[Dịch] Siêu Cấp Hệ Thống

Chương 10 : Chết máy và khởi động




Mẹ nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Hàn Phong kinh hãi phát hiện thân thể mình hoàn toàn mất đi khống chế, lại một lần nữa thể nghiệm cảm giác tê liệt không thể động trên giường năm đó. Hắn lần nữa trở thành một vật chủ, một linh hồn độc lập ký sinh trên thân thể này.

"Tiểu Phong tử...... Ngươi làm sao vậy."

Thanh âm Liễu Nguyệt Sương dồn dập vang lên bên tai. Hàn Phong muốn đáp lại nàng, nhưng là một chữ cũng không nói nên lời. Lồng ngực cơ thể cùng đầu lưỡi, cũng hoàn toàn mất kiểm soát.

Chẳng lẽ là "Siêu Cấp Hệ Thống" xảy ra vấn đề?

Hàn Phong nghĩ tới điểm mấu chốt, vội vàng kiểm tra một chút trạng thái vận hành của hệ thống, nhưng lại nhất thời trợn tròn con mắt - - Siêu Cấp Hệ Thống dĩ nhiên bị đứng!

Hàn Phong cảm giác được mình đụng phải chuyện khó tin nhất trong đời: Não của hắn đã chết.

Loại chuyện này, từ sau lúc siêu cấp hệ thống của Hàn Phong sinh ra, chưa từng có phát sinh.

Trên thực tế, sau khi Hàn Phong xếp đặt hệ thống, cũng đã lo lắng đến vấn đề này. Hơn nữa đã đem khả năng chết máy loại trừ ra. Nói cách khác hệ thống này sẽ không thể vận hành, hoặc sẽ vĩnh viễn vận hành vĩnh viễn như vậy, căn bản không thể tồn tại tình trạng chết máy.

Nhưng mà siêu cấp hệ thống thật sự đã chết máy.

Chết máy rồi thì làm cái gì bây giờ?

Chỉ có khả năng restart lại hệ thống.

Vì vậy, Hàn Phong đem siêu cấp hệ thống restart lại. Mà lúc này, hắn đang trong xe cấp cứu hướng đến bệnh viện.

Restart hệ thống cũng không phải chuyện dễ dàng. Cùng với máy vi tính giống nhau, lúc restart, tương đương với CPU thần kinh tế bào đại não phải tiếp quản hệ thống, tự thân tiến hành khởi tạo các bộ vị khác của thân thể hoặc các tín hiệu thần kinh xung mạch gửi đến khí quan. Căn cứ vào dòng điện xung mạch vận hành khu động hệ thống. Sau đó lập tức bắt đầu chấp hành chương trình khởi động. Khởi động siêu cấp hệ thống, còn có một công năng chủ yếu nữa, đó chính là đối với các bộ vị trên thân thể tiến hành tự kiểm. Cũng đem các trang thái tin tức lẫn khí quan bộ vị ghi chép xuống. Vì để siêu cấp hệ thống phía sau khống chế các bộ vị cung cấp một cách tiện lợi. Sau khi tự kiểm xong, siêu cấp hệ thống mới có thể chính thức bắt đầu vận hành.

Phức tạp nhất chính là quá trình tự kiểm.

Vì để xác định các bộ vị hoặc khí quan có hoàn hảo hoặc tồn tại hay không, đại não sẽ gửi đi tín hiểu thần kinh tương ứng tiến hành kiểm trắc. Sau đó căn cứ theo tín hiệu quay về để phán đoán.

