Sở Suất nhìn tư liệu của Hàn Phong, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ngay cả bác sĩ cũng chẩn đoán không ra bệnh tình của hắn. Sau đó hắn lại thấy tư liệu tiền sử bệnh án - -
"What?" Sở Suất ngẩn cả người, "Trời sinh toàn thân tê liệt......" Hơn nữa một lần tê liệt, là tê liệt vài chục năm.
"Không thể nào." Sở Suất nhìn thoáng qua y tá đang từ từ đưa bữa sáng đến cho Hàn Phong. Thật sự là không thể tiếp nhận sự thật.
Hắn thật sự làm người thực vật mấy chục năm, nhưng lại thuận lợi thi đậu đại học Thủy Mộc hệ tin học? (Phải biết rằng, hệ tin học đại học Thủy Mộc trong mắt tất cả các khoa, yêu cầu của nguyện vọng là hệ cao nhất)
Sở Suất trong lòng vừa động, mở inte ra, tìm chữ mấu chốt liên quan đến Hàn Phong. Tìm một hồi, quả nhiên tìm được bài báo liên quan đến Hàn Phong.
Một người sống đời sống thực vật trên giường vài chục năm, xuất hiện kỳ tích tỉnh lại. Sau đó lại làm thêm một kỳ tích thi đậu hệ tin học đại học Thủy Mộc, loại chuyện nghìn lẻ một đêm này, dĩ nhiên thật sự xảy ra.
Một thiên tài - - Đây là đánh giá của Sở Suất với Hàn Phong.
Lúc này, hắn mới chú ý tới, tư liệu ảnh chụp MRI bệnh của Hàn Phong, trên đó có lời bình của giáo sư Mã Ân. Trong đó hắn nói đến trong đại não Hàn Phong so với người bình thường có nhiều hơn một khu vực hoạt động, Sở Suất trong lòng không khỏi nghĩ đến: "Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mấu chốt ?"
Sở Suất sở dĩ tra tìm tư liệu của Hàn Phong, là bởi vì Hàn Phong cho hắn ấn tượng đầu tiên rất đặc biệt, không có lỗ mãng cùng ngây thơ như các bạn cùng lứa khác. Sở Suất bản thân cũng không phải một người bình thường, cho nên hắn rất nhạy cảm mà cảm giác được, vị đồng học trước mắt này khẳng định không bình thường. Dù sao, có thể thi đậu hệ tin học đại học Thủy Mộc, cũng đã rất giỏi rồi. Căn cứ vào loại cảm giác này, hắn mới xâm lấn vào hệ thống quản lý thông tin của bệnh viện, muốn xem hắn rốt cuộc là vì sao mà lại nhập viện. Song, hắn không nghĩ tới rằng, tra thử như vậy, lý lịch của Hàn Phong quả thực làm cho hắn chấn kinh một chút.
Chứng kiến Hàn Phong đã ăn xong bữa sáng, Sở Suất cầm lấy một quả táo trên đầu giường, nói: "Hàn Phong, tiếp nè." Nói xong, liền trực tiếp đem quả táo ném tới.
Hàn Phong vốn định cự tuyệt , nhưng là không đợi hắn nói ra, quả táo đã đâm đầu bay thẳng tới, không thể làm gì khác hơn là vươn tay phải ra, dùng ngón trỏ cùng ngón cái chuẩn xác mà kẹp lấy quả táo.
Sở Suất cười nói: "Sau khi ăn xong ăn táo, là thói quen tốt."
"Cảm ơn."
Sở Suất thấy Hàn Phong tiếp nhận táo của mình, liền hỏi: "Hàn Phong, cậu có phải là Hàn Phong ở Gia Nam không?"
Hàn Phong gật đầu. Đối với điều này, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Bởi vì sau khi hắn thi đậu đại học Thủy Mộc, rất nhiều báo chí cùng tạp chí tiến hành đăng báo. Hơi có chút kinh ngạc chính là, không nghĩ tới Sở Suất ở tuốt Thượng Hải cũng biết chuyện này. Đối với chuyện này, Hàn Phong cũng có chút bất đắc dĩ. Kỳ thật, dựa theo thói quen của hắn, không nghĩ tới việc nổi danh, nhưng mà tình huống của mình, tin tức giá trị tựa hồ có điểm hơi lớn. Mặc dù hắn rất cẩn thận, bất quá cuối cùng cũng khiến nhà trường dẫn đến nhà báo.
"Nói như vậy, cậu chỉ tốn hai năm thời gian, đã đem chương trình học từ tiểu học đến đại học toàn bộ nắm giữ?" Sở Suất tiếp tục hỏi.
Hàn Phong dừng lại một chút nói: "Có thể nói là như thế."
"Khủng, thật sự quá khủng!" Sở Suất giơ ngón tay cái lên, "Chỉ học thời gian hai năm mà người khác học vài chục năm cũng không nhất định học hết. Sau đó còn thuận lợi thi đậu hệ tin học khó nhất của đại học Thủy Mộc, cậu xem như từ trước đến nay là người đầu tiên!"
"Ặc, không khoa trương như vậy chứ, tin tức báo nói cùng với thực tế khác nhau nhiều, có thể thi đậu Thủy Mộc, là do vận khí của ta tốt mà thôi." Hàn Phong cười cười, hắn đối với điều này chẳng nói gì cả.
