Đám Trần Húc hiện giờ đang ngồi trong phòng bệnh của Ngô Nguyên, ăn trái cây rất khoái lạc.
Biết được Ngô Nguyên nằm viện, có mấy thằng ở phòng bên cạnh chạy tới bệnh viện thăm hắn, dù sao hiện giờ mọi người đều là năm nhất nên rất khách khí với nhau, cho nên đa số người tới thăm đều mang theo bánh trái gì đó.
Vì thế, mấy thứ này đều chui vào bụng bọn Trần Húc.
- "Lần sau đừng có ai cho táo nữa nha!" Trần Húc vừa cắn một trái táo đỏ rực vừa oán giận: "Móa, ăn táo hoài làm mất hết vị giác rồi, phải chi có người cho trái vải hay ít ra là vài trái cam cũng được!"
Ngô Nguyên đang nằm trên giường bệnh nói:
- F..k, mày không thích mà còn ăn nhiều như vậy? Nguyên cái thùng rác này chỉ chứa lõi táo của mày quăng ra đó!
Trần Húc hắc hắc cười hai tiếng, không có một chút ngượng ngùng, ném cái lõi táo vừa gặm xong vào thùng rác.
Ngô Nguyên giơ ngón giữa rồi tiếp tục chơi game.
Thằng nhãi Ngô Nguyên này cũng thật đê tiện, lúc hắn phát sốt, mấy người xúm nhau đưa hắn vào bệnh viện, ngoài việc truyền dịch thì còn phải uống thuốc, nhưng thằng này rất cứng đầu, ai mắng chửi, đánh đập gì cũng mặc kệ, hắn nhất định không chịu uống thuốc!
Lần này đưa Ngô Nguyên đến bệnh viện, ngoài 3 thằng cùng phòng ra còn có một người tên là Vương Tiểu Hổ, cao khoảng 1,93m, là đội trưởng đội bóng rỗ. Cuối cùng, không còn biện pháp nên Vương Tiểu Hổ phải gọi điện thoại cho mẹ Ngô Nguyên, nói Ngô Nguyên bị bệnh nhưng không chịu uống thuốc.
Sau đó, mẹ Ngô Nguyên nóng nảy gọi điện thoại kêu Ngô Nguyên uống thuốc, kết quả: thằng này vẫn không chịu, cuối cùng mẹ hắn đành phải thỏa hiệp: "Rốt cuộc phải làm sao mày mới chịu uống thuốc?"
Tiếp theo, Ngô Nguyên vội vàng nói: "Mẹ mua cho con cái laptop mới thì con mới uống thuốc!"
Nghe xong, mấy thằng còn lại đều muốn đập đầu tự sát, thằng ôn này nhăn nhó cả nửa ngày là vì nguyên nhân này sao?!
Cùng ơ trong một cái phòng ngủ, hơn nữa, Ngô Nguyên còn là một thằng miệng rộng, mấy thằng kia đương nhiên biết hắn đã sớm bất mãn với cái laptop này. Nghe nói đó là cái laptop có cấu hình mạnh nhất năm 2003, tuy hiện giờ cũng không tính là cũ nhưng hắn lại không hài lòng, bởi vì nhà hắn khá giàu!
Cuối cùng mẹ hắn cũng đồng ý, Ngô Nguyên hét “Yeah!” một tiếng rồi bắt đầu uống thuốc. Vì thế mọi người đang có mặt – kể cả bác sĩ – đều mắng thầm trong bụng: "Tiện nhân!"
Trần Húc nhìn đồng hồ, đã 18g rồi, rồi hắn thảnh thơi di chuyển vào WC. Tiện tay cầm vài trái táo “mượn hoa hiến phật”.
Hắn tuyệt đối không sốt ruột, nhưng hắn không biết trên internet đã nổ tung nồi.
Các nhóm hacker trên thế giới hợp tác với nhau, bắt đầu tiến hành đợt tấn công cuối cùng.
Làn sóng công kích dâng trào, có vài lần đá được Snake ra ngoài, nhưng không bao lâu đã bị đối phương chiếm lại.
- "Móa nó, không công bình!" Quản Bình Triều tức giận vỗ cái bàn mắng, Snake dựa vào cái tường lửa, mà cái đồ quỷ này giống hệt như tường thành, mỗi lần tấn công đều tốn rất nhiều thời gian, công sức để chọc thủng nó, tầng thứ nhất thì không nói, nhưng từ tầng thứ hai, thứ ba thì đều phải tốn hết sức lực mới phá được, nhưng vừa đuổi được bọn họ thì họ lập tức chui vào từ cửa sau.
Chiến đấu như vậy quả thực không hề có ý nghĩa!