Lúc tự kiểm, thân thể sẽ sinh ra phản ứng rất lớn. Bởi vì công năng kiểm trắc thân thể cùng hệ thống thần kinh, tín hiệu cảm giác đau nhức của thần kinh không thể che đậy, sinh ra thống khổ, thật giống như là từ sâu trong linh hồn truyền ra, đau đến tận xương cốt. Loại đau nhức này, quả thực khiến cho người ta thống khổ. Trước kia, lúc tự kiểm, lấy ý chí Hàn Phong cứng cỏi như vậy, cũng từng đau đớn đến mức thường xuyên hôn mê. Sau mới có hơi chút quen thuộc, từ đầu đến cuối tại trong óc bảo trì thanh minh. Mặt khác, lúc tự kiểm, toàn thân hắn sẽ như đột nhiên lọt vào dòng điện kích thích giống nhau xuất hiện co rút kịch liệt. Vì thế toàn thân sẽ giống như phát dương điên điên giống nhau không thể kiểm soát lại càng càng không ngừng liên tục run rẩy. Hàn Phong nhớ kỹ lần đầu tiên lúc tiến hành tự kiểm, lại còn không thể khống chế cả việc "bắn súng nước". Lúc vừa mới bắt đầu tự kiểm trực tiếp bỏ qua kiểm trắc hệ thống bài tiết của cơ thể, sau đó mới bổ sung.

Trên xe cấp cứu, Liễu Nguyệt Sương vẻ mặt lo lắng mà nhìn Hàn Phong toàn thân cứng ngắc trên cáng. Nước mắt không nhịn được chảy xuống. Bây giờ cái dạng này của hắn, khiến cho nàng nghĩ đến lúc Hàn Phong còn bé, lúc đó hắn cũng như thế này, nằm ở trên giường, cũng không nhúc nhích.

"Tiểu Phong tử, ngươi tỉnh lại đi…… Ngươi còn muốn học đại học, như thế nào lại có thể tham ngủ như vậy.... Tiểu Phong tử, xin lỗi, là ta không tốt, ta không nên cầm khăn lông chọi ngươi…… Huhu……" Liễu Nguyệt Sương vạn phần hối hận hành vi vừa rồi của mình, cho rằng là bởi vì mình mới làm hại Hàn Phong biến thành cái dạng này. Nàng cuối cùng không nhịn được, gục vào người Hàn Phong, huhu khóc lớn lên.

Lúc này, đùi phải Hàn Phong đột nhiên rất nhanh co một chút. Sau đó lại duỗi thẳng, động tác kịch liệt khiến cho thân thể của hắn mãnh liệt dao động.

Liễu Nguyệt Sương lập tức im lặng, trên mặt vừa sợ vừa mừng, vội vàng hỏi: "Tiểu Phong tử, ngươi tỉnh dậy sao?!"

Giống như là đáp lại lời nàng, chân trái của Hàn Phong cũng đột nhiên co lại, sau đó duỗi thẳng ra. Ngay sau đó, hai tay Hàn Phong, cơ nhục trên mặt, trên bụng.... Toàn thân hắn bắt đầu kịch liệt co rút rung động, cơ nhục trên mặt hắn vừa dữ tợn vừa đáng sợ. Đồng thời mồ hôi trên người nhanh chóng toát ra, lập tức ướt đẫm áo sơ mi....

Tình hình này, quả nhiên là quỷ dị dị thường cùng kinh khủng.

Liễu Nguyệt Sương sợ hãi, nghẹn ngào mà la lớn: "Tiểu Phong tử, ngươi làm sao vậy…… Bác sĩ…… Y tá…… Hắn làm sao vậy? ……"

Bác sĩ nam bên cạnh thấy thế, nói: "Tới đè hắn xuống, ta chích hắn một mũit."

Bên cạnh bé Mi Mi y tá một thân trang phục trắng toát hiển nhiên cũng bị sợ hãi. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, bất qua lại dũng cảm mà tiến vào, dùng sức ấn trụ Hàn Phong lại, không cho hắn lộn xộn.

Bác sĩ nam từ túi cấp cứu xuất ra một ống chích. Rút ra một lượng thuốc ngủ. Sau đó kéo quần đùi của Hàn Phong xuống. Nhắm ngay cái mông trắng của hắn chích một phát.

