Ngày thứ hai Hàn Phong đi đến trường, cũng không có trực tiếp vào học, mà là tìm hướng đạo viên gặp, thương lượng chuyện ngoại túc(Không nội trú). Nhưng mà, vô luận Hàn Phong cam đoan như thế nào, hắn cũng không đáp ứng cho Hàn Phong ở bên ngoài. Cuối cùng, hắn bị Hàn Phong khiến cho không còn cách nào khác, đành phải mang chiêu bài hiệu trưởng ra ngăn cản. Bảo luôn rằng Hàn Phong đi gặp hiệu trưởng mà nói, đây là quy định của trường học. Nếu muốn ở bên ngoài, ok thôi, chỉ cần hiệu trưởng đồng ý là được.
Đối với cái này, Hàn Phong cũng bất đắc dĩ. Suy nghĩ một chút cuối cùng đành thỏa hiệp, vào thì vào, phòng bên ngoài cũng không bỏ. Nhiều khi có việc, cần tìm phòng ở, hẳn là không có vấn đề gì.
Hàn Phong về chỗ ở của mình, thu thập đơn giản vài món đồ. Sau đó mang máy tính laptop theo. Nhân tiện vào ký túc xá tân sinh, phòng 301, bốn người ở. Lúc Hàn Phong đến, bên trong phòng ngủ không có ai, bởi vì bây giờ còn đang là thời gian đi học.
Gác hết mọi chuyện qua một bên, Hàn Phong nhìn đồng hồ, đã hơn giữa trưa rồi, ra phòng ăn ăn chút gì đó, sau đó liền thẳng tiến đến thư viện.
Chương trình học tin học bên trong đại học, Hàn Phong cơ bản vốn là không có ý định đến. Lúc đầu sở dĩ chọn chuyên ngành này, là vì đó là ưa thích. Mặc dù bình thường đi học chỉ chủ yếu là kiếm điểm, nhưng Hàn Phong cũng không có lo lắng vấn đề này. Bằng thực lực của hắn, cho dù không chia điểm, hắn cũng có thể đạt tiêu chuẩn. Hơn nữa, cho dù thất bại, thì thế nào chứ? Hàn Phong cũng không trông cậy vào cái bằng cấp đại học Thủy Mộc này.
Kỳ thật, Hàn Phong sở dĩ đến Thủy Mộc học, cũng không phải bởi vì hệ tin học của đại học Thủy Mộc là dạy giỏi nhất nước. Mà là lực lượng lão sư của hệ khoa học thần kinh là hùng hậu nhất cả nước. Ngoài ra chủ nhiệm hệ chính là đỉnh đỉnh đại danh giáo sư Lý Trọng Văn có quyền uy vô cùng trong lĩnh vực hệ khoa học thần kinh. Hắn cũng là một trong những giáo sư Hoa kiều được Mỹ cam kết một số tiền lớn để quay về phục vụ. Mặt khác, Thủy Mộc lại còn rất nhiều giáo sư y khoa nổi tiếng trong ngoài nước khác. Chủ yếu là có trọng thưởng tất có dũng phu (đại khái như câu: có tiền mua tiên cũng được), có vinh dự cùng tiền tài của đại học Thủy Mộc công hạ, hệ khoa học thần kinh của trường vô luận là khoa học nghiên cứu hay giáo dục cao cấp cũng đều vượt xa các đại học trong nước khác. Thậm chí có thể so sánh ngang hàng quốc tế.
Bất quá, bởi vì khoa nghiên cứu tính chất khoa học thần kinh chuyên ngành này quá mạnh mẽ, nên có rất nhiều thành quả nghiên cứu cùng tranh luận tồn tại. Cho nên các sinh viên chuyên ngành, để có thể tìm được việc, ít nhất phải là nghiên cứu sinh, thậm chí là tiến sĩ sinh cao cấp. Vốn khoa sinh sau khi ra ngoài, cơ bản rất khó tìm công việc thích hợp cho mình. Bởi mới nói càng cao thì càng khan hiếm, do đó nó cũng thành một trong những chuyên ngành ít được quan tâm nhất của đại học Thủy Mộc.
Hệ khác, tỷ như hệ tin học dường như là hệ đứng đầu. Dưới cấp chuyên nghiệp, nhân số chuyên ngành một lần tới sáu bảy trăm thậm chí tới cả ngàn người. Nhưng chỗ hệ khoa học thần kinh của Hàn Phong đến, vốn khoa chuyên nghiệp chỉ có một, tức là về bệnh thần kinh học. Năm nay tổng cộng không tới năm mươi người, chỉ có bốn mươi ba người. Ba mươi ba nam, mười nữ, miễn cưỡng cho là một ban.
Cái thư viện này chính là địa phương Hàn Phong làm giấy tờ này nọ. Bây giờ đã chính thức cho phép sử dụng, trở thành một trong những kiến trúc của đại học Thủy Mộc.