Bất quá chỉ có thể la hét để phát tiết như thế, nhưng cái tường lửa không biết tên này lại giành được sự tôn kính của đám hacker. Tuy không biết vì sao Snake lại đưa chiêu bài sát thủ của mình ra, nhưng rõ ràng, có tường lửa biến thái như thế này thì Snake chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Chiến tranh của hacker vốn không có cái gì gọi là “công bình hay không công bình”, chênh lệch kỹ thuật cũng không có gì đáng nói. Hơn nữa, hiện giờ Snake đang chiến đấu với hầu hết hacker trên thế giới, thì đó là mình đã không công bình với họ rồi.
Bị sứt đầu mẻ trán còn có các tổ chức tình báo, gần như là cùng lúc, các tổ chức này đưa ra "Kế hoạch bắt rắn", bởi vì có thể xác định: tối nay các thành viên Snake phải ở trên mạng nghênh chiến, cho nên, đây là cơ hội tốt để bắt bọn họ. Lúc chiến đấu trên mạng thì cố gắng tìm IP bọn họ rồi chạy tới bắt họ trong đời thật.
Cả đám mang ý xấu lại bắt đầu tấn công, nhưng Snake lại sống dai như con gián, đánh hoài không chết!
Lúc mọi người đang đau đầu vì “con rắn” này thì Trần Húc đang trợn mắt nhìn chén canh rắn trên mâm cơm, cha Ngô Trung đang ngồi bên cạnh rất nhiệt tình, nói: "Ai da, đừng khách sáo mà, ăn nhanh đi cháu. Canh rắn rất ngon, không ngờ ở đây cũng có quán bán canh rắn!"
Nguyên nhân là như vầy: Trần Húc đi thăm Ngô Trung, phát hiện tiểu tử này đang đùa giỡn với một em y tá. Hỏi ra mới biết thằng ôn này nhân họa đắc phúc, cưa được một em y tá. Hai người còn đang nói cười thì cha mẹ Ngô Trung bước vào, vừa thấy Trần Húc thì họ cảm ơn rối rít, rồi lôi kéo mời Trần Húc ăn cơm.
Trần Húc không thể nào không biết xấu hổ, nhưng đối phương quá nhiệt tình nên không tiện từ chối, nên bị túm lôi ra ngoài.
Vốn Trần Húc nghĩ chỉ cần tùy tiện ghé quán nào đó ăn là được, ai ngờ taxi chạy hết 30’ rồi ghé vào một cái nhà hàng sang trọng, sau đó cha Ngô Trung “việc nhân đức không nhường ai”, kêu lên nguyên một bàn thức ăn, trong đó có cả món canh rắn này.
Nghe giọng nói thì biết cả nhà Ngô Trung là người Quảng Đông, đặc biệt chú ý khi ăn uống, hơn nữa, cái gì cũng dám ăn. Cái nhà hàng này là lúc trước, cha mẹ Ngô Trung đưa hắn tới trường rồi ghé ăn, thấy mùi vị không tệ, hơn nữa còn có canh rắn, vì thế họ liền dẫn Trần Húc tới ăn.
Thật ra Trần Húc rất sợ rắn!
Chuyện này không có quan hệ gì tới chuyện can đảm hay không, mà do trời sinh, bởi vì có rất nhiều người cũng sợ động vật máu lạnh có thân hình dài dài này giống như Trần Húc!
Trước đây, khi xem phim “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” [phim Thanh Xà, Bạch Xà], Trần Húc rất bội phục Hứa Tiên, tuy được Bạch nương tử báo ân đích thật là diễm phúc nhân gian, nhưng vừa nghĩ tới có con rắn đang ngủ bên cạnh thì hắn cảm thấy rợn cả tóc gáy!
Vừa ăn bữa cơm này, Trần Húc vừa run sợ trong lòng.
Thật ra canh rắn mùi vị rất ngon, rất bổ dưỡng, nhưng vấn đề là Trần Húc rất sợ rắn, với lại cha Ngô Trung rất nhiệt tình, dẫn đến Trần Húc phải chịu khổ.
Ăn cơm xong, ngồi xe trở lại bệnh viện, đồng hồ đã chỉ hơn 22g30’.
Tạm biệt người cha rất nhiệt tình của Ngô Nguyên, Trần Húc trở lại phòng bệnh của Ngô Nguyên, thấy có nhiều người đang ở trong đó! Nghe tiếng mở cửa, tất cả mọi người quay đầu qua... Ặc,... 8 thằng, kể cả Ngô Nguyên, đều mang mắt kính!
Ngô Nguyên vội vàng giới thiệu, nói mấy người này đều là sư huynh trong CLB sinh viên yêu máy tính. Nếu là trước kia thì chỉ sợ Trần Húc sẽ lập tức xông lên, xin chữ ký, đòi chụp ảnh chung, nhưng bây giờ, đường đường là Đại thần SM.MH còn cần phải hâm mộ người khác trong lĩnh vực máy tính sao? Huống chi mấy người này chỉ là một đám sinh viên. Vì thế Trần Húc lễ phép gật đầu chào rồi ngồi xuống.
