Đối với những công ty đẳng cấp như Shanda, 9 Towns,Easy thì Ngân Phong là cái quái gì? Chỉ là một công ty trung bình, vừa mới được rót tiền đầu tư thì vểnh đuôi lên trời? Nếu mấy công ty lớn cùng gây áp lực thì chết ngay chứ ở đó mà lên mặt!
Lâm Quốc Bằng bị túm lại, đương nhiên, hắn sẽ dùng bộ dáng khúm núm. Hắn chỉ là Giám đốc PR nho nhỏ, mấy công ty lớn chỉ cần nói khó nghe về hắn một chút thì hắn mất việc ngay!
Lâm Quốc Bằng vừa tới đã bị các vị đại biểu "đánh hội đồng". Đại diện Shanda nói:
-Lâm tiên sinh, anh làm thế này là cạnh tranh không lành mạnh đó.
Đại diệnEasy tiếp lời:
-Lâm tiên sinh, Ngân Phong không phải Giant mà cũng không thể nào bằng Giant! Ông cũng không phải là Sử Ngọc Trụ và không thể nào bằng Sử Ngọc Trụ! Chuyện lấy phân đổi thành là chuyện mà ông không thể nào làm được. Lần sau đừng làm những chuyện như thế này nữa nhá, đừng để tổn thương hòa khí với mọi người.
Đại diện 9 Towns:
-Tiểu Lâm à, chuyện anh làm thất đức lắm đó. Tôi biết các anh cần quảng cáo game của mình nhưng đừng vì quảng cáo mà chèn ép người khác nhá. À, còn nữa, lần sau có muốn quảng cáo thì tìm người nào giống khách tham quan một chút, anh xem, đám người anh mời xem có bộ dáng gì? Có điểm nào giống khách tham quan không? Nhìn không khác gì ăn mày cả!
Đại diện của Square Enix thì nói:
-!#@$#&* (nói tiếng Nhật, chả ai hiểu!)
Lâm Quốc Bằng đầu đầy mồ hôi, mặt xanh như tàu lá chuối, nhìn lại thì thấy đám gia súc Đại học Tổng hợp không còn ở đó nữa, nhìn qua đối diện thì... trống trơn, vì thế quay qua hỏi cô nhân viên:
-Đám ăn mày kia đi đâu rồi?
Một cô nhân viên khác không thấy sắc mặt hắn đang âm trần nên khó chịu nói:
-Bọn họ vừa đi hết rồi! Lâm tổng, anh tìm ở đâu ra một đám nhà quê vậy? Vừa rồi hò hét còn chưa nói, tiền nước họ uống ít nhất cũng mấy trăm đó! Anh xem này, mô hình nhân vật, còn đĩa game nữa, trước khi đi họ còn lấy mỗi người một phần nữa đó!
Lâm Quốc Bằng trợn trắng:
-Giề? Chúng nó muốn lấy mà cô cũng cho hả? Không phải tôi đã dặn chỉ đưa cho những "khách tham quan" bí mật thôi sao?
Cô nhân viên suýt khóc:
-Giám đốc à, những người đó là anh dẫn tới mà! Họ nói họ là đàn em cùng trường của anh, còn không biết xấu hổ nói anh muốn chiếu cố bọn họ nữa, anh nói thử xem, em không đưa đồ cho họ có được không?
Lâm Quốc Bằng lại trợn trắng, một lúc sau mới bình tĩnh lại:
-Bọn nó lấy nhiều hay ít?
-70 cái mô hình, đĩa game thì ít hơn, có 30 cái hà. Còn mấy cái poster linh tinh thì cầm đi không ít!
Rốt cục Lâm Quốc Bằng nhịn không được quát mắng ầm lên.
***
Lúc này, ở ngoài khu trung tâm triển lãm, có một đám gia súc đang cười nghiêng ngã. Cao Hiểu Tiết cầm hai cái mô hình trong tay nói:
-Mấy ông thiệt là vô sỉ, bất quá... tui thích hì hì. Gã họ Lâm trở về không tức tóe khói mới là chuyện lạ!
