu lại vội vã rời khỏi. (thâm đàm: hồ sâu)
Nguyên lai nàng thuộc hệ khoa học thần kinh! Tại một khắc xoay người nọ hắn đã nghĩ như vậy.
Hàn Phong cũng không cho rằng mình là một người trọng cái đẹp. Một tuyệt thế mỹ nữ, nếu tâm địa bất lương, cho dù khuynh quốc khuynh thành thì lại như thế nào chứ? Hắn cũng không tin ba cái chuyện vừa thấy đã yêu. Hắn cho rằng điều này hoàn toàn là vô nghĩa, hai người chưa bao giờ có thời gian tìm hiểu, làm thế nào mà biết ở cùng một chỗ có hợp hay không chứ?
Nhưng mà không thể phủ nhận là, Hàn Phong hôm nay ở chỗ này ngẫu nhiên gặp vị nữ sinh này. Đáy lòng của hắn đích xác có một tia vui mừng không hiểu. Đương nhiên, cũng chỉ gần chút mà thôi, đầu của hắn rất nhanh liền bị đủ thứ vấn đề bao phủ. Cái hệ thống siêu cấp bản cũ đã không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn bây giờ. Hơn nữa giờ cũng không xuất hiện các loại BUG(lỗi), hắn cũng cân nhắc nên nâng cấp là vừa.
Dựa theo nguyên tắc phát triển phần mềm, Hàn Phong đem bản cũ "siêu cấp hệ thống" đầu tiên gọi là bản version 1.0. Trước bản cũ đó, còn có 0.1 đến 0.6. Bất quá chức năng của bản cũ, trên cơ bản cũng chỉ là khống chế cục bộ thân thể, không thể thỏa mãn cuộc sống bình thường của hắn. Sau bản 0.6, yêu cầu cơ bản đã thỏa mãn, cho nên Hàn Phong trực tiếp đem nó mệnh danh là version 1.0
Mà bây giờ, bản 1.0 hiển nhiên không thể thỏa mãn yêu cầu. Đầu tiên là đối với khống chế thân thể. Bây giờ động tác của Hàn Phong nhìn qua còn có điểm giống như cương thi. Các đốt ngón tay hoạt động không có linh hoạt như người bình thường. Nhất là hai tay, mười ngón hoạt động còn chưa có hoàn thành, chỉ mới thực hiện được bốn ngón.
Thông qua mấy ngày học tập, Hàn Phong đối với hệ thống thần kinh của cơ thể người đã có hệ thống nhận thức toàn diện. Tâm lý hắn rất rõ ràng, lúc đầu trong xếp đặt của "siêu cấp hệ thống", căn bản tồn tại vấn đề về tính chất. Chính bản thân lúc đầu rất nhiều thứ căn bản là cũng không thể giải thích rõ ràng, hoàn toàn dựa vào lục lọi của bản thân. Vì thế đem "siêu cấp hệ thống" hợp lại rồi mới hiểu ra. Bây giờ nghĩ đến, điều này quả thực là một kỳ tích. Ngay cả Hàn Phong cũng không thể không bội phục nghị lực của mình.
Lúc đầu hắn biên soạn hệ thống siêu cấp, căn bản là từng chức năng một hoàn thành. Tỷ như đầu tiên khống chế hai mắt của mình, rồi lỗ tai, sau đó là đầu lưỡi……Cuối cùng là tay và chân.
Giống như trò chơi xếp gạch vậy, từng khối từng khối chậm rãi hoàn thành. Thể tích cả hệ thống cũng là chậm rãi từ nhỏ biến thành lớn. Do đơn giản biến thành phức tạp, lúc mới bắt đầu còn khỏe, trình tự ít, dễ dàng khống chế, những điều gì cần để ý cũng rõ ràng. Nhưng rồi về sau, thông thường hắn muốn tăng thêm một chức năng đơn giản, đều phải tốn một lượng lớn tâm tư. Hơn nữa lúc mới đầu, chung quy luôn gặp phải sai lầm, vì muốn tăng thêm một cái chức năng nhỏ cho cả chỉnh thể, mà mất đi tính chất độc lập ban đầu, do đó phải cân nhắc cùng liên kết các chương trình hoạt động đó lại.
Cũng như lần này nâng cấp chương trình khống chế tay, liền xuất hiện sai lầm ngoài ý muốn khó có thể đoán trước được. Hàn Phong trong khoảng thời gian ngắn cũng không có bất cứ đầu mối gì.
