[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả

Chương 144 : Vô đề




- Tôn Tường Vân, ta cho ông mượn mười lá gan, ông dám động đến hắn không?

Bên tai vang lên lời nói của Trần Anh, nhìn tư thế hiên ngang lẫm liệt của nữ nhân đó, cả phòng họp ngoại trừ Bùi Đông Lai tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!

Nữ nhân này là ai?

Cổ Bồi Nguyên cùng Hạ Y Na đều không biết người con gái này, trong lòng thầm hỏi đó là ai.

Trong phòng họp lớn này cũng vậy, Trần Anh chẳng những một cước đá rơi cửa chính, hơn nữa với khí thế vô cùng cường thế kia, khiến cho bọn họ tò mò rốt cuộc Trần Anh là thần thánh phương nào.

Vừa tò mò nhìn ta, Cổ Bồi Nguyên và Hạ Y Na lại quay sang nhìn Tôn Tường Vân, nhưng trong lòng lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Cùng lúc đó, những người xung quanh đi theo Cung Minh, Tôn Tường Vân hay những quân nhân đến từ Tổng bọ Quân Khu Đông Hải đều nhìn hướng về Tôn Tường Vân, bọn họ muốn xem Tôn Tường Vân sẽ có phản ứng gì.

Trương Phong thì không!

Đối với hắn mà nói, đêm nay hắn đang đánh cuộc với hết thảy mọi việc.

Mà giờ khắc này, chẳng những hắn đã lựa chọn thái độ, hơn nữa còn tung ra con bài chưa lật, mắt thấy sắp thắng, tự dưng có người xông tới phá hư ván bài, hắn nhất thời bực tức!

- Nơi này là doanh trại quân đoàn xx, cảnh sát các người sao có thể tùy tiện xâm nhập?

Bởi có lẽ quá lo lắng, Trương Phong thậm chí không có thấy Tôn Tường Vân đang kinh hoảng nhìn, mà trực tiếp hướng Trần Anh đang mặc đồ cảnh sát lớn tiếng chất vấn.

Không trả lời!

Trần Anh biến mất…

Liền biến mất trước mặt tất cả mọi người!

Giống như, nàng ta chưa hề xuất hiện nơi này, vừa rồi cái mọi người thấy đều là ảo giác!

Thật ảo giác sao?

Ngoại trừ Bùi Đông Lai, tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng. Trần Anh giống như u linh hiện ra trước mặt Trương Phong, trực tiếp thẳng tay vung ra một cái tát.

“ Bốp “

Một một tiếng thanh thúy liền vang lên!

Mới vừa hô to gọi nhỏ, Trương Phong liền bị bắn qua bên, giống một quả bóng chày, bay thật nhanh, đụng ra vách tường phía sau.

Mũi miệng đầy máu không nói, nửa bên mặt sụm vào trong, xương cốt xuyên khỏi da thịt, vệt máu bay trên không trung, thê thảm đến cực điểm.

“ Rầm”

Ngay sau đó, không đợi mọi người lấy lại tinh thần, thân mình Trương Phong hung hăng đập vào vách tường phía sau, ầm ầm ngã xuống, cuộn tròn trên mặt đất như một con chó, run rẩy không dứt.

Sau đó, đúng là trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Ách..."

Chứng kiến Trương Phong bị Trần Anh tát một cái liền hôn mê, những binh lính kia sôi nổi lộ ra một biểu tình kỳ lạ: nữ nhân này rốt cuộc là ai??

Nhưng mà ——

Không chờ bọn họ nghĩ nhiều, lời nói tiếp theo của Trần Anh khiến bọn họ muốn ngất đi.

- Tôn Tường Vân, ông có phải hay không cảm thấy trên vai đang mang nhiều sao như thế, nên muốn làm gì thì làm ao?

Trong phòng hội nghị im lặng, Trần Anh trên mặt tức giận nhìn chằm chằm Tôn Tường Vân, gằn từng tiếng hỏi:

- Từ đó tới giờ, ông đem Quân khu Đông Hải trở thành vườn hoa sau nhà của ông phải không, liền muốn thế nào thì được thế đó??

"Ách..."

Vô luận là xx đoàn hay thành viên tổng bộ Quân khu đi theo Cung Minh, Tôn Tường Vân đều một đám há to miệng, đờ người ra.

