Sau khi Hàn Phong viết phương trình này ra, hắn mới chợt ý thức rằng, phương trình này đối với hắn mà nói, cũng có chút chỗ tốt. Hắn vốn dựa theo truyền dẫn của xung mạch thần kinh trong cơ thể mà lý giải ra, phương trình này được thành lập, thì tiêu chí khống chế của hắn đối với xung mạch thần kinh cũng đã đến cực hạn.
Phương trình này có thể thành lập, từ một góc độ nào đó mà nói, cũng chứng minh rằng phỏng đoán xung mạch thần kinh cơ giới sóng đơn của Lý Trọng Văn là chính xác. Nếu không tuyệt không có khả năng đưa ra phương trình cực kỳ phù hợp với số liệu kiểm tra thực tế như vậy.
Phương trình có rồi, nhưng làm thế nào để đưa nó cho Lý Trọng Văn mới là một vấn đề đau đầu.
Suy nghĩ cả nửa ngày, Hàn Phong không tìm được lý do nào để thoái thác hết.
Cuối cùng, Hàn Phong quyết định tạm thời không để lộ phương trình này ra, trước hết dùng danh nghĩa học tập, đến phòng thí nghiệm ở một hồi, đo đạc một ít số liệu thực tế, sau đó lại cho ra phương trình này, như vậy có lẽ tương đối dễ chấp nhận hơn.
Mail của hắn hai ngày nay đều kiểm tra đúng giờ, nhưng vẫn không thấy hồi âm của M, điều này khiến cho nội tâm của Hàn Phong có chút buồn bực.
Chẳng lẽ hồi âm kia thật không phải của M? Nếu như không phải là nàng, vậy đó là ai? M chính thức đã chạy đi đâu rồi? Liệu nàng có phải đã gặp bất hạnh gì rồi hay không?
Hàn Phong có quá nhiều nghi vấn cần tìm được giải đáp, có điều hắn đối với cái này lại hữu tâm vô lực.
Ngày hôm sau, Hàn Phong đi tìm giáo sư Lý Trọng Văn, trực tiếp nói rõ mục đích của mình, nói đối với vấn đề xung mạch thần kinh chợt có chút ý tưởng, muốn tự tay thông qua thí nghiệm để nghiên cứu, hy vọng Lý Trọng Văn có thể cho phép hắn tự do ra vào sử dụng phòng thí nghiệm.
Đối với chuyện này, giáo sư Lý Trọng Văn không chút do dự, liền gật đầu đáp ứng.
Mầm tốt như Hàn Phong, Lý Trọng Văn vốn còn ước gì hắn có thể chủ động đi học tập nghiên cứu. Biểu hiện lúc trước của hắn, đã chứng minh được hắn có tư cách này. Đương nhiên, Lý Trọng Văn tuyệt đối không thể tưởng tượng được sau vài ngày Hàn Phong ở trong phòng thí nghiệm sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ gì.
Mục đích của Hàn Phong rất rõ ràng, chính là lợi dụng thiết bị cùng dụng cụ đo đạc của phòng thí nghiệm để có thể đưa ra được phương trình kia cùng với tham số xung mạch thần kinh tương quan. Cho nên trên thực tế hắn cũng không có tốn bao nhiêu thời gian trong phòng thí nghiệm. Dù sao hắn cũng không muốn bởi vì chuyện đó mà lãng phí của mình không ít thời gian. Trong thời gian trống không ở phòng thí nghiệm, hắn còn thuận tiện luyện tập kỹ thuật giải phẫu của mình, đương nhiên thí nghiệm sẽ không có người sống cho hắn giải phẫu. Thứ hắn giải phẫu chỉ là một ít động vật nhỏ.
Giáo sư Lại Tiên Tế trên thực tế cũng không có đảm nhiệm chức vị cụ thể ở Thủy Mộc, cũng không có đảm nhận khóa học chuyên nghiệp nào. Ông chỉ là ngẫu nhiên giúp đỡ học sinh khoa tin học làm diễn thuyết cùng báo cáo, thời gian khác đa phần là dùng cho nghiên cứu của mình. Bằng vào học vấn của mình, theo ông, những hư chức kia chỉ khiến cho nghiên cứu của ông bị liên lụy, mà những liên lụy này đều sẽ làm nghiên cứu khoa học không được tốt. Ông xuất thân chuyên nghiệp toán học, về sau chuyển vào khu vi điện tử, nghiên cứu tổ hợp chất bán dẫn mạch điện kiểu mới. Về sau tổ hợp mạch điện trở thành sản nghiệp hóa, thì ông mới dấn thân vào nghiên cứu phương diện ronwork. Ông từng dẫn đầu tiểu tổ nghiên cứu khoa học và chế tạo thành công ronwork vi tính loại nhỏ đầu tiên của quốc gia. Ở lĩnh vực này trong nước, ông không thể nghi ngờ chính là chuyên gia trong chuyên gia.
