Bắc Kinh, quán cà phê Chim Xanh phụ cận khu đại học.
Cạnh chiếc bàn gần cửa ra vào có một người đàn ông trung niên đang ngồi, trên người ông ta mặc một bộ đồ tây đen rẻ tiền, râu ria trên mép cũng có chút ngọn, tóc tai hơi mất trật tự, thoạt nhìn giống như đã một thời gian rồi không có chỉnh chu mình lại. Giờ phút này ông rõ ràng có chút không yên, thỉnh thoảng lại chú ý nhìn về phía cửa, hễ có động tĩnh là hướng về phía bên đó nhìn lại. Sau đó lại nhìn chằm chằm vào người đi vô cho tới khi họ ngồi vào chỗ của mình.
Lúc này, vị trí cửa lại có động tĩnh, ông vội vàng hướng phía bên đó nhìn lại, lại chứng kiến một sinh viên trang phục bình thườn đi đến, lắc đầu, ông lại đem lực chú ý của mình trở về ly cà phê, bất tri bất giác, lại uống xong một tách cà phê nữa. Ngay tại thời điểm định gọi thêm một ly, thì điện thoại di động của ông đột nhiên vang lên, có thể là bởi vì quá mức đột nhiên, nên khiến cho tay cầm muỗng của vị nam tử này giật mình run mạnh, thiếu chút nữa là bay ra ngoài.
Người đàn ông trung niên vội vàng cầm lấy điện thoại di động của mình xem trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng bấm nút trả lời.
- A lô, là Lục Độ lão đại sao?
Người đàn ông trung niên hỏi, ngữ khí của ông có chút kích động.
- A lô, Lương Kính hả? Anh ở đâu, tôi tới rồi.
- Anh tới rồi hả?
Lương Kính sững sờ, vội vàng nhìn về phía cánh cửa, vẫn không thấy người nào hết, lúc này, ánh mắt của ông lại tập trung lên người thanh niên có bộ dáng sinh viên kia lần nữa, lại không khỏi tiếp tục sửng sờ. Bởi vì ông chứng kiến trên tay người thanh niên đó giờ phút này cũng đang cầm điện thoại, còn nhìn bốn phía quan sát, tựa hồ như là đang tìm người. Lương Kính thầm nghĩ, đừng nói là hắn đấy chứ?
- A lô, tôi hiện tại đang đứng ở trước lối vào quán cà phê Chim Xanh, mặc áo khoác màu đen.
- Ặc...... Tôi nhìn thấy anh rồi.
Gương mặt Lương Kính lộ vẻ kinh ngạc, ông vội vàng đứng dậy, hướng phía cửa vẫy tay hô:
- Lục Độ lão......., tôi ở đây.
Hàn Phong lập tức quay đầu nhìn về phía ông, sau đó cười cười, cầm điện thoại đi về phía Lương Kính.
Sau khi tới trước mặt ông, Hàn Phong đưa tay phải ra:
- Chào anh, em là Hàn Phong, là Lục Độ trong Không Gian Sáu Chiều. Thực xấu hỗ, trên đường gặp chút việc nên tới trễ, để anh đơi lâu.
- Chào cậu, chào cậu, không sao, tôi cũng vừa mới đến.
Lương Kính vội vàng bắt tay:
- Lục Độ lão đại, cậu thật sự khiến tôi hoảng sợ nha, không nghĩ tới cậu còn trẻ như vậy!
Hàn Phong cười nói:
- Haha, Lương đại ca, có thể đừng gọi em là lão đại được không. Anh cũng thấy đấy, em so với anh chỉ như một thằng nhóc, như vầy đi, anh gọi em là Lục Độ, Hàn Phong hay Tiểu Phong đều được.
- ...... Thôi chắc anh gọi em là Lục Độ đi vậy.
Phải gọi một người nhỏ tuổi hơn mình quá nhiều như Hàn Phong là lão đại, Lương Kính cũng thấy không được tự nhiên, dù sao bây giờ cũng là trong thế giới hiện thực, chứ không phải thế giới giả tưởng.
Hàn Phong gật đầu, sau đó ngồi xuống gọi cho mình một tách cà phê.
Hàn Phong cũng không có nói nhảm gì nhiều, trực tiếp đi vào chủ đề.
- Lương đại ca, tài liệu anh gởi tới em đã xem kỹ, bên trong có rất nhiều kỹ thuật phi thường tốt, hơn nữa ở nhiều khía cạnh đều khiến em tự hỏi không mưu mà hợp. Mặt khác, em cảm thấy sản phẩm này của anh, điểm sáng lớn nhất là chỗ "mỗi máy tính chính là một không gian", điểm ấy cả em lúc trước cũng không nghĩ tới, đích xác là ý nghĩ hết sức sáng tạo.