Mà mấy người cảnh vệ đang đứng gần Cung Minh, Tôn Tường Vân muốn muốn đưa súng ra đe dọa, nghe những lời đó, thiếu chút nữa ngả ngửa ra đặt mông ngồi lên mặt đất.

Tuy bọn hắn không biết Trần Anh là ai nhưng chính mắt thấy Trần Anh xử sự với Tôn Tường Vân như phụ mẫu đang giáo huấn con cái, mà kỳ quái Tôn Tường Vân im lặng đến một cái rắm cũng không dám phóng một cái, bọn hắn có vạn lý do tin tưởng, Trần Anh không phải là người mà bọn hắn có thể đắc tội!

Những người cảnh vệ đang cố hiểu được điểm này thì trái lại, Cung Minh cùng Tôn Tường Vân đang cố gắng, cố gắng mở to hai mắt.

Giống như là, bọn hắn muốn thấy rõ ràng hơn nữa, muốn biết người đứng cách bọn hắn không xa đó, có thật là Trần Anh hay không!

Khi đã quá sức chịu đựng của con mắt thì hai người đều biết rõ rằng, tất cả chuyện này đều không phải ảo giác, người đứng phía trước đó đích thật là Trần Anh!

Minh bạch điều này, trong lòng Tôn Tường Vân liền đâng lên một trận sóng gió lớn.

Nguyên là, hắn chỉ nghĩ Bùi Đông Lai không quyền không thế chỉ là một sinh viên nghèo, mà giờ người không màn sự đời như Cổ Bồi Nguyên cũng giúp hắn, đến cả Trần Anh cũng ra mặt thay cho hắn…

Tôn Tường Vân cảm thấy thế giới trước mắt xong hết rồi.

Không chỉ riêng Tôn Tường Vân, Cung Minh cũng cảm thấy tất cả chuyện này đúng là bất khả tư nghị. (không thể tin được)

Vì biết rõ thân phận Trần Anh nên hắn thật sự không thể lý giải vì sao ta lại ra mặt giúp Bùi Đông Lai, tương phản vì, hắn thấy là thế giới của Trần Anh cùng Bùi Đông Lai cách xa nhau tám vạn sáu ngàn dặm.

- Tiểu .. Tiểu Anh, cô...

Trong lòng trầm mặc, Cung Minh liền mở miệng, thật hắn muốn biết rõ ràng chuyện này.

- Cung Minh, vừa rồi dường như ông cũng đã tỏ thái độ ủng hộ quyết định của Tôn Tường Vân phải không?

Không đợi Cung Minh nói cho hết lời, Trần Anh lại một lần nữa mở miệng, giọng điệu thực nghiêm túc, nhưng mà ngữ khí không tốt.

- Ta... Ta...

Cung Minh nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.

- Tiểu Anh, cô làm cái gì vậy?

Thấy Cung Minh bị lúng túng, Tôn Tường Vân liền mở miệng, hắn tuy cũng bị Trần Anh xuất hiện làm cả kinh không nhẹ, hơn nữa hết sức kiêng kỵ Trần Anh, nhưng hắn không tin, Trần Anh sẽ giúp Bùi Đông Lai, xuất đầu vì một học sinh nghèo, vì thế muốn hỏi cái khúc mắc này.

- Tôn Tường Vân, ông cho rằng ta đang làm gì?

Trần Anh cười lạnh hỏi ngược lại.

“Lộp bộp!”

Thấy vẻ tươi cười của Trần Anh nhưng trong đó lại mang nét tức giận cùng hàn ý, tuy hắn không tin rằng Trần Anh đến đây vì Bùi Đông Lai, nhưng từ nãy tới giờ đều như thế, có lẽ có thể đúng là như thế thật!

Nghĩ được điều này, Tôn Tường Vân nhất thời trong lòng có chút sợ hãi!

Hắn xem lúc đầu, Cổ Bồi Nguyên tuy thanh danh hiển hách, hơn nữa quen biết các lão đại ở đỉnh cao tầng quyền lực, nhưng núi cao xa hoàng đế , Cổ Bồi Nguyên muốn nhúng tay ngăn cản chuyện này thì phải cần xét lại…

Nhưng mà , đối với Trần Anh thì bất đồng!