Lại Tiên Tế rất thích trao đổi cùng học sinh, bởi vì có nhiều lúc, thiên kì bách quái, thiên mã hành không thế nào lại lâu lâu mang đến cho ông những linh cảm và dẫn dắt.
Lúc trước khi Sở Suất tìm ông, nói lên suy nghĩ của mình, ông liền duy trì cho hắn đầy đủ trợ giúp. Một sinh viên đại học năm nhất, ở phương diện này lại có tạo nghệ cao như thế, quả thức khiến cho Lại Tiên Tế giáo sư mừng rỡ một phen. Ông nhiệt tâm trợ giúp Sở Suất như thế, dám có thể có ý tứ bồi dưỡng học sinh cho mình lắm.
Bởi vì, ông căn cứ vào kinh nghiệm cùng thành quả nghiên cứu nhiều năm của mình, mô hình ronwork ưu hóa mà Sở Suất đưa đến trước mắt có thể đạt tới trình độ tối ưu. Căn cứ vào phép tính mã hóa mô hình, vừa vặn đạt tới yêu cầu tiêu chuẩn. Theo Lại Tiên Tế thấy, có thể có được thành tựu như hiện tại, là đã tương đối đáng quý lắm rồi, có nhiều thạc sĩ tiến sĩ đọc sách nhiều năm còn chưa chắc đạt được trình độ như vậy, đây là vô cùng hiếm thấy.
Hôm nay, Sở Suất lại đến tìm ông, hơn nữa còn nói đã đem mô hình kia tiến hành ưu hóa lần nữa, có đột phá tương đối lớn. Phép tính mã hóa này đã đạt đến trình độ nhất lưu trên thế giới.
Lại Tiên Tế nhìn bộ dáng hưng phấn của Sở Suất, trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu. Sở Suất vẫn còn quá trẻ a, người trẻ tuổi trước sau táo bạo như một, mới có chút thành tích, đã bắt đầu không hấp ta hấp tấp, cho rằng bản thân không gì không làm được rồi, lại còn nói phép tính mã hóa của mình đã đạt tới trình độ nhất lưu trên thế giới. Có thể nói ra câu này, cũng đã nói lên rằng bản thân hắn hết sức ấu trĩ.
Cũng không thể trách giáo sư Lại Tiên Tế không tin Sở Suất, biểu hiện thực lực của Sở Suất, Lại Tiên Tế đã biết. Đúng là tương đối khá, nhưng mà còn không đạt được tới trình độ kia. Cái mô hình kia Lại Tiên Tế cực kỳ quen thuộc, đúng là phải có sự trợ giúp của ông thì nó mới đạt được tới trình độ như thế. Nếu không cho đến bây giờ chỉ sợ Sở Suất không biết có thể đem hình thức ban đầu tạo thành hay không nữa.
Cho nên, tại thời điểm Sở Suất nói ra câu nói kia, Lại Tiên Tế căn bản không xem là cái gì hay. Bất quá ông cũng hiểu được tâm tư của Sở Suất, dù sao, hắn cũng còn trẻ, năm đó bản thân mình cũng giống như thế.
Buổi tối lúc đang nằm lên giường, Lại Tiên Tế đột nhiên ngồi dậy, bởi vì ông nhớ tới mình còn chưa có xem thử mô hình ưu hóa mà Sở Suất đem tới hôm này.
Tuy rằng ông cũng không tin lời Sở Suất nói, nhưng cũng không có nghĩa là ông hoàn toàn bỏ qua thứ Sở Suất đưa tới. Dù sao Sở Suất cũng là học sinh mà mình tán thành, hắn đã hào hứng bừng bừng đem đồ mình làm tới, Lại Tiên Tế cảm thấy mình nên xem thử một chút. Nếu không đối với Sở Suất mà nói, không thể nghi ngờ là một loại đả kích tương đối lớn. Hơn nữa, Lại Tiên Tế cũng muốn xem thử một chút, mô hình ronwork mà hắn ưu hóa đã thành bộ dạng gì, có phù hợp tiêu chuẩn hay không?