Ban đầu, khi nhìn thấy Hàn Phong, Lương Kính rất khó có cách nào đem người thanh niên trước mắt này cùng hình tượng Lục Độ lão đại có kỹ thuật inte cao siêu cùng kiến thức uyên bác hợp lại làm một, nhưng mà sau khi nghe được lời nói của đối phương, ông liền không còn bất kỳ nghi vấn nào nữa, không sai, đây chính là Lục Độ lão đại. Tuy rằng tuổi của hắn so với mình nhỏ hơn, nhưng mà bất luận là học thức, kỹ thuật hay tầm mắt đều hơn xa so với mình. Lương Kính trước đã sớm kính phục không thôi với Lục Độ, hiện tại thấy hắn không ngờ trẻ tuổi như thế, càng không khỏi cảm thán mình quá thất bại rồi, thời gian trước đó chẳng lẽ thật giống như con chó nhà hàng xóm nhàn rỗi mà sống hay sao? Thật sự là người so với người càng tức chết người mà!
Nghĩ tới mấy năm qua mình hỗn thành như vậy, ông đã cảm thấy có chút nản lòng thoái chí.
Lương Kính từ mấy năm trước đã bắt đầu làm sản phẩm ở phương diện này. Lúc đó ông rất hăng hái, cùng vài bằng hữu cùng chung chí hướng hùng vốn đăng ký mở một công ty IT, sau đó bước lên đưa thế giới giả tưởng mênh mông kia vào hoạt động. Lúc ấy khái niệm công ty bọn họ đưa ra hoàn toàn mới mẻ, nên đã chiếm được lượng đầu tư phong hiểm của khách hàng, có thể nói là muốn kỹ thuật là có kỹ thuật, muốn tiền là có tiền.
Độ HOT của nó thời điểm ấy, tất cả các tạp chí lớn đều đưa tin, dẫn tới đại lượng người sử dụng. Chỉ là đến cuối cùng, bọn họ vẫn bị thất bại, công ty của họ hệt như hoa phù dung sáng nở tối tàn, trở thành một lịch sử.
Nguyên nhân thất bại có rất nhiều, một mặt là mấy nhà đầu tư phong hiểm gia nhập, vừa vào liền bắt đầu khoa tay múa chân khai phá, liên tiếp can thiệp những khai phá cùng hoạt động sắp đưa vào của sản phẩm. Quyết sách cao tầng thường xuyên thay đổi, hơn nữa bọn họ có sẵn lực lượng cổ phần, tại thời điểm phân phối xảy ra xung đột lợi ích, bạn bè năm xưa tốt thế nào, cũng đều vì cổ phần công ty mà bắt đầu vạch mặt.
Mà quan trọng nhất là, lúc ấy bọn họ đánh giá sai trình độ cụ thể của dân inte Trung Quốc. Lúc đó, Trung Quốc vẫn còn đang ở giai đoạn phát triển game online, hiểu biết của mọi người đối với thế giới giả tưởng, vẫn chỉ dừng lại ở game online. Mà khi sản phẩm của công ty Lương Kính đưa ra, bọn họ cũng bảo là game online. Có điều, khi mấy game thủ tiến vào, liền phát hiện sản phẩm cùng dự đoán của họ kém nhau rất lớn, thao tác quá khó, cho nên bọn họ nhanh chóng bỏ đi, đầu nhập hoài bão game online khác.
Công ty của họ vận chuyển không tới một năm, liền tuyên bố đóng cửa, đoàn đội kỹ thuật giải tán, mọi người mỗi người đi một ngả, không có khả năng tiếp tục hợp tác.
Cả công ty, cũng chỉ còn lại có mình Lương Kính là không nguyện ý từ bỏ, những năm gần đây, ông vẫn một mực tổng kết kinh nghiệm thất bại của mình, không ngừng thử chỉnh sửa sản phẩm. Cùng với thế giới giả tưởng giả trước kia khác nhau, cuối cùng ông đã tạo ra sản phẩm thế giới giả tưởng chính thức, chính là "Mỗi máy tính một không gian" mà Hàn Phong nói.
Sản phẩm này ông đã khai phá xong server và client. Cài đặt client xong, liền có thể ở trên máy tính của mình mở ra một không gian tư nhân, không gian tư nhân này có thể cùng một hoặc nhiều server khác liên lạc cùng một chỗ, nguyên lý của nó cùng với phần mềm chat QQ giống nhau.