Bời vì Trần Anh là cháu gái của người đứng đầu Quân khu NJ!

Mà Quân khu Đông hải là đơn vị lệ thuộc trực tiếp Quân khu NJ.

Còn một chuyện không tính là bí mật đối với Tôn Tường Vân, Trần Anh từng là một thành viên Long Nha, hơn nữa là đồ đệ của nhân vật khủng bố trong truyền thuyết kia!

Với hai thân phận đó, không chỉ đối với Tôn Tường Vân, cho dù là người đứng đầu Quân khu Đông Hải gặp Trần Anh cũng phải khách khí thu liễm.

Huống chi, Tôn Tường Vân còn nghe đại khái, bởi vì chuyện Tiêu đại thiếu chết trẻ, tính cách cùng tính tình Trần Anh xảy ra chuyển biến cực lớn, thập phần ghét ác như cừu.

Bây giờ dưới tình hình này, nếu để cho Trần Anh biết chân tướng sự tình…

Tôn Tường Vân không dám nghĩ tới, đành buộc mình trưng ra một vẻ mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn :

- Tiểu Anh, có cùng hắn .. quen biết sao?

Vừa nói Tôn Tường Vân vừa chỉ Bùi Đông Lai.

Giờ khắc này, trong ánh mắt của hắn không còn sát ý, chỉ có chút khiếp sợ vừa với mạnh mẽ xuất hiện.

- Chẳng lẽ ta nói không quen, ông sẽ đem cậu ta lên Tòa án Quân sự sao?

Trần Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, không ai biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.

- Tiểu Anh, ta nghĩ trong chuyện này có thể có chút hiểu lầm, ân, hiểu lầm...

Lúc này Tôn Tường Vân không muốn trút lửa giận cái chết con mình lên Bùi Đông Lai nữa, điều hắn muốn nhất bây giờ là nói làm sao để sát thần Trần Anh này cất bước rời đi, đừng có quan tâm gì đến đống lộn xộn này.

Lúc này, Trần Anh lại không tiếp tục cùng Tôn Tường Vân nói lời vô nghĩa, mà bước đi về phía Bùi Đông Lai.

“ Bộp… Bộp…”

Khác hẳn việc ra tay trong yên ắng mới nãy, giờ mỗi bước đi của Trần Anh trầm ổn mạnh mẽ, tựa hồ như trải qua đo lường đặc biệt, khoảng cách mỗi sải bằng nhau như đúc.

Chứng kiến tư thế hiên ngang mạnh mẽ đó, nhớ hành động vừa rồi của Trần Anh không ai bì nỗi, Hạ Y Na mở to hai mắt nhìn, trong lòng ngập tràn tò mò – nàng rất tò mò Trần Anh là thần thánh phương nào? Nhưng mà càng hiếu kỳ hơn là, người nhìn rất ngưu bức không ai bì nổi đó lại óc thể quen biết Bùi Đông Lai sao?

Bùi Đông Lai trong lòng cũng có chút chấn kinh.

Chấn kinh không phải vì thái độ ngông cuồng của Trần Anh, trái ngược, thái độ đó trong núi hắn đã nhìn thấy qua.

Hắn sở dĩ khiếp sợ là thân thủ khủng bố của Trần Anh!

Mới vừa rồi ra tay đánh gần sát mặt Trương Phong, cơ hồ không phát ra bất kỳ thanh âm gì, rồi đột nhiên bùng nổ lực lượng, cùng với lực khống chế tỉ mỉ làm cho hắn tự thẹn không làm được

- Đông Lai, hắn đựa vào cái gì muốn đưa cậu lên Tòa án Quân sự?

Sau khi Hạ Y Na đến một lúc thì Trần Anh mới tới phòng hội nghị này, nàng cũng không biết Tôn Tường Vân muốn lợi dụng bạo quyền mà gạt bỏ lý do của Bùi Đông lai, chỉ thấy Tôn Tường Vân đang muốn làm như vậy.

- Tôn Tường Vân nói Bùi Đông lai ở trại huấn luyện quân sự dã ngoại đã âm thầm đánh nhi tử hắn cùng chín binh sĩ, cuối cùng bọn họ tổn thương quá nặng mà chết, quy tội giết người.

Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, qua cơn khiếp sợ liền lấy lại tinh thần, Cố Bồi Nguyên vẻ mặt tức giận nói :

- Đây quả thực là nói hươu nói vượn!

“Bá!!”

Ngạc nhiên nghe được lời đó của Cố Bồi Nguyên, Trần Anh biến sắc, một cỗ nộ ý đáng sợ lấy thân của nàng làm trung tâm mà hướng tới bốn hướng phòng họp.

- Tôn Tường Vân, ông thật biết ngậm máu phun người quá mà.

Tức giận ngoài mặt, nhưng Trần Anh cũng không có động thủ với Tôn Tường Vân , mà cứ lạnh lùng nhìn chăm chăm Tôn Tường Vân.

- Tiểu Anh, chuyện này có thật!

Thấy sự tức giận đó, Tôn Tường Vân hoảng sợ, nhưng mà, y vẫn cứ cho rằng Trần Anh cũng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, một mực chắc chắn điểm này.

- Sợ là ông vì che dấu nội tình thối nát bên trong , mà muốn sát nhân diệt khẩu a!

Trần Anh nói xong, thanh âm hoàn toàn lạnh xuống.

Giết người diệt khẩu?!

Bên tai vang lên bốn chữ này, Tôn Tường Vân sợ tới mức mặt không có chút máu.

- Cô chẳng những xông vào quân doanh, hơn nữa còn trực tiếp đánh ta bị thương!

Lúc này đây, không đợi Tôn Tường Vân mở miệng, Trương Phong mới bị cái tát đã đứng dậy, hai mắt phun lửa nói :

- Cô luôn nói Tôn thủ trưởng muốn làm gì thì làm, đem nơi này thành hậu hoa viên, ta xem cô mới là người như thế đó!

Dưới ánh đèn, trên mặt Trương Phong vết máu chưa khô, cùng với xương má đang lộ ra ngoài, biểu tình dữ dội chất vấn Trần Anh, lúc này hắn giống lệ quỷ đến từ Địa Ngục, u ám hết sức.

- Ta mặc kệ cô là con cháu của nhân vật lớn nào, nếu ngươi không cho ta một cô giải thích hợp lý, cho dù phải chết, ta cũng sẽ đem việc này làm ồn ào lên, khiến mọi người phải biết!

Với Trương Phong mà nói, mới nãy hắn đã bất chấp một lần rồi, lúc này tuy rằng đoán được thân phận Trần Anh không bình thường, thế nhưng hắn lại không giống Tôn Tường Vân cùng Cung Minh nhìn trước nhìn sau như vậy.

Bởi vì hắn biết, hắn đã đi vào tuyệt lộ rồi, cho dù quay đầu lại cũng không thoát!

“Bá!”

Ngạc nhiên nghe được lời đó, sắc mặt hai người cm cùng Tôn Tường Vân đều biến sắc, khi bọn hắn xem ra, Trương Phong quả thực lão thử thiểm miêu – thật muốn chết mà. (chuột già ghẹo mèo, đúng không ta, VN mình có câu không tự lượng sức!! =.=)

Bất quá, theo ý mà nói, Tôn Tường Vân quả thực rất khó chịu với hành vi của Trần Anh, chính là giận mà không dám nói ra!

Đối với lần này, mắt thấy Trương Phong trở thành vật hi sinh, hắn chẳng những không ngăn cản, tương phản thật muốn biết, người ghét ác như cừu Trần Anh tại sao dưới tình huống không phân trắng đen, đã vung tay đánh!

Hắn xem ra, ngay cả thân phận Trần Anh không giống bình thường, chính là nếu như không có một cái lý do thích hợp, như vậy sau này, coi như hắn không động Bùi Đông Lai, tự thân cũng sẽ không chịu ảnh hưởng

- Ông đã muốn chết, ta sẽ thanh toàn ông"

Đối mặt Trương Phong chất vấn bất cứ giá nào, thanh âm của Trần Anh khiến mọi người yêu thích.

Lời nói vừa dứt, Trần Anh từ trong túi liền lấy ra một cái di động.

Điện thoại Nokia kiểu rất cũ kỹ.

Qua tử mua!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.