Vì vậy, Lại Tiên Tế bước vào phòng làm việc của mình lần nữa, mở máy tính ra, sau đó đem cái USB Sở Suất đưa tới đút vào trong. Bên trong chỉ có một file duy nhất, là file MAT, muốn mở nó thì phải sử dùng phần mềm MATL trong máy để mở.
- Hả?
Lại Tiên Tế vừa nhìn thấy mô hình, hắn không nghĩ tới nó lại biến hóa lớn như vậy, cơ hồ không tài nào nhìn ra được hình dạng trước đây của nó. Mà mô hình mới này rõ ràng lại càng thêm hợp quy tắc, càng mỹ quan hơn.
Bất quá đẹp mắt chưa chắc nhất định sẽ hữu dụng.
Nhưng mà, Lại Tiên Tế càng thâm nhập sâu vào trong, ông lại càng kinh ngạc, cuối cùng cơ hồ đạt tới trình độ không thể kiềm chế!
- Cái này...... Mình không phải là đang hoa mắt chứ!
Ông vội vàng lấy kính lão trong ngăn kéo ra, bắt đầu nghiên cứu mô hình này lần nữa.
Hành gia vừa là tay, liền biết là có hay không.
Chỉ một mô hình đơn giản là tăng thêm một ít thông số không ai để ý, cùng với mấy hàm số được hình thành, không ngờ quả thực lại đem đến cho vị viện sĩ khoa học này rung động như vậy!
Ba mươi thần kinh nguyên tạo thành ronwork, mà lại có thể đạt tới trình độ này.
Liên tiếp kết nối giữa các thần kinh nguyên, không ngờ có thể ra được như vậy.
Lại Tiên Tế giờ phút này kích động vạn phần, hắn lẩm bẩm nói:
- Thật đẹp, thật là đẹp! Đây đúng là kết cấu tuyệt vời nhất thế gian mà!
Đơn giản chỉ có ba mươi thần kinh nguyên tạo thành kết cấu, mang đến cho hắn quá nhiều linh cảm cùng dẫn dắt. Gần kề như chỉ bằng vào mô hình này, hắn có thể đem rất nhiều thành quả nghiên cứu trước đây đẩy về phía trước một bước thật dài!
Sở Suất! Phải rồi, Sở Suất!
Lại Tiên Tế đột nhiên nhớ tới người sáng tạo ra mô hình này, ông vội vàng cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Sở Suất, tuy nhiên ông lại không nhớ nổi số của Sở Suất. Chợt nhớ trong điện thoại di động có số của Sở Suất, vì vậy ông vội vàng chạy vô phòng ngủ của mình, cầm lấy điện thoại định bấm gọi hắn thì, ông đột nhiên nhớ tới thời gian bây giờ --- 12 giờ 23 phút tối.
Tựa hồ như có chút trễ, Lại Tiên Tế do dự một chút, cuối cùng cũng không có bấm.
Ngày mai học sinh còn phải đi học, hiện tại quấy rầy hắn cũng không thích hợp, hơn nữa ở trong điện thoại nói chuyện cũng không rõ ràng, không bằng để ngày mai ông tự mình đi một chuyến, tìm Sở Suất hỏi thăm cho rõ.
Mô hình này là do một tay Sở Suất tự dựng lên sao?
Lại Tiên Tế thật sự rất khó tin tưởng. Dù sao, ông biết rõ trình độ trước mắt của Sở Suất là trình độ gì, hẳn là không thể làm ra được tình trạng khoa trương đến mức như vậy.
Nếu như không phải Sở Suất, vậy là ai? Ai có thể làm ra mô hình như thế?
Lại Tiên Tế tuyệt đối tự tin tin rằng, trên quốc tế tuyệt chưa từng có ai công bố qua kết cấu này. Nhìn kết cấu ronwork tiếp cận với hoàn mỹ, ông quả thực hoài nghi trong não người liệu có giống như vậy thật không. Sự liên quan giữa các thần kinh nguyên, cùng với liên lạc thể hiện ra trong mô hình hoàn toàn giống nhau.
Trong nước chẳng lẽ có người nghiên cứu ronwork nhân tạo đạt tới trình độ này sao? Lại Tiên Tế không biết, trước giờ ông cũng chưa từng nghe qua nhân vật số một như vậy.
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ, đại não Lại Tiên Tế đều đang nằm trong trạng thái hưng phấn, mô hình này đem tới sự dẫn dắt quá lớn với ông, thế cho nên ông cũng bắt đầu động thủ cải tiên một ít thành quả nghiên cứu và lý luận của chính ông ngay trong đêm.