Đường Tăng Thuấn Di ra khỏi Lạc Già Sơn, tụ hợp với Trư Bát Giới, nhanh chóng chạy tới Hoa Quả Sơn.
Đường Tăng cũng đã đoán được sở dĩ không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của Khẩn Cô, hơn phân nửa là vì môi trường đặc biệt của Hoa Quả Sơn ngăn cản sự dò xét từ Thần Giác.
Chỗ đặc biệt của nơi đó hắn đã sớm biết, là nơi ẩn náu tốt nhất.
Phi hành một đường không ngừng nghỉ, cuối cùng Đường Tăng đã lại một lần nữa giáng xuống Hoa Quả Sơn.
Nơi này vẫn đẹp như vậy, cảnh sắc mê người, thác nước cao cao phía xa chảy thẳng xuống ba nghìn thước, vang lên những tiếng ầm vang.
- Sư phụ...
Đường Tăng và Trư Bát Giới vẫn chưa tiến vào Hoa Quả Sơn, Sa Tăng và Tiểu Bạch Long đã bay ra ngoài.
- Ngộ Tĩnh, các ngươi tìm được Ngộ Không chưa?
Đường Tăng vội vàng hỏi.
- Tìm được rồi, mà cũng không tìm được.
Sa Tăng nói.
- Sư phụ, đại sư huynh dường như đã xảy ra chuyện.
Tiểu Bạch Long nói.
Đường Tăng nghe vậy lập tức kinh hãi:
- Ngộ Không xảy ra chuyện gì? Hiện giờ hắn đang ở đâu?
- Sư phụ Đại Vương...
- Sư phụ Đại Vương, người rốt cục đã tới rồi, nhanh đi cứu Đại Vương đi.
Mấy con khỉ của Hoa Quả Sơn nhanh chóng bay ra đi tới trong đám mây, sốt ruột nói với Đường Tăng.
- Nhanh dẫn ta tới đó.
Đường Tăng cũng gấp gáp, nếu Tôn Ngộ Không thật sự nhập ma rồi, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đoàn người vội vàng dẫn Đường Tăng bay vào trong Hoa Quả Sơn.
- Ngộ Không rốt cuộc làm sao vậy?
Đường Tăng càng vội vàng hỏi, điều này không chỉ là vấn đề uy hiếp đến Tôn Ngộ Không, mà còn liên quan đến nhiệm vụ của hắn nữa.
- Sư phụ Đại Vương, Đại Vương bị ăn sạch rồi.
Một con khỉ nói.
- Cái gì?
Đường Tăng chấn động
Bị ăn sạch rồi hả?
- Đúng vậy, bị tảng đá ăn hết rồi.
Con khỉ này khẩn trương nói.
- Bị tảng đá ăn hết rồi?
Đường Tăng nghe vậy trợn mắt há hốc mồm.
- Không phải như thế, sư phụ, là thế này...
Sa Tăng ở bên cạnh vội vàng giải thích
Đại sư huynh bị một Thạch Bích hút vào trong rồi.
- Ồ.
Đường Tăng nghe vậy cuối cùng thở dài một hơi, không nói gì nhìn con khỉ kia
Ngươi tên là gì?
- Sư phụ Đại Vương, ta tên Bộc Hàng.
Con khỉ kia nói.
- Bộc Hàng?
Đường Tăng ngẩn ngơ.
- Sư phụ Đại Vương, ta tên Thông Tí.
Con khỉ tên Thông Tí ở bên cạnh cũng mở miệng nói.
Khỉ ở Hoa Quả Sơn đều rất có linh tính, trời sinh đã biết nói chuyện, thiên phú ở phương diện này thậm chí còn mạnh hơn so với nhân loại.
- Ồ, Bộc Hàng, Thông Tí, các ngươi nói xem sao Đại Vương nhà các ngươi lại bị Thạch Bích nuốt?
Đường Tăng hỏi.
- Chúng ta cũng không biết, sau khi Đại Vương trở về đi đến ngọn núi kia ngẩn người rất lâu.
Bộc Hàng chỉ lên một ngọn núi cao nhất
Đó là nơi Đại Vương được sinh ra, sau đó đột nhiên lại đi vào động Thủy Liêm, rồi bị tảng đá nuốt hết.
- Nơi được sinh ra?
Đường Tăng liếc mắt nhìn ngọn núi cao kia, dường như suy nghĩ điều gì đó.
Phía trước xuất hiện một thác nước cao tới hơn một trăm mét, có thể nhìn thấy rất nhiều con khỉ nhảy ra nhảy vào, mà lúc này những con khỉ đó nhìn có vẻ đều rất bối rối, không còn vẻ thích chơi đùa như xưa nữa.
- Đây là động Thủy Liêm.
Sa Tăng giới thiệu.
- Ừ.
Đường Tăng gật đầu, nhưng nhanh chóng nghi hoặc trong lòng, địa thế nơi này rất cao, những địa phương khác xung quanh ngọn núi đều thấp hơn so với nơi này một chút, có lẽ không có con sông nào thông qua nơi này chứ?