Lầu một lầu hai là phòng tự học, lầu ba lầu bốn là chỗ mượn sách. Trên lầu bốn nữa là phòng tham khảo. Sách của phòng tham khảo, chỉ có thể xem tại chỗ, không được đem ra ngoài.
Hàn Phong ở chỗ máy tính tra tìm tìm kiếm một chút bộ sách mình cảm thấy hứng thú. Sau đó liền trực tiếp lên tầng năm, vào nơi có bộ sách về phương diện sinh vật.
Đi tới tầng năm, Hàn Phong phát hiện nơi này đã có không ít người rồi, hắn dựa theo trên giá sách một mạch tìm kiếm. Cuối cùng tìm thấy ba quyển sách dày. Trong đó hai cái vốn là cùng hệ thống thần kinh có liên quan, một quyển còn lại là về phương diện hệ thống vận động cơ thể người.
Hàn Phong tìm được một vị trí dựa vào cửa sổ. Sau đó lấy quyển "Human Body Nervous System" ra, cầm trong tay khá nặng. Hơn nữa, quyển sách không có một chữ hán nào, toàn bộ đều là tiếng anh. Đối với các đồng học khác mà nói, quả thực là cùng thiên thư không có gì khác. Bởi vì loại sách chuyên nghiệp này mỗi chương đều tràn ngập thuật ngữ chuyên nghiệp. Cho nên, quyển sách sau khi đưa lên giá sách, vẫn chưa từng có vị đồng học nào lật qua xem, nhiều nhất là mấy vị lão sư lúc tra tìm tư liệu, lật qua một hai lần.
Tiếng Anh đối với Hàn Phong mà nói, căn bản không phải vấn đề. Ở kiếp trước, tiếng anh của hắn trình độ đã rất tuyệt, có thể lưu loát cùng người ngoại quốc nói chuyện với nhau. Lúc sống lại, có "Não bàn" phụ trợ trí nhớ, lượng từ đơn độc cũng tăng lên nhiều.
Não bàn, là cách xưng hô mà Hàn Phong tự trong đại não mình lập ra một khu vực lưu trữ.
Hệ thống văn kiện là bộ phận trọng yếu tạo thành hệ điều hành, không có hệ thống văn kiện, số liệu sẽ không thể tổ chức, cũng sẽ không thể tồn tại văn kiện cùng chương trình.
Vì để cho siêu cấp hệ thống vận chuyển. Hàn Phong ở trong não của mình thực hiện một cái hệ thống văn kiện đơn sơ. Sở dĩ nói cái hệ thống văn kiện này đơn sơ, là vì đối với hình thức tổ chức số liệu trí nhớ trong đại não mà nói, đại não đối với khu vực trí nhớ chỉ đạt tới một mức độ cho phép.
Trong đại não của người đại khái có hơn một nghìn tỷ tế bào. Trong đó tế bào thần kinh đại khái chiếm 10% trên một nghìn tỷ, mà bình thường vận dụng, cũng chỉ chiếm cứ 10% mà thôi. Nói cách khác, ước chừng có 90% tế bào thần kinh bị hoang phế. Các số liệu này là các nhà khoa học dùng một ít thủ đoạn(như chụp cộng hưởng từ) thông qua vĩ mô mà tính toán ra. Mà Hàn Phong thông qua kỹ năng "nhìn trong" của mình quan sát, phát hiện số liệu này trên thực tế so ra còn kém rất lớn.
Mặc dù loài người sử dụng đại khái 10% tế bào thần kinh. Nhưng số liệu trí nhớ lại cũng không phải như ổ cứng máy tính được tính là bao nhiêu byte một file này nọ. Mà là sử dụng hình thức tồn tại từng đoạn ngắn trong đầu. Nói cách khác, mặc dù đã vận dụng khu vực tế bào trí nhớ bao trùm diện tích lớn như vậy, nhưng mà các đoạn trí nhớ trong khu vực cũng phi thường thưa thớt. Trí nhớ của một con người, cho đến cuối cùng cũng không thể đem bỏ trọn vẹn vào trong khu vực.
Ổ cứng máy tính hoặc phương thức lưu trữ số liệu bên trong là hai chiều(2D), lấy phương thức cơ chế nhị phân tiến hành lưu trữ. Nhưng là lưu trữ trí nhớ trong đại não là không gian ba chiều(3D), lấy đa phân tiến hành lưu trữ. Về phần rốt cuộc nhét vào được bao nhiêu, Hàn Phong trước mắt còn chưa có làm rõ.