Loại hệ thống "xếp gạch" cấu thành này, không thích hợp cho hạng mục khổng lồ cùng phức tạp, Hàn Phong sớm muốn cũng đem ra ngoài vứt bỏ, tiến tới dùng loại cấu thành khác càng ưu tú và chặt chẽ hơn. Bất quá nâng cấp cái cấu thành này, hoàn toàn là từ tầng dướt chót mà cách tân, dính dáng đến những thứ khác thật sự nhiều lắm. Hàn Phong bây giờ còn chưa có nắm chắc, cho nên tạm thời là không thể thực hiện được. Hắn chỉ có thể tăng thêm chương trình, để có phương hướng sau này cố gắng.
Bây giờ cấp bách giải quyết nhất là chương trình khống chế tay.
Đối với chương trình khống chế này, Hàn Phong trong đầu cũng đã có một ít đầu mối. Hắn định đem cái quyển "Human Body Nervous System" sau khi xem xong, lại gặm tiếp quyển "Kinematic Scheme(hệ thống vận động)". Sau đó liền lập tức bắt tay vào việc nâng cấp chương trình khống chế tay. Sở dĩ muốn xem "Kinematic Scheme" Là vì Hàn phong lo lắng mình quên mất cái gì, nên lúc nâng cấp mới thất bại. Dù sao thì biết người biết ta, mới có thể thành công được.
* * * *
Buổi tối, giáo sư Lý Trọng Văn sau khi xử lý công việc về đến nhà, trong lòng nghĩ đến biểu hiện xuất sắc của đồng học nọ trên lớp.
"Mình như thế nào trước giờ đối với hắn một điểm ấn tượng cũng không có?" Giáo sư Lý Trọng Văn rất kỳ quái, hắn đối với trí nhớ của mình rất tự tin. Nguyên vốn tưởng rằng mình đã đem sinh viên cả ban nhớ hết vào trong óc rồi, lại không nghĩ đến hôm nay gặp một người lạ hoắc.
Vì vậy liền vào hệ thống quản lý tin tức học sinh đăng ký trong trường, điều tra xem danh sách của ban bệnh thần kinh học chuyên nghiệp, tra tìm danh tự "Hàn Phong".
"Không có?" Giáo sư Lý Trọng Văn sửng sốt, "Chẳng lẽ không phải người chuyên ngành?"
Cái này sao có thể? Sinh viên ngoại hệ chuyên ngành có thể đem khoa học thần kinh học tinh thông đến như vậy? Là người lành nghề, giáo sư Lý Trọng Văn đương nhiên sẽ không cho rằng Hàn Phong hôm nay hỏi ra vấn đề này là do chó ngáp phải ruồi. Có thể đem vấn đề này nghĩ ra rõ ràng đến như vậy, nếu không có sự tích lũy vững chắc tuyệt không có khả năng.
Nghĩ vậy, giáo sư Lý Trọng Văn đứng dậy, ra khỏi phòng sách, đi tới phòng con gái mình hỏi: "San San, Hàn Phong có phải học ở lớp con không?"
Lý San San, là con gái một của Lý Trọng Văn. Sau khi hắn về nước, Lý San San cũng đi theo về luôn. Trước mắt, Lý Trọng Văn nghe nói nàng cũng chọn học chuyên ngành khoa học thần kinh.
Lý San San đang vùi đầu vào làm bài thấy ba đi vào, vội vàng đem tai nghe kéo xuống, nói: "Daddy, có chuyện gì sao?" Nguyên lai nàng vừa rồi vốn là không nghe ba nói gì cả.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi không biết, lúc làm bài thì phải tập trung, không được nghe nhạc." Giáo sư Lý Trọng Văn bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi một lần nữa, "Ban các con có đồng học nào tên Hàn Phong không?"
Lý San San lập tức nói: "Ba nói chính là người hỏi ba vấn đề hôm nay đó hả. Không có, hắn không phải ban tụi con."
Sau khi xác nhận, giáo sư Lý Trọng Văn thở dài nói: "Hiếm thấy hiếm thấy, không phải chuyên ngành, dĩ nhiên tại phương diện này lại có kiến thức uyên thâm đến như vậy…… Đáng tiếc, thật đáng tiếc…… Không biết hắn chọn chuyên ngành nào nhỉ……" Hắn cảm thán vài câu xong, liền đi ra ngoài.
"Hắn thật sự có thể xem hiểu sách này sao?" Lý San San nghĩ đến một màn mấy ngày hôm trước tại thư viện.