Hàn Phong thân thể nhất thời cứng đờ. Sau khi run rẩy vài cái, liền hoàn toàn an tĩnh lại.

Liễu Nguyệt Sương cùng bé Mi Mi y tá thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ta kháo - -"

Hàn Phong lúc này trong lòng điên cuồng hét lên!

Hắn bây giờ nếu có thể nhúc nhích. Thật muốn lập tức đứng lên giết thằng cha bác sĩ kia.

Hắn có thể không tức giận sao, sớm không chích, muộn không chích, hết lần này đến lần khác lúc hắn sắp tự kiểm xong lại chích. Một chích này đi vào, trực tiếp đem quá trình tự kiểm chặt đứt. Trước đó thống khổ hắn phải chịu, cũng hoàn toàn uổng phí.

Bất quá lại nói, đối phương cũng là xuất phát từ hảo ý, không thể trách hắn. Dù sao đụng tới loại chuyện này, bác sĩ nào hình như đều là làm như vậy. Ai mà biết Hàn Phong cái dạng này, rốt cuộc là đang làm gì? Hàn Phong chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Bởi vì có bác sĩ ở đây, Hàn Phong cũng không vội restart hệ thống.

Chờ xe cấp cứu tiến vào bệnh viện, Hàn Phong được cấp chứng là người bệnh. Đầu tiên được bác sĩ Vương Diệu Minh chẩn đoán.

Vương Diệu Minh bốn mươi tuổi, tây y, có kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Nhưng là hắn kiểm tra hồi lâu lại không có bất cứ đầu mối gì.

Cuối cùng, bác sĩ không thể làm gì khác hơn là tìm Liễu Nguyệt Sương hỏi thăm tình huống. Mới biết Hàn Phong từ nhỏ chính là người thực vật, tê liệt vài chục năm lần nữa đứng lên.

Loại trường hợp bệnh lý này rất hiếm, Vương Diệu Minh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Uhm. Trước mắt chúng ta còn không thể chẩn xác được rốt cuộc là nguyên nhân gì. Cần phải trụ lại một thời gian quan sát. Người bệnh lúc này thân thể rất suy yếu, tôi đã cho y tá tiêm dịch dinh dưỡng duy trì tính mạng…… Tôi đề nghị cô nhanh chóng thông tri người nhà bệnh nhân, làm thủ tục bệnh lý."

Hàn Phong nằm ở trên giường vừa nghe muốn thông tri cho người nhà. Trong lòng khẩn trương, hắn không muốn cha mẹ vì mình lo lắng, càng huống chi kỳ thật hắn vốn là không có vấn đề gì.

Nhưng là, Liễu Nguyệt Sương cũng không thể nghe được ý nghĩ của hắn. Nàng vốn chính là một nữ sinh, trải qua chuyện như vậy, tinh thần đã sớm không tự chủ được. Bây giờ nghe bác sĩ nói, lúc này mới nhớ hẳn là nên thông tri cho người thân, để người thân hắn đến quyết định. Vì vậy, Liễu Nguyệt Sương cầm điện thoại di động của Hàn Phong chạy ra ngoài phòng bệnh.

Trong phòng đã không còn bất kỳ ai, Hàn Phong lập tức bắt đầu restart siêu cấp hệ thống trong não. Hắn muốn ngăn cản Liễu Nguyệt Sương. Bất quá kỳ thật tâm lý hắn cũng rõ ràng, quá trình tự kiểm thời gian khá dài. Phỏng chừng lúc xong thì Liễu Nguyệt Sương đã đem tin tức thông tri cho cha mẹ mình rồi.

Tự kiểm bắt đầu rồi, hàn Phong lại một lần nữa thừa nhận thống khổ không thể tưởng tượng nổi, co rút, rung động……

Đại khái năm phút đồng hồ sau, Hàn Phong rốt cuộc thành công restart siêu cấp hệ thống. Quyền khống chế các bộ vị cùng khí quan của thân thể, lại một lần nữa nắm giữ trong tay hắn. Đương nhiên, hai tay hắn vẫn không thể cử động.