Mặc dù chỉ kém nhau một chiều, nhưng khác biệt tạo thành lại cách nhau tới một trời một vực. Cho nên thế giới ba chiều so với thế giới hai chiều còn đặc sắc hơn ngàn vạn lần. Đặc biệt phương thức lưu trữ số liệu ba chiều trong đại não, dung lượng lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Vì để biết rõ ràng phương thức mã hóa số liệu trí nhớ trong đại não, Hàn Phong đã tốn hết thời gian ba năm đắm chìm trong thế giới đó, không hề gián đoạn tiến hành kiểm trắc. Dù vậy, hắn vẫn không biết được phương thức mã hóa đại não. Hắn cuối cùng đành phải lui một bước tìm đường đi kế tiếp, vẫn như cũ dựa theo phương thức nhị phân xếp đặt một cái hệ thống văn kiện.
Hàn Phong không dám chuyển dời khu vực đại não lợi dụng. Khu vực này tồn tại đại lượng số liệu trí nhớ. Hắn bây giờ còn chưa biết cơ chế lưu trữ, tin chắc sơ sẩy là có khả năng làm hắn mất trí nhớ. Nếu như trí nhớ của kiếp trước cũng tiêu trừ luôn thì xem ra hắn đời này coi như xong luôn rồi.
Hắn cũng không dám vận dụng khu vực quá lớn trong một lần. Hắn đứng ở một góc trong đại não hoàn toàn không làm gì cả. Quan sát rồi tìm một khu vực nhỏ, dựa theo cách thức xếp đặt hệ thống văn kiện, đem khu vực này tiến hành cách thức hóa. Khối vực này đại khái chiếm 3% tất cả trí nhớ trong đại não.
Cứ như vậy, Hàn phong tại mặt bên của não làm ra một khối "Não Bàn"
Có não bàn, Hàn Phong giải quyết được vấn đề trí nhớ khó khăn không ít. Lúc hắn thi đại học, đem tất cả nội dung cùng toàn bộ tư liệu để thi phân loại ra rồi trực tiếp phục chế trong não bàn. Lúc cần, chỉ cần lời lợi dụng chức năng tìm kiếm của hệ thống văn kiện, tiến hành tìm tòi trong não bàn.
Nhưng là, Hàn Phong thực hiện hệ thống văn kiện não bàn đối với cơ chế trí nhớ trong đại não mà nói. Thật sự là quá mức đơn sơ rồi, so với đại não lợi dụng hiệu suất thấp đến đáng thương. Sau khi Hàn Phong nhét số liệu mấy trăm quyển sách vào não bàn, không gian cuối cùng dĩ nhiên không đủ dùng.
Không có biện pháp, Hàn Phong sau khi loại trừ một ít số liệu không trọng yếu ra, lúc này mới thành công ứng phó kì thi đại học kinh khủng.
Sau khi thi đại học, Hàn Phong lập tức đem các số liệu này xóa sạch không còn một miếng, khoảng trống trong não bàn liền chỉ còn lại 70%.
Cho nên, bây giờ Hàn Phong đọc sách rất nhanh. Có thể giải thích thì giải thích, không thể giải thích thì quăng vào ổ cứng. Có thời gian rỗi móc ra chậm rãi thưởng thức.
Hàn Phong mở trang đầu quyển sách tiếng anh ra, lập tức đọc đi xuống. Hơn nữa tốc độ lại còn rất nhanh, một ít tri thức đã biết đến, hắn căn bản không dừng lại. Trên cơ bản chỉ có nội dung nào mình chú ý mới dừng lại, chậm rãi nhìn kĩ. Bất quá, coi như là nhìn kĩ, tại trong mắt người khác, cũng là tốc độ cực kỳ kinh khủng rồi.
Có loại sinh viên biến thái đến vậy sao? Ai mà tin tưởng chứ! Cho nên, hành vi của Hàn Phong bây giờ, trong mắt mọi người, căn bản là hắn đang giả bộ làm B (ý bảo giả kinh người ấy). Đường nhiên, càng nhiều người cho rằng hắn là một tên lỗ mãng(lỗ mãng = ngu + ngu = siêu cấp ngu). Ngay cả giả bộ làm B cũng không biết giả bộ. Tốt xấu gì cũng nên cầm quyển sách tiếng trung cho người ta tin tưởng một chút chứ.
Hàn Phong rất nhanh chóng nhìn mấy chục trang. Lúc này, ngồi đối diện hắn là một nữ đồng học nhẫn nại chịu không nổi nữa, nhẹ giọng mà nói: "Giả vờ giả vịt." Thanh âm rất nhỏ trừ cô ta ra, người khác trên cơ bản không nghe được.
Nhưng Hàn Phong là ai chứ? Thính giác của hắn so với người thường linh mẫn vô cùng. Cho nên những lời này hắn đều nghe được. Hơn nữa rất rõ ràng, Hàn Phong thường vốn đối với cái loại này đều tự động coi như gió thoảng bên tai. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn không cách nào loại bỏ được âm thanh. Tựa hồ thanh âm này có một loại ma lực khác thường hấp dẫn hắn.
Vì vậy, Hàn Phong đình chỉ đọc sách, ngẩng đầu hướng thanh âm vọng lại mà nhìn……