Bất quá đám người kia cũng không thèm để ý tới hắn, sau khi chào hỏi lại bắt đầu tiếp tục thảo luận. Trần Húc dựng lổ tai lên nghe, bởi vì hắn chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà tường lửa, rồi Liên Minh Hồng Khách, hacker gì gì đó, trong đó còn xen kẽ vài câu "SM.MH" nữa, không biết đám kia lại thổi phồng cái gì đây.
Cũng không thể nói Trần Húc quá nhạy cảm, mà vấn đề là: một đám mê máy tính tụ tập thì có thể nói về nội dung gì? Nói trắng ra là không có gì ngoài chuyện hacker, virus này nọ. Giống như một đám mê bóng đá tụ tập thì nhất định sẽ bàn về cầu thủ nào hay nhất, CLB nào mạnh nhất... Bạn thử nghĩ xem: khi Beckham đi ngang qua một cái quán bar, nghe được đám mê bóng đá đang bàn luận về mình thì hắn có biểu hiện thế nào?
Lúc này có người cảm thán một câu:
- Không biết tối nay Đại thần SM.MH có xuất hiện không? Nếu hắn không hiện ra, chỉ sợ trận này không thể thắng!
Nghe nói như thế lổ tai Trần Húc dựng đứng lên, vội vàng hỏi:
- Sao vậy? Đại thần SM.MH bị làm sao vậy?
Ngô Nguyên vội vàng giải thích với đám bên cạnh, nói Trần Húc là một con gà máy tính, không chừng hắn không biết sự kiện Snake, vì thế cả đám sôi nổi kể lại một lần.
- Mấy anh nói... Trước 0g00’ tối nay, Đại thần SM.MH không hiện ra công chiếm cái server của trang web kia thì chúng ta bị thua?
- "Đúng vậy!" Cả đám lắc đầu thở dài: "Móa nó, Snake quá kiêu ngạo, tụi mày đoán xem Đại thần SM.MH có xuất hiện hay không?"
Có người nói:
- Đíu biết, không phải chỉ còn hơn một giờ thôi sao? Tới lúc đó thì biết! Tại mày không biết chứ tụi tao chỉ ngồi trước máy tính xem mà áp lực vô cùng lớn nên kéo nhau đi ra ngoài hít thở một chút. Bây giờ phải quay về xem, ít cũng phải là một trong những người biết kết quả đầu tiên mới được.
Vừa nghe mấy lời này, Trần Húc lập tức quay đầu chạy ra cửa, Ngô Nguyên ở phía sau kêu to: "Lão Tam mày chạy đi đâu?!"
- Đệch mợ, lão tử đi cứu thế giới!
Trần Húc để lại những lời này rồi chạy mất, chỉ còn lại một đám kính mắt ở trong phòng, nhìn nhau: "Thằng bạn cùng phòng với chú mày có cần lên lầu hai kiểm tra thần kinh không?"
Trần Húc ra khỏi bệnh viện muốn trở về phòng trong ký túc xá, nhưng nhớ tới trong phòng ngủ hiện giờ có nhiều người lắm miệng, hơn nữa, 23g30’ nhà trường sẽ cắt điện, không thể lên mạng được.
Ngẩng đầu nhìn thấy bên cạnh có một cái nhà trọ treo bảng "internet 24 giờ", Trần Húc liền đâm đầu đi vào, thuê một phòng rồi dặn dò người trông quản lý dù cho có chuyện gì cũng không được quấy rầy mình.
Chờ người quản lý đi ra, Trần Húc khóa chặt của lại, thậm chí còn kéo một cái tủ chắn ngay cửa, sau đó lấy cái đồng hồ biến thành bộ dáng laptop.
Nhà trọ cũng có nhiều cấp bậc, tuy không biết cái nhà trọ này là mấy sao, nhưng qua đêm tốn hơn 300 tệ thì cũng không phải là loại bèo. Ngoài các trang trí trong phòng khá xa hoa thì toàn bộ nhà trọ được phủ sóng wifi có tốc độ rất nhanh.
Đầu tiên, Trần Húc đổ bộ trang web Liên Minh Hồng Khách, mới vừa lên trang chủ đã thấy một dòng chữ màu đỏ: “Thông báo tìm Đại thần SM.MH”, làm cho Trần Húc cảm thấy mình rất có mặt mũi.
Vừa thấy cái tên "Snake", Trần Húc đã nghĩ đến bát canh rắn bữa cơm lúc nãy nên phát bực, mắng một câu:
- Đệch mợ, ‘con rắn nhỏ’, các ngươi tìm lão tử hả? Lão tử tới rồi đây!
Nhìn đồng hồ: 23g01’, còn một giờ cuối cùng.