Cả người bị mồ hôi tẩm thấm ướt, hắn lập tức từ giường ngồi dậy. Sau đó chạy ra ngoài phòng, vừa lúc chứng kiến Liễu Nguyệt Sương dùng điện thoại mình nói chuyện cùng ai đó.

"Tiểu Sương tử." Hàn Phong hô.

Liễu Nguyệt Sương thân thể run lên. Lập tức xoay người lại, chứng kiến thật là Hàn Phong gọi nàng. Trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vui mừng lẫn sợ hãi, nàng bật người chạy tới. Một tay ôm lấy Hàn Phong, huhu khóc ròng lên: "Tiểu Phong tử, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh.... Huhuhu....."

Hàn Phong vội vàng an ủi nói: "Ừ, tỉnh dậy rồi, ta không có việc gì, chẳng phải vẫn khỏe khoắn đứng ở chỗ này sao? Đừng khóc nữa, xem ngươi kìa, khóc thành mèo con rồi kìa, mọi người đều đang nhìn ngươi đó."

Hơn nửa ngày, Liễu Nguyệt Sương mới ngừng tiếng khóc. Sau đó vội vàng buông Hàn Phong ra. Vũ đái lê hoa mà mắng: " Tiểu Phong tử, người ngươi thối quá." Nói xong, cô nàng "xì" Một tiếng, bưng cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười. (Vũ đái lê hoa - nói về cảnh hoa lê dưới mưa, thường ví người thiếu nữ khóc sướt mướt thì u sầu như thía)

Hàn Phong thấy nàng biết đùa rồi, vì vậy nói: "Tiểu Sương tử, ngươi mới vừa rồi gọi điện thoại cho ai, không phải cha mẹ ta chứ? Ta không nghĩ để cho bọn họ phải lo lắng."

"Không phải mẹ, mà là cậu út..... Á...." Liễu Nguyệt Sương lúc này mới nhớ tới mình mới vừa rồi còn đang nói chuyện điện thoại, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, để lên tai hỏi: "Cậu út, cậu còn đó không?"

"Đây, sao rồi, tiểu Phong tỉnh dậy à?"

"Dạ phải, đúng vậy, hắn đã tỉnh dậy."

"Đưa hắn nghe điện thoại."

Liễu Nguyệt Sương đem điện thoại đưa cho Hàn Phong, nhưng lại gặp hắn nhún nhún vai, ý bảo nàng đem điện thoại để lên tai.

"Tay ngươi....."

"Suỵt....." Hàn Phong vội vàng ý bảo nàng im lặng. Sau đó nhẹ nhàng mà nói, "Đừng lo lắng, tay của ta không có việc gì, rất nhanh sẽ ổn lại, tin tưởng ta."

"Ừ!" Liễu Nguyệt Sương từ trong ánh mắt Hàn Phong thấy được cái gì đó khiến nàng tín nhiệm, nặng nề cúi đầu xuống. Sau đó giúp hắn đưa điện thoại lên tai.

"A lô, cậu út hả, là ta."

Dương Thành: "Hàn Phong, ngươi khỏe lại chưa? Xảy ra chuyện gì? Nguyệt Sương nàng khóc lóc kể lể cả buổi, ta vẫn chẳng hiểu gì cả."

"Nàng có thể hơi sốt ruột quá, ta không có việc gì rồi, chỉ là ngã một cái. Bây giờ không sai biệt lắm, đừng lo, ta lớn như vậy, tự biết chiếu cố mình."

Hàn Phong an ủi cậu út vài câu, thuận tiện ghép thêm một câu nói dối, đem chuyện này hồ lộng cho qua. Cậu út hắn chỉ dặn dò vài câu, bảo Hàn Phong có chuyện gì, thì trực tiếp gọi điện thoại cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.