Vậy thì nước ở động Thủy Liêm này từ đâu tới?
Nơi chảy ra nước dường như cũng là một cái động, động kia vô cùng lớn, đường kính chừng trăm mét, nước gần như chiếm trọn một tầng, trên bề mặt chi chít bụi gai, nhất là trên đó còn có một ngọn núi.
Sau thác nước là cửa vào rộng khoảng bảy, tám thước, trên cửa khắc ba chữ --- Động Thủy Liêm!
Đường Tăng nhìn một chút liền phát hiện ba chữ kia rất cổ, chắc chắn là do người làm ra, không phải thiên nhiên tạo thành.
Lần trước đến Hoa Quả Sơn, vì một lòng muốn giúp Tôn Ngộ không thức tỉnh huyết mạch, mặc dù Đường Tăng có đến đây, nhưng không đi vào động Thủy Liêm, vốn định hết bận bịu lại tới, nào ngờ sau đó hết bận thì không có thời gian nữa.
Vút...
Dưới sự chỉ dẫn của đám Thông Tí và Bộc Hàng, Đường Tăng thông qua thác nước thật dày đi vào trong động Thủy Liêm.
- Sư phụ Đại Vương...
- Sư phụ Đại vương đến rồi.
- Mau tránh ra, nhanh tránh ra, để sư phụ Đại Vương nhìn tảng đá kia.
Bộc Hàng kêu lên, dẹp đám khỉ phía trước ra thành một con đường.
Đường Tăng đi theo vào bên trong, bên trong có các loại đá khắc, có thang đá, nhưng rất nhiều đã bị phá hư, các loại quả ném loạn khắp nơi, chuối tiêu là nhiều nhất.
- Nơi này rõ ràng là động phủ rất cổ, lịch sử chắc chắn đã qua hơn tám trăm năm!
Đường Tăng nhíu mày.
Từ khi Tôn Ngộ Không sinh ra đến giờ thì đã hơn tám trăm năm, nhiều nhất cũng là chín trăm năm.
Với nhãn lực danh sư Tứ Tinh của Đường Tăng đủ để nhìn ra lịch sử của tòa động phủ này sợ rằng đã vượt qua một vạn năm.
“Nơi này hẳn không đơn giản như vậy.” Đường Tăng thầm nghĩ trong lòng."
Không bao lâu sau, phía trước xuất hiện một Thạch Bích, trên bề mặt có rất nhiều loại dây leo thô to, có những con khỉ trèo lên leo xuống, hiện giờ cũng có rất vô số khỉ tập trung ở đây, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
- Sư phụ Đại Vương, Đại Vương đã bị tảng đá ở đây ăn tươi nuốt sống rồi.
Bộc Hàng chỉ lên Thạch Bích trước mặt nói.
- Chính là khối Thạch Bích kia sao?
Đường Tăng phóng Thần Giác cảm ứng Thạch Bích trước mặt, không thấy được một chút nào sự đặc biệt của khối Thạch Bích này.
Khối Thạch Bích cao đến năm thước, ngoại trừ bên ngoài mọc nhiều dây leo ra thì căn bản không nhìn ra điểm đặc biệt gì.
- Sư phụ, Thạch Bích này rất chắc chắn, ta và tứ sư đệ từng đánh qua, nhưng không cách nào phá được.
Sa Tăng mở miệng nói.
- Chỉ là Thạch Bích mà thôi, thưc lực lão Sa ngươi quá yếu rồi, nhìn lão Trư ta đây.
Trư Bát Giới cười nói, nhanh chóng tiến lên phía trước, xách Cửu Xi Đinh Ba mạnh mẽ bổ tới.
Đường Tăng không ngăn cản, hắn cũng muốn biết rốt cuộc Thạch Bích này có gì kì lạ.
Keng...
Cửu Xi Đinh Ba bổ lên Thạch Bích, tóe ra ánh lửa, sau đó bị phản chấn trở về.
Đây là một kích toàn lực của Trư Bát Giới, ngoại trừ móc một đoạn dây leo ra thì không thể làm được gì dù là một vết xước.
- Cứng như vậy sao?
Trư Bát Giới cũng bị dọa hết hồn, một kích vừa rồi của hắn, đứng nói là một Thạch Bích, cho dù là một ngọn núi to lớn sừng sững cũng có thể bị bổ nát.
Nhưng khối Thạch Bích này lại hoàn hảo không bị tổn hại gì.
Đường Tăng nhíu mày, dùng Cửu Hoàn Tích Trượng nhẹ nhàng đánh lên Thạch Bích vang lên những tiếng "Leng keng", chẳng qua tiếng vang đó lại là của Cửu Hoàn Tích Trượng, không phải của Thạch Bích.
“Khối Thạch Bích này ngăn cản Thần Giác, hơn nữa hẳn là đặc, sao Ngộ Không có thể bị hút vào được?” Đường Tăng hơi nhíu mày, khẽ vươn tay chạm lên mặt Thạch Bích.