"Ở trước mặt mình, cậu đừng khiêm nhường. Cái này há dựa vào vận khí là có khả năng đạt." Sở Suất phản bác nói, "Mình tốt xấu gì cũng ở Khoa Đại Thiếu Niên Ban một năm. Khoa Đại Thiếu Niên Ban cậu nghe nói qua chứ, bên trong tất cả đều là biến thái, nhưng mà bọn hắn có biến thái thế nào thì cũng không có người biến thái như cậu đâu!"
Hàn Phong trong lòng vừa động: "Ngươi từng ở Khoa Đại Thiếu Niên Ban?"
Khoa Đại Thiếu Niên Ban, là nơi tập hợp tất cả các thiếu niên thiên tài của cả nước. Vì để thỏa mãn nhu cầu trí lực vượt xa người thường của các thiếu niên mà lập nên một hình thức bồi dưỡng nhân tài đặc thù. Lúc đầu đã bị rất nhiều người mật thiết chú ý(kể cả lãnh đạo quốc gia). Sự thật chứng minh, Khoa Đại Thiếu Niên Ban đích xác tích lũy quả thực to lớn, cấp cho xã hội một đại lượng nhân tài ưu tú. Nhưng là, loại hình thức giáo dục này, vẫn là tiêu điểm nhiều người tranh luận. Bởi vì các Thiếu Niên Ban cũng xuất hiện một ít mặt trái. Nhiều người còn hỏi "Thiếu Niên Ban là bồi dưỡng nhân tài hay hành hạ nhân tài", đây là quan điểm được tranh luận trong nhiều năm.
Sở Suất trên mặt lộ ra một tia không có ý tứ: "Ở đấy một năm, không khí không tài nào quen được. Vì thế nên đành phải trốn ra. Sau đó học lại một năm, rồi chạy tới nơi này. Bất quá, từ điểm đó mà nói, ta rõ ràng cũng được coi như là một người bình thường, haha!"
Cảm nhận tên này IQ cũng cao. Hàn Phong cũng có chút hiểu được. Khó trách hắn khiến mình có cảm giác không đúng, là người xử sự không chút e dè sợ hãi giống các tân sinh khác.
Trải qua một cuộc trò chuyện như vậy, quan hệ hai người cũng xích gần lại thêm vài phần. Đầu đề đã mở ra, không thể phủ nhận, Sở Suất thật là một tên phi thường dẻo miệng. Vẫn đều là hắn thao thao bất tuyệt tự biên tự diễn, mà Hàn Phong chỉ ngẫu nhiên chen vào một hai câu. Hầu hết thời gian đều là gật đầu với lắc đầu. Lời tuy ít, nhưng lại giống như kim chi bút (cây bút vàng), thường chỉ thẳng vào điểm mấu chốt.
Lúc giữa trưa, Liễu Nguyệt Sương gọi điện thoại lại, nói đã giúp hắn xin phép rồi, để cho hắn khỏi cần lo lắng. Hơn nữa còn mang đến hai cái tin tức, một là nói vì năm nay nhiệt độ khá nóng bức, trời nắng nhiệt độ cao mấy ngày liền. Lo lắng phương diên an toàn của sinh viên đại học Thủy Mộc, nên tân sinh nhập học cũng trễ, tháng mười mới bắt đầu. Nói cách khác, bọn họ bây giờ đã khai khóa.
Mặt khác thêm một cái tin tức không tốt cho lắm - - Hướng đạo viên của Hàn Phong không đồng ý một người một mình bên ngoài thuê phòng ở, nhất định phải nội trú. Về phần nguyên nhân, Liễu Nguyệt Sương nói là quy định của trường, tân sinh ở ngoài tỉnh nhất định phải nội trú. Về phương diện còn lại là lo lắng đến tình trạng thân thể Hàn Phong.
Tại bệnh viện thật sự là không có việc gì làm, Hàn Phong vốn định cố gắng thiết kế lại một chút chương trình khống chế tay thêm lần nữa. Nhưng là trong quá trình biên trình cụ thể, lại phát hiện rất nhiều vấn đề. Hắn bây giờ hiểu rõ đối với cơ thể người. Mặc dù phương diện cục bộ khắc sâu, nhưng vẫn còn khuyết về hệ thống tính chất, không có cái nhìn đại cục. Tỷ như hắn biết mỗi một tác dụng cụ thể của bộ vị hoặc khí quan trên cơ thể. Nhưng là cũng không biết nó đối với cả thân thể có ảnh hưởng gì, lại càng không nói hắn có sót cái nào hay không.
Cho nên, hàn Phong bây giờ có nhu cầu cấp bách học tập một chút sinh vật học về cơ thể người. Về phương diện tri thức khoa học thần kinh, ít nhất đem mấy cái gì đó mà các nhà khoa học đã làm gì rõ hấp thu trước. Sau đó lấy nó làm cơ sở, rồi phán đoán nhận định xem tri thức đó đúng không. Dù sao "đứng trên bả vai người khổng lồ" tốc độ tiến triển so với mình một mình mò mẫm vẫn nhanh hơn rất nhiều.
Cho nên, vào buổi tối đó, không đợi Liễu Nguyệt Sương đến, Hàn Phong đã đi ra làm thủ tục xuất viện. Hắn không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại chỗ này lãng phí thời gian.
Thú vị chính là, Sở Suất thấy Hàn Phong rời đi rồi, hắn cũng không ở lại, cũng chặt chẽ theo sau hắn ra làm thủ tục xuất viện.