Cả đám lại cười ầm lên, Trần Húc hỏi:
-Làm gì với mấy cái mô hình này bây giờ? Giữ lại hay ném vào thùng rác? Tuy nhìn cũng đẹp nhưng nghĩ tới do đám tiện nhân đó làm ra là tui không thấy chút xíu hứng thú gì!
Những người khác cũng gật đầu, Cao Hiểu Tiết bĩu môi:
-Ném cái gì mà ném? Ngay cổng trường mình có cửa hàng bán đồ lưu niệm, giờ đem bán hết cho cửa hàng, 10 tệ một cái cũng bán, vậy là có tiền ăn cơm rồi.
Cả đám toát mồ hôi, đúng là phụ nữ và tiểu nhân là khó lường nhất!
Mọi người lại bàn bạc nên làm gì tiếp theo? Lần này tuy quậy một trận nhưng hầu như không ảnh hưởng gì tới Ngân Phong cả!
Cao Hiểu Tiết cười hì hì nói:
-Bắt đầu kế hoạch B!
Thế là trước cửa trung tâm triển lãm có một đám ăn mày đang tích cực chận đường người qua lại để phát truyền đơn, quảng cáo game.
Đừng hiểu lầm nha, game mà họ quảng cáo không phải là Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên của mình làm mà đang quảng cáo cho Thục Sơn của Imagine!
***
Lâm Quốc Bằng đang hờn dỗi, hắn nhận định là đám kia cố ý tìm mình trả thù! Hắn tự an ủi "Một người trải nhiều sóng gió như mình sao có thể thua đám nít ranh này được?", vì thế hắn cười lạnh, ngồi ngay trước cửa gian hàng của mình, nghĩ thầm "Hừ, tiểu hòa thượng mà muốn qua mặt La Hán như ta sao?"
Lúc này khách tham quan cũng bắt đầu đông lên, mà trong đó có rất nhiều người đi thẳng tới chỗ của Ngân Phong, điều này làm Lâm Quốc Bằng cực kỳ vui vẻ,hắn cho rằng đấy là hiệu quả quảng cáo của mình bày ra. Hắn thuận miệng hỏi một người thì người đó nói cho hắn biết mình vừa từ trên xe bước xuống đã bị người ta chặn đường giới thiệu, đặc biệt khen Ngân Phong có chất lượng phục vụ rất tốt, nhân viên tiếp dãi rất nhiệt tình.
Vừa nghe thế, Lâm Quốc Bằng rất ngạc nhiên, hắn đâu có phái người đứng trước cổng và bến xe đón khách?
Hắn càng nghĩ càng thấy lạ, vội vàng đi ra cổng nhìn xem. Vừa tới nơi thì thấy đám Trần Húc đang hăng hái phát tờ rơi, quảng cáo dùm mình!
Lâm Quốc Bằng vừa thấy đã tức giận, hắn nghĩ thầm "Nhất định là bọn này cố ý nâng game của mình lên thật cao để khiến Shanda,Easy bất mãn, bọn nó muốn mình mất chén cơm đây mà!", nghĩ xong hắn xông tới định mắng bọn Trần Húc một trận.
Chưa đi được bước thứ hai thì hắn nghe bọn Trần Húc hô to:
-Xin chào, xin chào! Anh bạn đến tham quan triển lãm phải không? Để tôi giới thiệu cho nha, Ngân Phong có game Thục Sơn kỳ hiệp, đấy là game RPG đầu tiên trong nước muốn tiến quân ra nước ngoài, dĩ nhiên chất lượng khỏi phải bàn cãi, thậm chí hình ảnh còn đẹp hơn cả WoW! Không tin hả? Anh ghé gian hàng của Ngân Phong đi, nó nằm ở góc Đông Nam. Là cái gian hànhlg thật to ở đó đó, à, ở có Showgirl cực đẹp và biểu diễn cosplay rất hấp dẫn. Còn nữa nha, có quà kỷ niệm rất tinh xảo nữa đó! Ủng hộ sản phẩm game trong nước, ủng hộ Ngân Phong!