Mỗi một không gian tư nhân giống như căn nhà của mình vậy, bản thân có thể dốc lòng kinh doanh phát triển nó, hơn nữa còn có thể tùy lúc đi bái phỏng người khác, tham quan khắp nơi, giống như thế giới thật sự vậy.
Một đám client phát sinh đủ dạng liên lạc, do đó hình thành một căn nhà inte khổng lồ.
Đây là sản phẩm có triển vọng mở lại của Lương Kính. Bản thân ông đã bỏ ra hơn một năm nhưng vẫn không tìm thấy người đầu tư. Không có một nhà đầu tư phong hiểm nào dám quăng tiền vào trong hạng mục này. Bọn họ căn bản không thích sản phẩm, đương nhiên, phần nhiều là không tin Lương Kính có thực lực đem sản phẩm làm tốt, dù sao hồ sơ ghi chép của hắn còn rành rành ngay đó.
Lương Kính là nhân viên kỹ thuật điển hình, căn bản không am hiểu việc đưa sản phẩm vào hoặc động cùng liên hệ với người khác. Cho nên trong suốt hai năm qua, ông vô cùng gian khổ, vì để mua sắm thiết bị nghiên cứu sản phẩm, ông đem hết toàn bộ tiền tài của mình đầu tư vào đó, kể cả cô vợ mới kết hôn được hơn một năm cũng vì thế mà ly hôn với ông.
Hiện tại dân mạng Trung Quốc tràn ngập như nước, Lương Kính tin tưởng bọn họ đã đến giai đoạn có năng lực tiến hành khai phá, chỉ là ông chưa tìm được nhà đầu tư phong hiểm nào, cho nên công ty vẫn chưa thành lập lại.
Sản phẩm của ông đến giai đoạn hiện tại cũng còn dừng trong giai đoạn khai phá thử nghiệm, có rất nhiều vấn đề mấu chốt vẫn chưa giải quyết được.
Lương Kính đã đến mức muốn vứt bỏ rồi.
Thì vào lúc này, cái tên Lục Độ bắt đầu xuất hiện liên tiếp trên mạng, kỹ thuật của hắn, học thức của hắn không chỗ nào là không khiến cho Lương Kính cảm thấy kinh ngạc. Hắn thậm chí còn giải quyết rất nhiều vấn đề mấu chốt mà Lương Kính trước giờ vẫn không thể giải quyết được. Lúc đó Lương Kính rất cao hứng, ông từ chỗ Hàn Phong thấy lại được bóng dáng của mình, không, hắn so với ông trước đây còn giỏi hơn! Lương Kính cho rằng rốt cuộc mình đã tìm được đồng bọn có thể hợp tác với mình. Ông muốn lôi kéo Hàn Phong vào đội của mình, cùng nhau khai phá sản phẩm. Có điều, không đợi ông phát ra lời mời của mình, thì "Không Gian Sáu Chiều" của Hàn Phong đã xuất thế ngang trời.
Lương Kính là nhóm cư dân đầu tiên của "Không Gian Sáu Chiều". Lúc mới bắt đầu, ông đối với "Không Gian Sáu Chiều" cũng không xem trọng tí nào cả, ngược lại đối với khái niệm "toàn bộ động thái của thế giới giả tưởng" của Hàn Phong cảm thấy vô cùng hứng thú. Trước đó Lương Kính cũng từng có suy nghĩ giống vậy, nhưng mà ông không có xâm nhập vào phương diện này. Bởi vì theo ông thấy, cái tư tưởng "Toàn bộ số liệu của thế giới giả tưởng có thể dựa theo nâng cấp của server mà không cần để ý nâng cấp client, toàn bộ thế giới đều hoàn toàn liên tục chạy, người sử dụng có thể thay đổi vị trí liên tục mà không cần phải chờ đợi thời gian ghi lại quá trình chạy hình ảnh" này vô cùng không thực tế, dựa theo kỹ thuật rất khó thực hiện.
Có điều, ông phát hiện mình đã sai rồi.
Hàn Phong chẳng những nhanh chóng phát triển mô hình sản phẩm của mình, hơn nữa còn dùng một loại tốc độ nâng cấp nhanh chóng. Những tư tưởng hoặc đề nghị cải tiến mọi người nói ra thậm chí có thể thấy được hiệu quả ngay hôm sau, Hàn Phong đã đem cái mà ông cho rằng "không có khả năng" biến thành sự thật.
Lương Kính biết mình sai rồi, hơn nữa còn cực kỳ sai!
Tình huống hiện tại không phải là ông muốn lôi kéo Hàn Phong gia nhập đoàn đội của mình, mà là ông muốn gia nhập đoàn đội của Hàn Phong.