Ngày nó nàng đến phòng tham khảo tra tư liêu. Hàn Phong vừa lúc ngồi đối diện nàng, khiến cho Lý San San cảm giác được kinh ngạc chính là hắn trong tay ôm mấy quyển chuyên ngành khoa học thần kinh tiếng anh. Mấy quyển sách này nàng đã thấy qua ba mình bình thường hay dùng để tham khảo tư liệu. Bình thường để ở chỗ nào đi nữa, thì căn bản cũng không ai xem, thông thường tích đầy tro bụi. Coi như là từ nhỏ lớn lên tại Mỹ, hơn nữa nàng còn được ba mình bồi dưỡng khai trí. Xem mấy quyển sách đó muốn hiểu cũng phải cố hết sức, rất nhiều khái từ cùng khái niệm đơn độc xem cũng không hiểu.
Hắn ôm mấy quyển sách đó làm gì? Lý San San lúc ấy cảm giác được rất kỳ quái. Nhìn tuổi của hắn, so với mình không lớn hơn bao nhiêu, cao lắm là học năm hai, coi như là sinh viên năm hai đi nữa, cũng không thể xem hiểu sách này, dù sao đây cũng là ở trong nước.
Lý San San bên này còn đang kỳ quái, thì Hàn Phong đã ngồi xuống đối diện nàng, bắt đầu hăng hái bừng bừng đọc sách. Khiến Lý San San mở rộng tầm mắt chính là hắn chẳng những thật sự đọc, hơn nữa tốc độ rất nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả ba mình so ra cũng kém.
Cùng tất cả đồng học ở đây giống nhau, Lý San San cho rằng Hàn Phong giả bộ. Rõ ràng xem không hiểu, lại còn làm ra bộ dáng bừng bừng tỉnh ngộ, thật là thái quá……
Lý San San vốn là người có tính cách ôn nhu an tĩnh, nhưng mà không biết sao, nàng hôm nay đặc biệt đối với nam sinh này chú ý. Thấy hắn trước mặt mình, làm ra bộ dáng kinh điển "chà đạp" ngành khoa học thần kinh. Nàng rốt cuộc nhịn không được nhẹ giọng nói một tiếng "giả vờ giả vịt", bởi vì trước đó cũng đã không ít đồng học cố ý ở trước mặt mình làm ra bộ dáng học vấn phong phú lợi hại, chủ yếu để cho mình chú ý.
Nàng nói rất nhẹ giọng, thuần túy chỉ là để phát tiết bất mãn trong lòng. Nhưng không nghĩ tới lỗ tai Hàn Phong kia linh mẫn tới như vậy, tiếng nhỏ thế mà hắn cũng nghe được. Hắn liền lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía mình, sau đó người này liền ngây dại.
Bị sốc sao? Lý San San đối với loại tình hình này tê rồi, cho nên nàng mới bắt đầu cũng không có để ý. Nhưng mà kế tiếp, Hàn Phong vẫn bảo trì tư thế đó, trừng lớn con ngươi suy nghĩ thật lâu nhìn chằm chằm mình không tha. Cuối cùng nàng không chịu nổi ánh mắt trần trụi của Hàn Phong, không thể làm gì khác hơn là đổi chỗ.
Nhưng mà một khắc Lý San San đứng dậy, nàng vô tình thấy được ý tứ "hoảng sợ" trong mắt hắn. Đúng thế, nàng có thể khẳng định, nó thật sự là "hoảng sợ".
Tại sao lại gặp phải ánh mắt như thế? Chẳng lẽ mình rất đáng sợ sao? Lý San San sau khi ngồi xuống chỗ khác, liền nghe thấy tiến bước chân dồn dập nổi lên, quay đầu nhìn lại thì hắn đã vội vã rời đi.
Nguyên vốn đã quên mất hắn, nhưng lại không nghĩ hôm nay ở trong lớp gặp ựược hắn. Lý San San cảm thấy đúng là nam sinh lúc ấy nhìn chăm chú vào mình, rồi lại cố ý đến gần mình. Nhưng kế tiếp, nam sinh này vẫn không quay đầu về phía mình, mà một mực lấy tốc độ rất nhanh đọc sách. Quyển sách nọ đúng là giáo trình của daddy biên soạn.
"Hắn lại giả bộ nữa." Lý San San lúc ấy tự nói với mình.
……
"Hắn thật sự có thể xem hiểu sao?"
Lý San San lần nữa tự hỏi lại mình một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, đem tai nghe đeo lại, rồi tiếp tục làm bài.