Cũng giống như mọi ngày, khi mặt trời vừa mọc lên, Bùi Đông Lai cũng tỉnh ngủ.
Rửa mặt xong, Bùi Đông Lai đi ra đại sảnh biệt thự.
- Bùi tiên sinh.
1 gã thành viên Dong Binh Đoàn Satan thấy Bùi Đông Lai đi ra, vội vàng bước lên, nói:
- Mới vừa rồi có người tự xưng là người của gia tộc De Rothschild, đến tặng ngài một món quà, tôi kiểm tra rồi, phát hiện không có nguy hiểm gì.
Bùi Đông Lai nghe thế, trong lòng hơi động, nói:
- Hẳn là đầu của Sonali, anh hãy để cái đó chung với đầu của Aust đi.
- Vâng, Bùi tiên sinh.
Tên thành viên kia gật đầu, nói, ánh mắt tràn đầy khâm phục.
Mặt trời dần dần nhô lên sau bụi tre làng, Bùi Đông Lai cũng đã kết thúc luyện công buổi sáng, sau đó hắn về biệt thự, tắm rửa xong, hắn liền lái xe đi mua đồ ăn sáng cho Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na.
Hôm nay là ngày tựu trường, nên Bùi Đông Lai muốn chở Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na đến trường để báo danh.
- Mặt trời đã lên mấy sào rồi, mau dậy đi.
Có lẽ là đêm qua uống hơi nhiều nên khi Bùi Đông Lai mua đồ ăn về thì 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na cũng chưa thức dậy, Bùi Đông Lai thấy thế liền vào phòng, gọi 2 người bọn họ dậy.
Tần Đông Tuyết liền tỉnh ngủ, thấy Hạ Y Na vẫn không có chút phản ứng nào thì cười khổ lắc lắc Hạ Y Na:
- Y Na, dậy nào.
“Ơ..Ơ”
Hạ Y Na rên lên một tiếng rồi tiếp tục ngủ tiếp.
- Để tớ.
Bùi Đông Lai cười cười, đi đến giường, xờ xờ rồi nhéo cái mông của Hạ Y Na một cái.
- A…A… đừng….đừng làm rộn.
Cả người Hạ Y Na giống như là bị điện giật, cả người run rẩy, rên lên, theo bản năng đưa tay vỗ lấy tay của Bùi Đông Lai.
Thấy một màn như vậy, khuôn mặt của Tần Đông Tuyết ửng hồng. Mà Bùi Đông Lai lại là dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là vỗ vào cái mông của Hạ Y Na.
“Bốp”
“A”
Hạ Y Na liền sợ hãi kêu lên một tiếng, bật dậy, khuôn mặt mờ mịt nhìn Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết.
- 2 cậu làm đi… tớ mệt rồi.
Sau đó, Hạ Y Na vuốt mắt, theo bản năng cho rằng mới sáng sớm Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai đã làm gì đó, giờ muốn mình gia nhập vào.
- Làm cái đầu cậu.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt:
- Dậy mau, còn phải đến báo danh nữa
- A… Thiếu chút nữa đã quên rồi, hôm nay phải đi báo danh…. Haizzz… tại sao nghỉ hè lại troi qua nhanh như vậy….
Hạ Y Na có chút buồn bực.
“..”
Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết 2 người nhìn nhau.
9h, Bùi Đông Lai lái chiếc Land Rover màu đỏ của Hạ Y Na đến ĐH Đông Hải.
Cũng giống như mọi năm, mỗi khi đến ngày tựu trường, trước cổng đều đầy xe, có người đưa con đến học, có người đến một mình….
- Thời gian trôi qua thật nhanh.
Thấy một màn như vậy, Tần Đông Tuyết không khỏi nhớ lại năm ngoái nàng đến Yến Đại để báo danh.
Mà hôm nay, nàng đã rời đi Yến Đại, trở thành một thành viên của ĐH Đông Hải.
- Đông Tuyết, cậu biết không? Bùi Đông Lai đồng học năm đó đến báo danh, trên vai của cậu ta còn vác một cai bao, nhìn qua giống như một người nông dân nhưng trên thực tế là giả heo ăn hổ a.