Nghe thế Lâm Quốc Bằng hơi do dự, vì bọn này không có lời nào bất kính với Ngân Phong, ngoại trừ câu "hình ảnh còn đẹp hơn cả WoW" thì không có câu nào có ác ý với những công ty khác. Không lẽ mình hiểu lầm bọn hắn? Có lẽ bọn họ thật sự bị game công ty mình chinh phục nên tình nguyện quảng cáo? Hay là bọn nó đang "diễn" cho mình nghe?
Lâm Quốc Bằng lại nghe ngóng một hồi, đám kia toàn nói tốt cho Ngân Phong, vì thế hắn càng dao động. Bất quá hắn là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm nên rất cảnh giác, hắn biết "thiên hạ không có cơm miễn phí" nên đi tìm Thôi Quảng Duy, như cười như không, hỏi:
-Ông chủ Thôi, các người đang làm gì đấy?
Thôi Quảng Duy trưng bày bộ mặt cung kính:
-Ồ, là Giám đốc Lâm. Sao anh tới đây? Đám đàn em của tôi rất ngưỡng mộ game của công ty anh, lại được các anh tiếp đãi nhiệt tình nên tất nhiên sẽ báo đáp.
Lâm Quốc Bằng cười lạnh:
-Hừ, có gì thì cứ nói, tôi không phải con nít 3 tuổi.
Thôi Quảng Duy vội vàng nói:
-Giám đốc Lâm à, anh xem, gian hàng của chúng ta đối diện nhau coi như là có duyên há. Với lại chúng tôi không có tiền, cũng không thể so sánh với công ty lớn như Ngân Phong, cho nên... chúng tôi nghĩ, nếu các anh ăn thịt thì cho chúng tôi chút xương. Khi nào bên anh phải xếp hàng quá dài thì... hì hì, anh tùy tiện sắp xếp vài người sang bên này đợi thì chúng tôi rất càm kích.
Nghe xong, Lâm Quốc Bằng bừng tỉnh "Thì ra là thế!", sự cảnh giác trong lòng hắn biến mất, hắn cười lạnh:
-Ông chủ Thôi à, anh làm thế thì hình như đang lợi dụng Ngân Phong chúng tôi hả?!
Thôi Quảng Duy vội vàng nói:
-Không dám không dám. Anh xem, công ty bé tẹo của tôi chỉ đủ kiếm cơm qua ngày thôi. Với lại, game của đám đàn em làm ra để chơi thôi chứ chúng tôi làm gì có tiền mua bản quyền của Lão Kim? Cho nên chúng tôi chỉ cần vài người biết tới là được, không dám đòi hỏi gì đâu.
Sau đó, Thôi Quảng Duy nhìn quanh, thấy không có ai nên hắn lén lút nhét bao lì xì vào tay Lâm Quốc Bằng, rồi thì thầm:
-Chút lòng thành, mong anh đừng từ chối.
Lâm Quốc Bằng sờ sờ phong bì, Chà, cũng khá dày, tuy không nhiều lắm nhưng coi cũng được. Hắn cười hắc hắc, nhét phong bì vào túi rồi nói:
-Được rồi, cứ như vậy đi. Các anh đừng cản trở chúng tôi là được.
Tất nhiên Thôi Quảng Duy sẽ ra sức cảm tạ, hắn kêu đám Trần Húc:
-Để lại vài người tiếp tục quảng cáo giúp Giám đốc Lâm, còn những người khác thì theo anh về gian hàng của chúng ta.
Trần Húc và Ngô Nguyên thì thầm:
-Mày nói xem, lúc hắn mở phong bì ra mà thấy toàn là giấy báo thì hắn sẽ làm thế nào?
-Làm cái mịa gì được? Tới lúc đó lão tử đã sớm trở mặt với hắn rồi!
Hai thằng lại cười hắc hắc đầy dâm đãng.
Nụ cười này lọt vào mắt Lâm Quốc Bằng, hắn thấy kỳ quái nên hỏi Thôi Quảng Duy:
-Này, bọn họ cười cái gì vậy?
Thôi Quảng Duy nho nhã đẩy mắt kính:
-À, bọn nó hưng phấn ấy mà. Người trẻ tuổi ấy mà, anh không cần để ý.