- A Di Đà Phật, vi sư một lòng suy nghĩ vì chúng sinh, Phật chủ từ bi truyền cho vi sư một bộ tuyệt chiêu.
- Ồ?
Đôi mắt Tôn Ngộ Không sáng lên:
- Tuyệt chiêu?
- Sư phụ, là tuyệt chiêu gì thế?
Sa Tăng không chờ đợi được đã hỏi thăm.
- Như Lai phật tổ mạnh như vậy sao? Có thể cách xa như vậy truyền thụ tuyệt chiêu, chúng ta hoàn toàn không phát hiện ra thủ đoạn của hắn.
Trư Bát Giới cũng kinh hãi.
- A Di Đà Phật, tuyệt chiêu này quá huyền diệu, vi sư cần lĩnh ngộ một đoạn thời gian mới có thể học được.
Đường Tăng nói.
Trên thực tế hắn có thể thi triển ngay lúc này, nhưng uy lực khẳng định không tính là quá mạnh, hắn quyết định cần lĩnh ngộ trước rồi nói sau.
Mặc dù đám người Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới thất vọng nhưng không dám quấy rầy.
Trên đường đi xem như bình tĩnh, nằm ngoài dự kiến, Tôn Ngộ Không cũng không có dấu hiệu ma hóa, tất cả rất bình thường, từ đó làm Đường Tăng cảm thấy rất kỳ quái.
Hơn mười mấy ngày sau, thầy trò Đường Tăng đã đi tới một con sông, con sông này rất rộng, nước cũng rất kỳ quái, nước có màu đen và dòng nước chảy rất nhanh.
- Sư phụ, nơi này không có cả thuyền, nếu không chúng ta bay thẳng qua đi, Quan Âm Bồ Tát không có ở nơi này, có lẽ nàng sẽ không biết.
Trư Bát Giới nói.
- Đúng đúng đúng, bay đi qua, sư phụ.
Tôn Ngộ Không rất duy trì, rất hiếm khi hắn không tranh luận với Trư Bát Giới.
- A Di Đà Phật, các đồ nhi, làm người phải giữ chữ tín, trên đường đi thỉnh kinh phải đi từng bước một, không được mưu lợi.
Đường Tăng nói, sau đó sắc mặt hắn nghiêm túc:
- Ngộ Không, ngươi quên vi sư dạy bảo ngươi thế nào rồi sao? Gặp được khó khăn phải biết động não.
Sau đó không đợi Tôn Ngộ Không trả lời, Đường Tăng vung tay lên, pháp lực bạo phát ra ngoài.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, nơi xa có một gốc đại thụ bị đập gãy, sau đó hắn dùng pháp lực thu lấy và ném vào trong dòng sông.
Soạt...
Bọt nước màu đen bắn tung tóe, đám người Trư Bát Giới vội vàng lui lại.
- Sư phụ, ngươi đây là...
Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu.
- Ta biết, sư phụ đang bắc cầu.
Sa Tăng nói.
- Ngươi đần, sư phụ rõ ràng dùng cây đại thụ này làm thuyền để qua sông.
Trư Bát Giới nói ra, không thể không nói, mặc dù hắn xấu xí nhưng tiểu thông minh vẫn không nhỏ.
Tôn Ngộ Không và Sa Tăng bừng tỉnh đại ngộ.
- Sư phụ, kỳ thật không cần thiết phiền toái như vậy, ta có thể trực tiếp cõng các ngươi bơi qua.
Rốt cuộc Tiểu Bạch Long cũng tìm được lý do xen vào.
Đôi mắt Đường Tăng sáng lên, hắn lại quên Tiểu Bạch Long chính là rồng hàng thật giá thật, qua sông mà thôi, chút lòng thành.
Đúng lúc này, một đầu thuyền nhỏ từ hướng đối diện chèo sang nơi này.
- Đưa đò, muốn ngồi thuyền không?
Lão nhân trên thuyền nhỏ hét lên, hắn đong đưa thuyền nhỏ chèo tới gần nơi này.
- Sư phụ, có thuyền.
Sa Tăng cao hứng nói.
- Kỳ quái, nơi này hoang vu không có người ở, tại sao có thể có thuyền?
Trư Bát Giới kỳ quái nói.
- Có phải là yêu quá hay khôngi?
Tiểu Bạch Long cũng mở miệng, hắn vừa tìm ra cớ nịnh sư phụ cao hứng, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu khi chiếc thuyền kia xuất hiện.
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái, trong mắt bắn ra ánh sáng màu vàng, hắn lập tức quát to một tiếng:
- Sư phụ, hắn thật sự là yêu quái.
- Như Lai Thần Chưởng!
Đường Tăng rất trực tiếp, hắn đánh ra một chưởng, đây là lần đầu tiên hắn thi triển sau khi đạt được kỹ năng Như Lai Thần Chưởng này.