Hạ Y Na cũng nhớ lại hình ảnh năm ngoái.
- Năm nay chất lượng sinh viên mới thật tệ a.
- Đúng rồi, năm ngoài còn có Hạ mỹ nữ, năm nay cũng không thấy có cô em nào ra hồn.
- Gái đẹp thì thế nào? Chúng ta cũng nhìn thôi chứ có làm ăn cm gì đâu.
- Bà mja nó, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến a, đây không phải là xe của Hạ mỹ nữ sao?
…
Trong tiếng nghị luận của những sinh viên mới, trong ánh mắt của những sinh viên mới, Bùi Đông Lai lái chiếc lái Land Rover chở Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na vào sân trường.
- Các cậu đi báo danh đi, tớ đi gặp hiệu trưởng.
Dừng xe trong bãi đậu xe, Bùi Đông Lai nói với 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na.
Hạ Y Na nghe vậy có chút buồn bực:
- Đông Tuyết, cậu nói thử, chúng ta đều là sinh viên ĐH Đông Hải, mà Bùi Đông Lai lại đến lớp không quá 50 tiết, kết quả là cậu ấy đi gặp hiệu trưởng, chúng ta chỉ đi gặp những phụ đạo viên, điều này thật không công bằng a.
- Được rồi, đi nhanh.
Tần Đông Tuyết bị Hạ Y Na chọc cười rồi, nàng nói với Bùi Đông Lai:
- Cậu đi đi, khi nào xong thì bọn tớ gọi điện.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật đầu rồi về phía phòng làm việc của Cổ Bồi Nguyên.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã đến trước phòng làm việc của Cổ Bồi Nguyên, phát hiện cửa phòng bị khóa, Bùi Đông Lai cũng hiểu được hôm nay là ngày tựu trường, chắc là Cổ Bồi Nguyên đang họp.
2 tiếng sau, Cổ Bồi Nguyên họp xong, trở về phòng làm việc của mình.
- Đông Lai?
Nhìn thấy Bùi Đông Lai, Cổ Bồi Nguyên liền tỏ ra vui mừng.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Lão sư, cháu đến báo cáo với ngài.
- Lúc này chưa đi sao?
Cổ Bồi Nguyên tràn đầy mong hỏi.
Bùi Đông Lai có chút lúng túng gãi gãi đầu:
- Còn một thời gian ngắn nữa.
- Ha ha, không sao, vào đi.
Cổ Bồi Nguyên cũng không có để ý, mở cửa phòng rồi đi vào.
Vào phòng, Bùi Đông Lai cũng giống như trước đây, chủ động pha trà cho Cổ Bồi Nguyên.
- Đông Lai, những lão gia hỏa kia đã hiểu rõ đề tài nghiên cứu của cậu.
Cổ Bồi Nguyên cầm lấy trà, mang theo vài phần hưng phấn nói:
- Ngoài ra, bản kế hoạch mà cậu đưa, chúng ta cũng đã xem xét, đều đồng ý, đợi trải qua luận chứng là có thể áp dụng vào ngay.
- Chúc mừng lão sư.
Bùi Đông Lai vội vàng nói.
Cổ Bồi Nguyên dở khóc dở cười:
- Vô luận là cái gì đi chăng nữa thì cũng là chúng ta bổ sung để hoàn thiện mà thôi, nếu bàn về công lai thì cậu là người thứ nhất đó a.
- Vậy thì cùng chúc mừng chúng ta.
Bùi Đông Lai cười nói.
Cổ Bồi Nguyên kích động:
- Đợi đến thời cơ thích hợp, bằng vào kế hoạch ấy, nếu như diễn ra một cách thích đáng thì tài chính toàn cầu sẽ được thay đổi.
- Lão sư cứ yên tâm, cơ hội sẽ xuất hiện rất nhanh.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười.
Bùi Diêm La, 10 bước tính toán.
Lần này, hắn lấy toàn bộ thế giới làm bàn cờ.